Đến giây phút cuối cùng, anh ta vẫn không đủ can đảm nói ra lòng mình.
Nhưng mỗi một câu một chữ Lý Phi từng nói, Đào Húc đều nhớ kỹ thậm chí trong khoảnh khắc đó anh từng ước người chịu khổ sở chính là mình, để anh gánh chịu hết thảy những bất hạnh thay cô gái trước mắt có phải cô sẽ sống một đời bình an hạnh phúc đúng không?
Nội tâm anh ngàn lần muốn phanh thây kẻ đã gây ra những tội ác đó, nhưng nghĩ đến người đó là bố mình, người vẫn luôn bảo bọc, dạy dỗ, nuôi nấng mình anh lại không đủ can đảm ra tay.
Thì ra anh vẫn luôn yếu đuối, nhu nhược và ngu xuẩn như vậy. Vậy thì để chính anh trả giá cho tất cả, để anh xuống địa ngục còn hơn chịu đựng những thống khổ hiện tại.
Trong lúc Tô Ca còn đang ngây người thì hai viên đạn đã ghim thẳng vào tim Đào Húc khiến anh chết trong tức khắc.
Cùng lúc đó Đào Bân cũng bị bắn liên tục vào đầu không còn cơ hội giãy dụa.
Những người có mặt ở đây đều sững sờ trước hành động dứt khoát này.
Tô Ca cứng nhắc xoay người để rồi hoảng hốt đến mức đứng không vững phải ngồi sụp xuống.
Lý Phi cũng hoàn toàn không tin nổi: “Lý Khiêm! Cậu làm gì vậy? Đào Húc là vô tội! Cậu ta chưa từng làm hại chúng ta cũng không định giết chúng ta! Cậu không nhận ra sao?”
Lý Khiêm ném khẩu súng đã hết đạn, xoa xoa cổ tay mỏi nhừ: “Nhân loại thật vô dụng! Cũng thật yếu ớt!”
Lý Vân muốn tiến lại gần nhưng bị Phùng Huy ngăn cản: “Anh là ai?”
Nói rồi, anh bước qua đỡ Tô Ca đứng dậy: “Chị nhận ra anh ta sao?”
“Lâu rồi không gặp! Đinh Duyệt!”
Mọi người đồng loạt hướng về phía âm thanh phát ra, bóng hình mờ ảo của Đào Bách dần hiện rõ.
Anh nhíu mày khi thấy cánh tay Phùng Huy đang đỡ lấy Tô Ca, lập tức tiến tới hất người ra, ôm lấy cô vội vàng tuyên bố chủ quyền.
Phùng Huy cau có: “Chị!”
“Chị?” Đào Bách nhìn Tô Ca.
Cô cũng không định giấu: “Em trai tôi! Tô Ngôn!”
Anh nhìn đối phương một lượt hoài nghi: “Em ruột?”
Tô Ngôn cao giọng: “Anh có ý gì?”
Đào Bách thả lỏng đi nhiều: “Không đáng yêu bằng chị cậu.”
Hừ!
Tô Ngôn khinh bỉ định quay sang hỏi cô về Đào Bách.
Nhưng lúc này Tô Ca đang hỏi điều chính cậu cũng quan tâm: “Anh biết Đinh Duyệt? Anh và Ram rốt cuộc có quan hệ gì?”
777 trong đầu Đào Bách cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết im lặng chờ anh giải thích.
Lúc này Đinh Duyệt bất ngờ khụy một chân: “Thuộc hạ tham kiến thiếu chủ.”
Đào Bách bối rối không dám nhìn vào mắt Tô Ca, hắng giọng: “Đứng lên đi!”
Dứt lời, anh cười hì hì lấy lòng: “Chuyện dài lắm. Em thật sự muốn anh kể tại đây?”
Tô Ca chứng kiến những người còn lại mắt tròn mắt dẹt nhìn họ không hiểu chuyện gì: “Được. Vậy em đợi anh kể sau.”
Đinh Duyệt vừa đứng lên vội khom người: “Thiếu chủ! Không còn nhiều thời gian nữa rồi! Người phải đi ngay lập tức! Chủ thượng sắp quay về nếu ngài ấy biết được e là…”
Hắn ta nói một nửa lại quay sang nhìn Tô Ca.
Sắc mặt Đào Bách trầm xuống: “Được! Đợi ta một lát!”
Dứt lời, anh đưa Tô Ca biến mất trước sự kinh hãi của những người khác.
Không nghĩ tới Đào Bách lại đưa cô quay trở về căn phòng lần đầu hai người gặp nhau ở thế giới này.
Cô buông tay anh ra, tìm vị trí thích hợp ngồi xuống: “Giờ anh nói được rồi chứ?”
Đào Bách vừa hụt hẫng lại lo sợ sau khi cô nghe được những lời này sẽ không muốn gặp anh nữa. Nhưng vì thời gian không cho phép anh đành thành thật thú nhận: “Ram hắc ám là cậu anh.”
Nói rồi, Đào Bách nhìn đối phương muốn xem xem cô đang nghĩ gì, nhưng sự lạnh lùng vô cảm của cô khiến anh không tài nào đoán được
Anh thở dài: “Anh không biết em là ai, cũng không biết em và ông ta có thù hận gì sâu sắc đến mức tìm mọi cách đánh nát thần hồn em. Có thể em không nhớ, lần đầu tiên anh gặp em là trong nhà giam. Ba mẹ vẫn luôn nhắc nhở anh tránh xa những người tu tà thuật, đặc biệt là cậu, nhưng trẻ con vốn hiếu kỳ càng cấm anh càng muốn làm và phát hiện ra em.”
Đào Bách uất ức nhìn Tô Ca nhưng thấy cô không chút dao động liền cụp mắt khổ sở.
Một hồi lâu không thấy anh nói tiếp, cô mới lên tiếng hỏi thêm: “Anh làm sao để 777 chọn anh cùng đi qua các thế giới?”
Lần này Đào Bách ngập ngừng, thấy cô híp mắt cảnh cáo anh mới ngoan ngoãn trả lời: “Là vì người nó chọn trúng cũng tên Đào Bách, vì vậy mới xảy ra nhầm lẫn này. Anh thề! Tuyệt đối anh không cố ý chạy theo em. Nhưng biết được là em anh đã rất hạnh phúc.”
“Anh vẫn luôn có ký ức trong các thế giới?” Tô Ca hoài nghi.
Đào Bách ỉu xìu lắc đầu: “Không có. Anh hoàn toàn không nhớ gì cả, chỉ sống cuộc đời của nhân vật theo như hệ thống hướng dẫn. Đến khi Đinh Duyệt tìm thấy anh, cậu ta giúp anh mở lại ký ức mới nhận ra được em.”
Tô Ca gật đầu hài lòng.
Vừa nhắc Đinh Duyệt cũng đúng lúc xuất hiện: “Thiếu chủ! Đến giờ rồi! Nếu không sẽ không kịp.”
“Ừm.”
Đào Bách lưu luyến nhìn cô: “Anh phải đi rồi.”
“Ừm.” Tô Ca lạnh nhạt đáp.
Mặt anh tái nhợt không còn chút huyết sắc: “Em chú ý an toàn, anh sẽ tìm cách giúp em.”
Anh quay đầu đi nhưng bước chân vẫn chậm chạp.
Tô Ca đột ngột lên tiếng: “Khoan đã!”
Đào Bách mừng rỡ lập tức quay lại: “Sao vậy?”
Cô tiến lại gần những tưởng cô sẽ tặng anh một cái ôm tạm biệt nhưng không phải.
Khi cách anh một bước chân, Tô Ca dùng đầu ngón trỏ xoay một vòng theo chiều kim đồng hồ, một quả cầu thủy tinh nằm gọn trong tay cô.
Đào Bách cảm nhận được hệ thống trong đầu mình đã biến mất, kinh ngạc hỏi: “Là nó sao?”
Cô gật đầu: “Ừm. Cảm ơn anh. Còn nữa… Sau này không cần giúp tôi. Chúng ta vẫn đừng gặp lại.”
“Em thật tàn nhẫn!”
Đào Bách thất vọng biến mất cùng Đinh Duyệt.
Tô Ca vẫn còn nhớ rõ ánh mắt xót xa lưu luyến của anh trước khi rời đi, đầu ngón tay cô lặng lẽ bấm vào da thịt nhưng chốc lát đã buông lỏng.
Hệ thống lúc này mới rụt rè lên tiếng: “Nhiệm vụ thất bại! Do nam chính và nam phụ đồng loạt ra đi nên thế giới sẽ rất nhanh sụp đổ. Chủ nhân! Lần này e là ngài phải tự mình làm nhiệm vụ. Linh hồn của ngài đang vô cùng yếu ớt, thế giới sau ngài tuyệt đối phải cẩn thận, nếu thất bại lần nữa ngài sẽ…”
Nói tới đây, Tô Ca lại nghe ra được một cổ máy như nó đang nghẹn ngào chực khóc.
“Ta biết rồi.”
Lúc xoay người cô vô tình nhìn thấy hộp gấm màu xanh lam nằm yên vị trên sô pha. Khựng lại giây lát, Tô Ca khom người cầm lên xem, bên trong lại là một sợi dây màu đỏ được bện thủ công tuy đơn giản nhưng lại hết sức đẹp mắt.
Cô khẽ cười: “Thói quen nhỏ khó bỏ. Có lẽ đây là món quà cuối cùng rồi.”
Tô Ca lấy sợi dây đeo vào tay mình, sau đó thở dài: “777! Đi thôi.”