Cậu Ấy Không Phải Tôi

Chương 18: Boss, mau trả lại em gái cho tôi (8)




Đào Bách nói là làm, đợi tình hình sức khỏe của bà nội ổn định trở lại, anh lập tức quay về công ty.

Đào Bách gần như làm việc bất chấp ngày đêm, tìm mọi cơ hội dồn ép nhà họ Tô vào đường cùng: “Chuyện dự án chung cư Skyline thế nào rồi?”

Trần Sinh đứng đối diện bàn làm việc của anh, nghiêm túc lật tài liệu báo cáo: “Bên thi công xảy ra sự cố, có hai công nhân qua đời vì tai nạn lao động, nhưng vẫn chưa lấy được bồi thường thỏa đáng. Người trong công trường đa số là họ hàng nạn nhân, đồng loạt đình công. Dự án lên kế hoạch sẽ bàn giao nhà cho người dân vào tháng sau, nếu tiếp tục như vậy sẽ không được thực hiện đúng tiến độ.”

Đào Bách cau mày: “Chuyện có thể dùng tiền để giải quyết không đủ đánh gục Tô gia.”

Trần Sinh kinh ngạc nhưng lát sau lại bổ sung: “Nếu là trước đây thì có thể như vậy, nhưng hiện tại vốn xoay vòng của Tô gia đang đổ hết vào hai dự án, một là Skyline, hai là trung tâm thương mại AI Town. Nếu giờ đổ tiền vào chắc chắn không thể.”

Đào Bách cười: “Cậu nghĩ chút tiền bồi thường đó so với Tô gia gia nghiệp đồ sộ thì như thế nào? Tô Bắc Cẩn nhất thời nổi lòng tham, một khi phân được nặng nhẹ, ông ta sẽ sớm giải quyết. Với lại, tập đoàn Light trụ vững gần 50 năm mối quan hệ nhất định rất rộng, chỉ cần ông ta muốn, mở thêm một hai dự án quy mô lớn vẫn có thể xoay sở được.”

Trần Sinh cũng đồng tình với ý kiến của anh: “Vậy chúng ta phải làm gì tiếp theo?”

Anh nhếch môi: “Khuấy động dư luận, làm chuyện này càng lớn càng tốt, để người dân đòi lại tiền đặt cọc. Người nào ra tay giúp đỡ Tô gia, anh kiếm chút chuyện cho họ làm. Bảo vệ Tô gia chính là chống đối Đào gia. Xem xem ai có gan cứu vớt bọn họ.”

Trần Sinh thoáng run sợ: “Boss, làm như vậy có bất chấp quá không? Tô gia và Đào gia từng có giao tình, anh làm vậy danh tiếng sẽ không tốt.”

Đào Bách mặc kệ: “Đào gia trước giờ không nợ Tô gia thứ gì. Chuyện Đào Bách tôi muốn làm, ai có quyền ngăn cản.”

Trần Sinh chưa bao giờ thấy anh nghiêm túc như lúc này, giấc ngủ cả tuần này của anh cộng lại cũng không tới tám tiếng.

Mỗi ngày đều đi đi về về giữa bệnh viện và công ty, đến người máy còn kiệt sức nữa là.

Mạnh phu nhân tình hình sức khỏe đã không thành vấn đề, Đào Bách đáng lý không còn lý do để đến nơi đó thường xuyên mới phải.

“Sếp, anh có thể cho tôi biết tại sao phải bức Tô gia vào đường cùng không?”

Đào Bách đang cúi đầu lật hồ sơ, nghe vậy động tác bất giác khựng lại.

Anh ngước mắt nhìn Trần Sinh, lâu đến mức đối phương còn tưởng anh không định nói tiếp.

“Hủy hoại Tô gia mới là sính lễ tốt nhất tôi dành cho cô ấy.”

Trần Sinh há hốc mồm, tuy chẳng hiểu gì cả, nhưng một tin tức chấn động vừa xẹt qua đầu anh.

Boss sắp lấy vợ? Nhưng không phải Tô tiểu thư mới là vị hôn thê của sếp sao?

Đầu anh ta phút chốc xoay lòng vòng nhưng mãi cũng chẳng có đáp án, thân phận của anh cũng không có quyền hỏi chuyện riêng tư của sếp.

Hệ thống lúc này nhịn không được kháng nghị: “Tôi không quản được cậu nữa rồi đấy! Có phải cậu quên nhiệm vụ của mình rồi không?”

Đào Bách giờ tan tầm lập tức lái xe chạy đến bệnh viện, trên đường anh ghé ngang qua một nhà sách.

Vừa tìm kiếm xung quanh, anh vừa rảnh rỗi nói chuyện phiếm với 777: “Ai nói tôi không nhớ, chẳng phải tôi đang làm sao? Tô gia sụp đổ, nữ phụ không còn chỗ dựa, cô ta lấy gì hãm hại nữ chính đây?”

Anh nói vô cùng có lý nhưng hệ thống cũng không ngu: “Cậu đừng hòng qua mặt tôi. Trước đó tôi có la rát cổ họng cậu cũng có chuyên tâm làm nhiệm vụ như vậy đâu? Ai đó lúc mới trói buộc với tôi còn hùng hồn tuyên bố mình không yêu đương, phụ nữ có bao nhiêu nhàm chán, còn không bằng nhận siêu xe là vợ?”

Đào Bách mặt dày lên tiếng: “Chắc chắn người đó không phải tôi. Cậu có bằng chứng không? Có ghi âm hay quay phim gì không?”

777 liên tục chửi thề: Mẹ nó! Tôi có biết con người cậu sẽ tráo trở như hôm nay đâu? Ai rảnh rỗi mà đi lưu lại những thứ đó.

Nhìn quyển sách ngôn tình trên tay anh, hệ thống sợ ngây người: “Cậu lại đi mua mấy thứ này làm gì? Ai nhập cậu à?”

Anh lựa thêm mấy cuốn ra quầy tính tiền, sau đó mới thong thả lên tiếng: “Tôi nhận ra Tô Ca em ấy tuy thông minh nhưng chuyện tình cảm lại dốt đặc cán mai. Tôi mua vài quyển cho em ấy đọc, để em ấy dần thích ứng.”

“Cậu hết thuốc chữa rồi.” Hệ thống tức giận khóa máy, không hơi đâu đi quan tâm anh nữa.

Lúc Đào Bách tới bệnh viện, phòng Tô Ca xuất hiện thêm một người. Người này anh cũng quen biết nên cứ thế đẩy cửa bước vào.

Tô Lam ngồi trên ghế thấy người đến là anh, bất giấc đứng thẳng người, kính cẩn cúi đầu chào: “Sếp! Sao anh lại ở đây?”

Vẻ mặt cô ấy tràn ngập khiếp sợ.

Tô Ca định chống người ngồi dậy, nhẹ giọng giải thích: “Anh ấy là Đào Bách, bạn của em.”

Anh không để ý cô nói gì, chỉ vội vàng đặt sách lên tủ đầu giường, chạy tới đỡ cô: “Em cứ nằm nghỉ ngơi, ngồi dậy làm gì?”

Cô bật cười: “Anh cứ làm như em bị liệt tới nơi.”

Nhìn hai người trò chuyện thoải mái, cùng dáng vẻ cưng chiều của Đào Bách, Tô Lam gần như vô cùng khiếp đảm.

Đối phương dường như không quan tâm tới sự xuất hiện của cô: “Em uống thuốc chưa?”

Tô Ca chột dạ im lặng.

Đào Bách xoa đầu cô cười bất lực, anh vô cùng thuần thục, lục trong tủ ra vài viên thuốc, pha cho cô một cốc nước nóng.

Lúc đi ngang qua người Tô Lam, anh cũng chẳng buồn nhìn, còn ra hiệu cho cô ấy tránh sang một bên, đi tới ngồi lên giường Tô Ca.

Tô Ca chủ động xê dịch chừa chỗ trống cho anh.

Đào Bách lấy một viên kẹo trong túi, xé vỏ đặt lên mũi cô, dịu giọng thì thầm: “Em nhắm mắt lại.”

Tô Ca gật đầu làm theo lời anh.

Tô Lam đứng một bên chứng kiến Đào Bách kiên nhẫn từng chút một, đút từng viên thuốc cho em gái mình, mỗi lần đều không quên cho Tô Ca uống một ngụm nước.

Cô sau khi uống một viên, Đào Bách mở kẹo mút cho cô ngậm chốc lát rồi lấy ra, quá trình đó cứ lặp đi lặp lại nhiều lần.

Tô Lam nhìn thôi cũng muốn đổ mồ hôi hột: Uống thuốc thôi, có cần cầu kỳ vậy không?

Cô ấy mỗi lần đến thăm đều chỉ ghé một lát rồi đi, hoàn toàn không biết bệnh sợ thuốc của Tô Ca.

Đào Bách cho cô uống thuốc xong mới quay lại nhìn Tô Lam: “Mẹ cô không đến sao?”

Tô Lam gượng cười giải thích: “Bà ấy có chút việc nên không đến được, lần sau nhất định sẽ đến.”

Anh chỉnh gối nằm cho Tô Ca rồi cười khẩy: “Bận? Chuyện gì còn quan trọng hơn cả sống chết của con gái mình? Nếu đã không làm được thì đừng có hứa.”

Sao Tô Lam không muốn cùng mẹ tới đây, chỉ là bà ấy vẫn luôn oán trách Tô Ca bất hiếu. Từ nhỏ tới giờ Tô Ca chỉ biết tới mình, bản thân sống dư dả lại không gửi cho họ đồng nào, hại hai người phải dải nắng dầm mưa vất vả bên ngoài.

Đừng nói đến đây, chỉ cần nhắc tới tên Tô Ca bà ấy cũng đủ điên tiếc, mắng chửi không ngớt.

Tô Lam cũng không biết thế nào, chỉ biết ấp úng bao biện: “Tôi... tôi…”

Tô Kiều nghe tin Đào Bách thường xuyên qua lại với một cô gái trong bệnh viện, tức tốc mang vẻ mặt hung dữ chạy đến.

Cô ta bước vào vừa hay nhìn thấy Tô Lam đang đứng gần Đào Bách mặt đối mặt, cơn thịnh nộ dồn lên đỉnh đầu: “Hai người đang làm cái gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.