Cát Bụi

Chương 45: Chương 45




Lâm Triển quả thực đánh không nương tay, Trần Lộc Xuyên không phòng bị, lảo đảo suýt ngã.

Lâm Duyệt kêu lên thất thanh, vội chạy tới ngăn Lâm Triển lại, “Lâm Triển! Em làm cái gì thế!”

“Em làm gì?!” Lâm Triển vành mắt đỏ ngầu, giật tay Lâm Duyệt ra, “Sao chị không hỏi anh ta đã làm cái gì!” Dứt lời, cậu túm lấy cổ áo Trần Lộc Xuyên.

Trần Lộc Xuyên sắc mặt trầm xuống, nắm lấy cổ tay cậu ta, “Bỏ ra!”

Lâm Triển lồng ngực phập phồng, túm càng chặt hơn.

Lâm Duyệt nắm lấy cánh tay Lâm Triển, cố gắng kéo ra, “Lâm Triển em buông ra!”

“Đều lúc này chị còn giúp anh ta! Chị có biết cô gái đó là ai không?!”

Lâm Duyệt ngẩn ra.

“Em nói cho chị biết, cô gái mà em vẫn đang theo đuổi, chính là cô ấy.”

Lâm Duyệt cảm giác đầu mình nổ tung.

Trần Lộc Xuyên dường cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra, anh cau mày, dùng sức giật cổ tay Lâm Triển, đẩy mạnh ra, “Chuyện còn chưa hỏi rõ, em làm loạn cái gì?”

Lâm Triển lui vài bước về phía sau, “Tôi không hỏi rõ ràng?! Anh đưa cô ấy đi phá thai, chuyện còn chưa rõ sao?”

“Lâm Triển!” Lâm Duyệt khẽ quát một tiếng.

Trần Lộc Xuyên nhìn sang phía Lâm Duyệt, cô cúi đầu, tránh đi.

Trần Lộc Xuyên không nói cái gì, lấy di động trong túi ra ấn số gọi.

“… Phiền em lại đây một lát – Lâm Triển đang ở đây… Hoa viên Thường Thanh… Em đến gọi cho anh.”

Anh cúp máy, ánh mắt lướt qua Lâm Duyệt rồi nhìn về phía Lâm Triển, “Anh bảo Đinh Lộ Hi đến rồi, có chuyện gì để cô ấy nói với mọi người.”

Lâm Triển hừ nhẹ một tiếng, Lâm Duyệt vẫn là cúi đầu không nói.

Giữa bầu không khí ngột ngạt, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.

Lâm Duyệt giật mình, thầm nghĩ đến thế này cũng nhanh quá, vội chạy ra mở cửa.

Thấy người đứng bên ngoài, cô ngẩn ra, “Thím ba, sao thím lại đến đây?”

Đào Mỹ Cần nghển cổ nhìn vào trong, “Lâm Triển đến chỗ cháu phải không? Thím sợ nó gây chuyện nên đi theo.”

Lâm Duyệt đương nhiên biết Đào Mỹ Cần không chỉ là lo lắng cho Lâm Triển mà cũng là đến xem náo nhiệt, song cô chưa kịp can thì bà đã vào phòng khách.

Bầu không khí bên trong như đông cứng lại, thế nhưng Đào Mỹ Cần không hề bị ảnh hưởng, bà thản nhiên liếc Trần Lộc Xuyên một cái rồi nhìn về phía Lâm Triển, “Lâm Triển, con mau về cho mẹ.”

Lâm Triển không kiên nhẫn, “Mẹ đến làm gì chứ?”

“Thế chuyện này liên quan gì đến con, con dính vào làm gì?” Bà liếc thấy Trần Lộc Xuyên đứng bên đang quan sát mình, lẩm bẩm, “Đừng có chỗ tốt thì không thích, chỉ tổ rước về phiền toái.” Nói rồi, bà với tay định kéo Lâm Triển.

Lâm Triển tránh đi.

Đào Mỹ Cần vẻ mặt ngượng ngùng, nhìn về phía Lâm Duyệt, “Lâm Duyệt, thằng Lâm Triển này chân thật nhiệt tình, thích bênh vực kẻ yếu, nhưng một thằng nhóc choai choai như nó, lại đơn thuần ngốc nghếch, chưa từng gặp phải loại chuyện… ô uế này, cũng không giúp được cháu cái gì.

Cháu khuyên nó về đi.”

Lâm Duyệt đứng ở cửa, sắc mặt trầm như nước, “Thím ba, chân mọc trên người Lâm Triển, nó muốn đi cháu không giữ được, nó muốn ở lại cháu cũng đuổi không xong.”

Đào Mỹ Cần lập tức lộ vẻ mặt ai oán, “Lâm Duyệt à, chuyện của cháu cô vẫn luôn quan tâm ít nhiều, lần này cũng thế.

Nếu không phải thím thấy được thì giờ cháu vẫn còn chẳng hay biết gì đâu.”

Lâm Duyệt quay mặt đi, không tiếp lời.

Lời nói của bà không chỉ khiến Lâm Duyệt khó chịu, Lâm Triển ở bên nghe thấy cũng không kìm được, “Mẹ muốn đợi ở đây cùng biết thì im lặng một lát được không?”

Đào Mỹ Cần há miệng nhưng rồi không nói gì, ngồi xuống ghế sofa cạnh Lâm Triển, cậu ta tránh sang một bên.

Khoảng hơn mười phút sau, di động trên bàn đổ chuông, Trần Lộc Xuyên nghe máy, nói ngắn gọn vài câu rồi nhìn về phía Lâm Triển, “Lộ Hi ở cửa khu nhà, em đi đón cô ấy vào.”

Lâm Triển liếc nhìn anh một cái, không nhúc nhích.

Trần Lộc Xuyên nói thêm, “Cô ấy không khỏe, không tìm được đường.”

Im lặng một thoáng, Lâm Triển đứng dậy ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau, Lâm Triển đã đưa người lên.

Lâm Duyệt lần đầu tiên quan sát cô gái này ở cự li gần đến thế.

Cô ta mặc bộ quần áo thể thao rộng thùng thình, dưới chân cũng đi đôi giày bata, gương mặt trắng bệch.

Đinh Lộ Hi ngẩng đầu nhìn Lâm Duyệt, hơi ngạc nhiên, nhỏ giọng nói, “Phiền chị rồi.”

Đào Mỹ Cần thấy Đinh Lộ Hi, thiếu chút nữa nhảy lên khỏi ghế, ánh mắt bà dính chặt lên người cô gái.

Đinh Lộ Hi bị nhìn chòng chọc cũng không tự nhiên, khẽ nhíu mày quay mặt đi.

Trần Lộc Xuyên nhìn về phía Đào Mỹ Cần, trầm giọng nói, “Lộ Hi muốn nói chuyện với ba người bọn cháu, phiền cô tránh đi một lát.”

“Chuyện gì, sao phải tránh?”

“Chuyện ô uế nói ra sợ bẩn tai cô.”

Đào Mỹ Cần nhất thời bị chặn miệng, nhìn sang phía Lâm Triển, “Lâm Triển, mẹ nghe được không?”

Lâm Triển im lặng.

Trần Lộc Xuyên nhìn sang, “Lâm Triển, đây cũng không phải để giữ thể diện cho anh.”

Câu nói đầy ngụ ý.

Lâm Triển lúc này mới nói, “Mẹ, mẹ về trước đi.”

Đào Mỹ Cần đang định phản đối, Đinh Lộ Hi đột nhiên cất tiếng, “Không sao, mọi người ở lại hết đi.”

Đào Mỹ Cần hừ một tiếng, liếc sang Trần Lộc Xuyên, tiếp tục ngồi trấn định ở đó.

Đinh Lộ Hi che miệng, cúi đầu ho khan.

Cô vừa phẫu thuật xong không lâu, mấy cái ho dường như rút hết sức lực.

Lâm Triển lập tức quay đầu sang nhìn, lẳng lặng đi lấy cốc nước ấm Đinh Lộ Hi.

Đinh Lộ Hi nhận lấy, cúi đầu nói cảm ơn.

Đào Mỹ Cần ngồi bên thấy con mình làm thế thì nhíu mày.

Lâm Triển khẽ chạm vào cánh tay Đinh Lộ Hi, “Ngồi xuống ghế đi.”

Đinh Lộ Hi lắc đầu, “Không cần, em nói xong rồi đi.”

Cô nhẹ nhàng miết ngón tay, quay đầu nhìn về phía Lâm Duyệt, “Đứa bé không phải của anh Xuyên, không liên quan gì đến anh ấy cả.”

Lâm Triển ngẩn ra, vội hỏi, “Vậy sao anh ấy lại đi cùng em?”

Đinh Lộ Hi lắc đầu, “Anh ấy không đưa em đi.

Cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, em đâu có mặt mũi tìm người khác.

Em một mình phẫu thuật xong, đau quá đi không nổi mới gọi điện thoại nhờ anh ấy tới đón.”

Nghe vậy, Lâm Duyệt không nhịn được nhìn về phía Trần Lộc Xuyên.

Anh đang khoanh tay đứng một bên, đầu cúi xuống, không thấy rõ nét mặt.

Lâm Duyệt giọng hơi khàn, “Anh ấy không nói với chị…”

“Em nhờ anh ấy giữ bí mật.” Cô ngừng một lát, “Em sắp về Bắc Kinh, nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện.”

Lâm Triển cả kinh, “Em sắp về Bắc Kinh?”

Đinh Lộ Hi không nói gì.

Trong thoáng chốc, không ai cất tiếng.

Một lúc lâu sau, Lâm Triển mới buồn bực chất vấn, “Tên khốn kia là ai?”

Đinh Lộ Hi lắc đầu, “Lâm Triển, chuyện này không liên quan đến anh.”

“Tại sao lại không liên quan? Em coi anh là cái gì? Mẹ kiếp anh chẳng hay biết gì, cứ thế bị em đùa giỡn xoay quanh, em vừa ý lắm phải không? Trên thế giới này làm gì có thằng đần nào như thế nữa chứ!”

Đinh Lộ Hi giật mình ngẩng đầu lên, mở miệng định nói rồi lại thôi.

Nghe vậy, Đào Mỹ Cần cũng nổi điên, đứng bật dậy chỉ thẳng vào mặt Đinh Lộ Hi, “Lâm Triển, đây là người con theo đuổi?”

Lâm Triển nhếch môi, không đáp.

“Con giỏi giang quá nhỉ! Thích ai không thích, lại thích cái loại…” Bà hừ một tiếng, dường như thấy nói hai tiếng “kỹ nữ” ra làm bẩn miệng mình.

Đinh Lộ Hi ngày thường tuyệt nhiên không chịu để người ta trút giận không đâu, song người trước mắt dù sao cũng là mẹ Lâm Triển, cô không nói gì, đưa cốc cho Lâm Triển, xốc lại cổ áo, “Em đi trước.”

Lâm Triển cắn răng, mắt thấy Đinh Lộ Hi sắp ra khỏi cửa, cậu ném cốc về phía cái giá rồi vội đuổi theo.

Cốc ném không chuẩn, va vào cái giá rồi rơi “cộp” xuống đất.

Đào Mỹ Cần gọi to “Lâm Triển”, vội đuổi theo.

Không gian nhất thời yên tĩnh lại, chỉ còn lại Lâm Duyệt và Trần Lộc Xuyên.

Lâm Duyệt vẫn đang đứng gần cửa, đầu cúi thấp, nhìn cái bóng mờ mờ dưới chân mình.

Im lặng một lúc lâu, Trần Lộc Xuyên đứng dậy bước đến, nắm lấy tay cô thăm dò.

Lâm Duyệt không trốn, cũng không nhúc nhích.

Trần Lộc Xuyên khẽ gọi, “Lâm Duyệt.”

Bả vai cô hơi co lại.

Trần Lộc Xuyên ngẩn ra, chợt thấy có giọt nước lộp bộp rơi xuống mu bàn tay..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.