Mãi đến khi bóng dáng kia biến mất, Lâm Duyệt mới thu hồi tầm mắt.
Bên kia điện thoại, Trần Lộc Xuyên hỏi, “Sao em không nói gì thế?”
“A, không có gì.” Lâm Duyệt giật mình tỉnh lại, “Vậy anh hẹn thời gian với dì Phùng rồi báo lại cho em nhé.”
Cúp máy rồi, Lâm Duyệt vẫn còn nghĩ về bóng người vừa thấy kia.
Hai người vốn dĩ cũng không quen biết, sở dĩ cô thấy quen là bởi lẽ đã từng nhìn thấy hai lần, hơn nữa lần nào cũng gây ấn tượng sâu sắc.
Một lần là khi buổi cô gặp mặt Từ Khôn, cô gái đó ngồi đối diện Trần Lộc Xuyên, tuy nét mặt không lấy gì làm vui vẻ nhưng vẫn mang sắc đẹp rung động lòng người; lần còn lại là ở chùa Quy Nguyên, cô gái đó đứng cạnh Phùng Dung, dáng vẻ có phần mệt mỏi tiều tụy.
Nhưng tại sao bây giờ cô gái này lại xuất hiện ở nơi chỉ có phụ nữ mang thai mới đến?
Sài Vi kiểm tra sức khoẻ xong thì cũng đã giữa trưa.
Buổi chiều mẹ Sài Vi có việc nên về trước, Lâm Duyệt đi ăn cơm với bạn.
Phản ứng lúc mang thai của Sài Vi đã bắt đầu rõ rệt, những món ăn từng yêu thích giờ nhìn thấy là buồn nôn, dạo qua một vòng, cuối cùng cô quyết định ăn lẩu.
Lâm Duyệt dở khóc dở cười, thầm nghĩ trời nắng nóng ai lại đi ăn lẩu, nhưng mà phụ nữ có thai lớn nhất, cô đành phải tùy bạn mình.
Sài Vi chọn món lẩu uyên ương, một nửa cay, nửa còn là canh gà với cẩu kỷ.
Kết quả, canh gà cô còn chưa động đũa đã xử lý hơn nửa phần lẩu cay, cuối cùng thỏa mãn thở một hơi, “Lâu lắm rồi tớ chưa được ăn uống thoải mái như thế này.”
“Không phải mẹ cậu ngày nào cũng đặc biệt nấu nướng cho cậu sao?”
“Mẹ tớ chỉ chú tâm làm đồ ăn bổ dưỡng nhất, hương vị chẳng thèm để ý chút nào.
Cứ đà này thì bảy tháng sau, tớ béo thành con cun cút mất.”
Lâm Duyệt cười nói, “Béo một chút mới tốt, cậu gầy quá lúc sinh con chẳng có sức đâu.”
Sài Vi nói, “Tớ không định đẻ thường đâu, đau thế ai mà chịu nổi.”
“Đẻ mổ hồi phục lâu lắm.”
Sài Vi quan sát bạn mình, “Sao cậu còn hiểu biết hơn cả tớ thế nhỉ?”
Lâm Duyệt thầm nghĩ, chẳng phải là vì lần trước cậu đột nhiên nói “Bác sĩ bảo cưới” sao, hại cô ma xui quỷ khiến đi tìm hiểu kiến thức về sinh đẻ, còn lên diễn đàn hỏi xem có nên phụng tử thành hôn không.
Tất cả các câu trả lời phía dưới đều khuyên không nên, nói xã hội bây giờ nhiều phụ nữ ngu ngốc cứ cho là mang thai được là xong, thực ra cũng chẳng có tác dụng gì.
Đã mang thai rồi, ai còn cho cô tự tung tự tác nữa? Phá thai hoặc kết hôn, lựa chọn trước còn đỡ, nếu là cái sau, nhà trai cho rằng cô không gả không được, tự nhiên sẽ lên mặt bắt nạt.
Cuối cùng, có người chốt hạ một câu: “Ngốc”.
Ở trên diễn đàn, người ta than thở chuyện nhà rất nhiều, từ việc mẹ chồng nàng dâu bất hòa đến oán hận lễ cưới hỏi qua loa, một số người còn chia sẻ những tên “cực phẩm” gặp phải lúc đi xem mắt hay xui xẻo gặp phải kẻ bất lực.
Lâm Duyệt chưa từng biết rằng tình yêu và hôn nhân trong hiện thực lại tàn khốc đến thế.
Đem ra so sánh, chuyện của cô quả thực đẹp đẽ chẳng khác gì truyện cổ tích.
Bởi vậy, tất nhiên cô cũng không ngu xuẩn tự đào hố chôn mình.
Ăn xong, Sài Vi nói muốn đi mua một số đồ văn phòng phẩm, hai người liền đi xuống cửa hàng ở tầng dưới tòa nhà.
Họ tới không khéo, chỉ thấy một tờ giấy A4 thông báo mặt bằng cửa hàng đang cần chuyển nhượng dán trên cửa kính.
Sài Vi thất vọng, “Nơi này cũng không có tiệm khác, buôn bán cũng phát đạt, sao lại chuyển đi chỗ khác rồi?”
Lâm Duyệt đành an ủi, “Có lẽ chủ tiệm có chuyện gì đó.”
Để giúp Sài Vi vui lên, hai người lại lên tầng xem quần áo.
Nhìn dãy hàng mỹ phẩm chuyên doanh ở tầng một, Sài Vi lại càng buồn bực, “Trước kia nghe bảo mang thai chẳng khác gì ngồi tù, tớ còn không tin.
Bây giờ chẳng những việc ăn uống bị quản chế mà đến cả đồ trang điểm cũng bị mẹ tớ tịch thu.”
Lâm Duyệt cười nói, “Thành phần hóa học quá cao không tốt cho thai nhi, mẹ cậu cũng là nghĩ cho cậu mà.”
Sài Vi trừng sang, “Thấy chưa, đến cả cậu cũng thế!”
Lâm Duyệt vỗ nhẹ lên bụng bạn mình, “Tớ là mẹ nuôi con cậu, tất nhiên phải trông nom cậu hộ đứa bé rồi.”
“Vương Đàm Phong còn muốn tớ sinh hai đứa cơ, mệt chết đi được…”
Lâm Duyệt bật cười.
Vừa quay đầu, cô chợt thấy ở quầy hàng mỹ phẩm một bóng người quen, chính là cô gái sáng nay thấy ở bệnh viện.
Sài Vi thấy bạn ngơ ngác cũng nhìn sang, “Cậu quen?”
Lâm Duyệt lắc đầu, hô hấp dần trở nên khó khan, “Sài Vi, kia là quầy mỹ phẩm YSL đúng không?”
“Ừ.”
Cô nhất thời không nói nên lời, trong lòng tựa như có tảng đá đè nặng xuống.
Lần trước, thỏi son cô nhặt được ở chỗ Trần Lộc Xuyên cũng là của nhãn hàng này, màu đỏ thẫm giống y như vậy.
Sài Vi kéo tay cô, “Sao thế?”
Lâm Duyệt vẫn nhìn về phía cô gái kia, không hiểu làm sao mà không thể dời mắt.
Rất nhanh, cô gái đó đã chọn đồ xong, trả tiền rồi đi về phía cửa chính.
Sài Vi nóng nảy, “Sao thế? Ê, cậu nói gì đi chứ!”
Lâm Duyệt cắn môi, “Sài Vi, nếu cậu nhặt được đồ dùng của phụ nữ trong nhà Vương Đàm Phong, cậu sẽ làm gì?”
Sài Vi sửng sốt, “Cậu có ý gì? Trần Lộc Xuyên ngoại tình hả?” Cô bất giác nhìn về phía cô gái lúc nãy vừa đứng.
Lâm Duyệt lắc đầu, cười miễn cưỡng, “Không phải, tớ hỏi bừa thôi.”
“Thôi đi, câu ‘không phải’ của cậu chẳng khác gì ngụ ý ‘tớ đang gặp chuyện mau hỏi tớ đi’ cả.
Giấu tớ làm gì? Có việc cứ nói thẳng ra.”
Lâm Duyệt không muốn để Sài Vi đứng lâu, cô đưa bạn ra chỗ khu ẩm thực tìm ghế ngồi xuống rồi kể hết sự tình.
Sài Vi im lặng một lúc rồi bắt đầu phân tích, “Chuyện này cũng khó nói trước.
Đầu tiên, cậu không thể khẳng định thỏi son đó là của cô gái kia.
Tiếp theo, cho dù có là của cô ta, cậu cũng không biết nó rơi ở đó trong tình huống nào.
Hoặc kể cả khi cô ta từng ở nhà Trần Lộc Xuyên qua đêm đi chăng nữa, chuyện này cũng chắc chắn là trước khi hai người yêu đương, cậu cũng không có lập trường can thiệp.”
Lâm Duyệt chỉ có thể nói, “Tớ biết rồi.”
Sài Vi thở dài, “Vậy nên yêu đơn phương quá lâu thường để lại di chứng như vậy, hay so đo tính toán, để tâm quá nhiều.”
Lâm Duyệt không nói gì.
“Nếu cậu muốn biết thì cứ trực tiếp hỏi Trần Lộc Xuyên đi.
Hai cậu đã đến mức gặp phụ huynh rồi, anh ấy cũng không có lý do gạt cậu.”
“Nhưng cậu cũng nói, nếu đây là từ trước chuyện của bọn tớ, tớ cũng không có lập trường đi hỏi.”
“Nếu là tớ thì sẽ không, tính tớ khá thoáng, không để tâm đến chuyện cũ, chỉ cần sau này chung thủy là được.” Sài Vi nhìn cô, “Nếu cậu để ý, vậy thì phải hỏi.
Nhưng mà tớ cũng đề xuất cậu quên chuyện này đi, đem hỏi chẳng vui vẻ gì mà lại còn khiến mình có vẻ hẹp hòi.”
Lâm Duyệt cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng quyết định nghe theo ý kiến của Sài Vi.
Mặc dù có chuyện, nhưng cả hai đều đã là người trưởng thành rồi, cũng chẳng đáng để cả hai không vui.
Trước kia cô tận mắt thấy Trần Lộc Xuyên hẹn hò cũng người khác vẫn có thể nhẫn nhịn, nay chỉ là chứng cớ không đâu lại lo được lo mất, thật chẳng hiểu nổi đây là tật xấu gì.
Chuyện này Lâm Duyệt không đề cập đến, qua vài ngày cũng dần bình thường trở lại.
Sài Vi đã bàn giao công việc xong, chính thức rời công ty.
Lâm Duyệt khi đi làm vẫn theo thói quen tìm bạn nói chuyện, kết quả đến nơi chỉ thấy bàn làm việc trống không, trong lòng không tránh khỏi cảm giác thiếu vắng.
Những người trước hay ồn ào như Triệu Thanh Nhã hay Vương Bồi Nguyên giờ cũng đã trầm lắng hơn, cả văn phòng lại càng thêm yên lặng.
Cũng may vẫn còn Trần Lộc Xuyên mang lại cho cô chút ngọt ngào, làm Lâm Duyệt cảm thấy công việc cũng không quá buồn tẻ.
Đã sắp đến tháng sáu mà Bổ thiên phải bắt đầu kiểm nghiệm trong tháng bảy nên nhân viên làm hạng mục này càng nhiều việc hơn, ngày đêm tăng ca tựa như đã thành cơm bữa.
Cứ thế, ngày nghỉ của hai người gần như không có, thời gian một mình ở chung trở nên ít ỏi.
Cuối tuần, Trần Lộc Xuyên được nghỉ, Lâm Duyệt tranh thủ thời gian đến cửa tiệm gần công ty ăn tối với Trần Lộc Xuyên.
Ăn xong tới bãi đỗ xe, đồng nghiệp đã bắt đầu gọi điện thúc giục.
Đến chỗ để xe, Lâm Duyệt ngẩng đầu sửa sang lại áo cho anh, cười nói, “Anh về nghỉ ngơi cho tốt.”
Trần Lộc Xuyên không nói gì, đột ngột áp cô lên thân xe, cúi đầu hôn cuồng nhiệt.
Lâm Duyệt cũng vòng tay ôm lấy anh, nhiệt tình đáp lại.
Đầu hơi choáng váng do bất ngờ, cô cảm giác bàn tay Trần Lộc Xuyên chui vào trong áo làm càn rồi không cam lòng rời đi.
Lâm Duyệt bật cười, “Ở đây có camera đó.”
Trần Lộc Xuyên thở dốc, nghiến răng nói, “Anh biết, nếu không đã làm em luôn ở đây rồi.”
Lâm Duyệt cười nhìn anh, “Xong đợt này thì công việc cũng đỡ.”
Trần Lộc Xuyên gật đầu, nhẹ nhàng cọ lên môi cô, “Bao giờ rảnh thì đến nhà anh ăn cơm.”
“Ừ.” Điện thoại trong túi lại đổ chuông, chắc là đồng nghiệp lại gọi, Lâm Duyệt đành đứng dậy, “Em đi trước.”
Trần Lộc Xuyên gật đầu xong lại kéo cô vào lòng mình, hôn thêm một lúc nữa mới buông ra.
Trở lại văn phòng, Lâm Duyệt tiếp tục vùi đầu làm việc, đợi đến lúc xong xuôi, cô mở máy thì thấy hai giờ trước Trần Lộc Xuyên gửi tin nhắn anh ngủ trước một lát, bao giờ cô tan nhớ gọi điện.
Lâm Duyệt nghĩ giờ này Trần Lộc Xuyên vẫn còn đang ngủ, không đành lòng đánh thức anh.
Trên đường trở về, cô lái xe, chỉ cảm thấy toàn thân rã rời mỏi mệt, nhớ lại lời ngày trước Sài Vi nói, chung ngành cũng có cái dở, lúc bận thì cả hai đều tối mắt tối mũi.
Một lần nữa, cô lại nghĩ đến việc đổi công tác.
Trần Lộc Xuyên nghỉ xong phải đi làm lại, Lâm Duyệt lại sắp được nghỉ.
Buổi chiều, cơn mưa rào thoáng qua làm dịu bớt đi cái nắng oi bức của mùa hạ.
Lâm Duyệt đang chuẩn bị tan làm thì nhận được điện thoại của mẹ, bảo cô mau chóng về nhà.
Giọng điệu Hà San nghe có vẻ rất nghiêm trọng, Lâm Duyệt không dám trì hoãn, báo cho Trần Lộc Xuyên một tiếng rồi vội đi.
Vừa bước vào nhà, cô đã thấy Hà San ngồi trên ghế sofa, trên bàn để một cuốn sổ.
Lâm Duyệt thấy vậy thì không kìm nổi, “Mẹ đọc trộm nhật kí của con ạ?”
Hà San không nhìn cô, “Hôm nay cháu gái đồng nghiệp tới chơi, lúc nghịch trong phòng cũ của con thì thấy nó rơi xuống giá sách.
Mẹ không định đọc trộm, chỉ liếc qua cái trang lúc đó mở.”
Lâm Duyệt cố trấn tĩnh lại, “Mẹ đọc được gì ạ?”
Hà San chậm rãi nhìn lên, chăm chú quan sát con gái mình.
Lâm Duyệt từ bé đến giờ chưa từng thấy mẹ mình có ánh mắt như cậy.
Trước kia, lúc tức giận Hà San sẽ trực tiếp cầm chổi lông gà đánh cô, nhưng lúc này trong mắt bà không đơn thuần là tức giận mà còn chất chứa cả thương xót và đau lòng.
Lâm Duyệt trong lòng hoảng hốt, giọng nói cũng khàn đi, “Sao vậy, mẹ nói gì đi chứ?”
“Lâm Duyệt, con thực sự thích Trần Lộc Xuyên từ hồi trung học?”
Nhật kí mẹ cũng đọc rồi, cô phủ nhận cũng chẳng để làm gì, đành gật đầu.
Hà San nhìn cô, giọng điệu kiên quyết, tựa như không cho phép đối phương cự tuyệt, “Vậy hai đứa chia tay đi.”.