Cậu Ấy Không Phải Tôi

Chương 14: Boss, mau trả lại em gái cho tôi (4)




Trần Sinh không biết có chuyện gì, gấp gáp chạy vào văn phòng tìm anh, đến cả gõ cửa cũng quên mất: “Sếp! Mạnh phu nhân bệnh tim tái phát đang trong phòng cấp cứu.”

Đào Bách nghe vậy hoảng hốt gọi hệ thống: “Rốt cuộc có chuyện gì? Trong cốt truyện rõ ràng bệnh tình của bà nội chuyển biến tốt. Giờ bệnh tái phát là thế nào?”

777 thoáng chột dạ, ngoài miệng vẫn hùng hồn đáp trả: “Tôi làm sao biết được? Có thể cậu xuyên vào người nam chính khiến mạch truyện đi lệch quỹ đạo.”

Đào Bách cau mày vội vàng chạy xuống hầm xe, phóng như băng trên đường lớn.

Dù gấp gáp nhưng anh vẫn gọi điện báo cho Tô Kiều mình sẽ không đến nhà cô ta.

Tô Kiều bên này đang trong bệnh viện, nghe xong điện thoại giận dữ ném di động vào vách.

Tô Cẩn Bắc đứng gần cũng lo lắng thay: “Sao vậy con gái? Ai chọc giận con?”

Tô Kiều bực bội ngồi xuống dãy ghế dọc hành lang: “Còn không phải Đào Bách sao. Ba nói xem con có gì không tốt? Anh ấy suốt ngày lạnh nhạt với con. Sớm muộn con cũng trở thành vợ anh ấy mà?”

Tô Cẩn Bắc nghe cô ta kể tội đối phương, bản thân cũng không nhịn được: “Thật quá đáng mà! Được rồi, ba sẽ nói chuyện với bà Mạch, đẩy hôn lễ của hai đứa lên càng sớm càng tốt.”

Tô Kiều cũng nhờ câu nói vừa rồi của ông, vui vẻ lên hẳn: “Con cảm ơn ba.”

Nhưng chốc lát, nhìn vào phòng cấp cứu, cô ta lại ỉu xìu: “Chúng ta còn phải chịu đựng con nhỏ báo đời này bao lâu nữa vậy ba? Hở chút là bệnh tim tái phát. Một tháng nhập viện ít nhất hai lần. Cha con chúng ta đâu có nợ nần gì nhà bác cả chứ.”

Tô Cẩn Bắc vỗ đầu trấn an cô: “Tô Ca dù gì cũng là chị họ con. Năm xưa ba đã ký cam kết chịu mọi trách nhiệm, chi phí cho căn bệnh suy tim bẩm sinh của con bé. Nếu không làm vậy, ba không thể dành quyền thừa kế, trở thành cổ đông lớn nhất tập đoàn.”

Tô Kiều vẫn không hài lòng: “Chẳng lẽ chúng ta phải lo cho cô ta cả đời sao ba?”

Tô Cẩn Bắc vỗ vỗ mu bàn tay cô ta: “Con yên tâm, nhìn con bé cũng không sống được bao lâu. Đợi tới khi nó qua đời, chúng ta có thể an nhàn rồi.”

Tô Kiều bỉu môi, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.

Bác sĩ từ phòng cấp cứu bước ra, ông ta sẵn sàng tư thế đón người nhà bệnh nhân điên cuồng hỏi thăm tình hình người bệnh.

Thế nhưng…

“Bác sĩ, chị ta không phải đã chết rồi đấy chứ?”

Giọng nói bén nhọn của Tô Kiều khiến đối phương chói tai vô cùng.

Anh ta cũng không nhìn cô mà quay sang dặn dò Tô Cẩn Bắc: “Bệnh nhân tạm thời qua cơn nguy kịch, chúng tôi kiến nghị người nhà cho bệnh nhân nhập viện theo dõi một tháng.”

Tổ Cẩn Bắc cũng không quan tâm: “Được.”

Dứt lời, ông ta quay sang Tô Kiều: “Được rồi, về thôi. Con còn ngồi đó làm gì?”

Tô Kiều thoáng thất vọng khi nghe đáp án từ bác sĩ, lát sau cũng không chút do dự theo Tô Cẩn Bắc trở về.

Cả hai đều không quan tâm Tô Ca sống chết ra sao, tình cảm họ hàng giữa họ chỉ vì một bản cam kết mà ràng buộc.

Ba mẹ Đào Bách mất sớm, anh chỉ còn một mình bà nội vẫn luôn bên cạnh săn sóc mình.

Nếu không có bà ấy, cũng không có một Đào Bách mạnh mẽ, xuất chúng như ngày hôm nay.

Lòng hiếu thuận của anh dành cho bà mình càng không thể đong đếm được.

Đào Bách sống trong thân phận nam chính hiển nhiên sẽ thay anh chăm sóc thật tốt người mà nam chính yêu thương.

Sau khi Mạch Nha thuận lợi giành giật mạng sống từ tay tử thần, Đào Bách vì lo lắng sức khỏe bà nội lại chuyển biến xấu, anh quyết định ở lại bệnh viện một đêm.

Nửa đêm, anh ra ngoài sảnh lấy nước nóng cho bà, không ngờ lại gặp người quen ở đây.

||||| Truyện đề cử: Quấn Quýt Không Rời |||||

Chỉ trong một ngày người trước mắt lại thay đổi đến chóng mặt.

Cô ấy không mặc hàng hiệu xa xỉ, gương mặt cũng không trang điểm tinh tế như trước, thay vào đó dáng vẻ nhợt nhạt kết hợp cùng trang phục bệnh nhân trên người cô khiến đối phương phải hoài nghi.

Tô Ca đặt bình giữ nhiệt dưới vòi nước nóng, ánh mắt cô lơ đãng nhìn về một hướng, hoặc chẳng nhìn gì cả.

“Tô Ca?” Đào Bách có chút không dám tin.

Cô nghe vậy giật mình quay đầu lại, tay cầm bình giữ nhiệt thoáng run lên, nước nóng văng ra khiến da thịt cô một mảng đỏ bừng.

Dường như Tô Ca không thấy đau, cô ấy nhìn anh cười: “Lại là anh à? Chúng ta có duyên thật đấy!”

Đào Bách chứng kiến hết thảy, không hiểu sao có chút lo lắng: “Tay cô? Không sao chứ?”

Tô Ca thấy nước đã đầy liền đóng nắp bình, đứng dời ra một bên nhường chỗ cho anh: “Không sao, chỉ bỏng một chút lát tôi về thoa thuốc là hết ngay.”

Đào Bách ban đầu định trêu chọc cô nhưng không hiểu sao thấy cô như vậy lại mất hết hứng thú: “Ừm.”

Anh muốn im lặng lấy nước, nhưng vẫn không nhịn được: “Không phải lúc sáng còn khỏe mạnh lắm sao? Giờ cô sao lại?”

Tô Ca định đi, nghe anh hỏi cũng dừng lại: “Bệnh lâu năm á mà, vài ba hôm lại khỏi.”

“À.” Đào Bách thề, anh thật sự là một người hoạt ngôn, chỉ cần anh muốn bắt chuyện với ai đều có hàng ngàn câu chuyện cứ thế tuôn ra.

Nhưng lúc này anh lại thấy bối rối chẳng biết nói gì.

777 cũng kinh ngạc không nhịn được trêu chọc anh: “Cậu thừa nhận đi, cô gái này đã hớp hồn cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Lại còn bày đặt lấy lý do cô ấy tặng xe cho mình. Hết sức quê mùa! Báo ứng của cậu tới rồi đấy.”

Đào Bách không quan tâm nó nói gì: “À… Thì… Hôm nay sao cô lại tông vào xe em trai tôi?”

Tô Ca có chút mệt nên ngồi xuống ghế bên cạnh: “Em trai anh chẳng tốt lành gì, lại dám trêu chọc chị gái của tôi. Tôi chỉ muốn cho cậu ta một bài học.”

Đào Bách hiển nhiên không biết điều này: “Tô Lam sao?”

Cô sửng sốt: “Sao anh biết?”

Đào Bách giả vờ mới nhận thức được: “Thì ra cô ấy là chị của cô. Tô Lam đang làm trong công ty tôi.”

Tô Ca gật đầu: “Thì ra là vậy. Xem ra chúng ta thật có duyên. Tôi đi trước nhé.”

“Khoan đã! Cô đợi tôi một lát.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.