(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Không phải là cậu chưa từng nghi ngờ việc Cá Voi Sát Thủ là Hàn Thâm, nhưng chẳng mấy chốc cậu lại gạt suy nghĩ này đi mất.
Giọng của họ không giống, cả bối cảnh cũng hoàn toàn khác biệt. Ăn mặc cũng đều là kẻ có tiền nhưng rõ ràng Cá Voi Sát Thủ là kiểu con cái giới nhà giàu, còn Hàn Thâm thì đã có một sự nghiệp riêng, công việc bận rộn làm gì có thể gian quay video up lên mạng chứ?
Cho dù anh ta có thời gian đi chăng nữa thì với tính cách kiêu ngạo của Hàn Thâm, Quý Nhiên cũng không nghĩ rằng đối phương sẽ like những video bên lề như vậy.
Mặc dù Quý Nhiên cũng đang làm những điều tương tự, nhưng đối với những tài khoản tùy tiện like video bên đường thế này cậu cũng chẳng có cảm tình mấy.
Thà rằng không thấy còn hơn.
Quý Nhiên không để tâm quá lâu vào vấn đề này, trọng tâm cuộc sống của cậu vẫn là công việc thực tế.
Thời gian trôi đến tháng Mười Hai, Quý Nhiên càng bận rộn hơn.
Bên cạnh dự án xx cậu còn phải hoàn thành những công việc hàng ngày dành cho trợ lý, Hàn Thâm và Asher lại còn hay giao việc cho cậu nữa.
Khối lượng công việc lớn, nội dung công việc lại khó khăn làm Quý Nhiên càng uống nhiều cà phê hơn nhưng vẫn không thể nào đẩy lùi cơn buồn ngủ ập đến. Khó chịu hơn là rõ ràng ban ngày buồn ngủ thôi rồi, nhưng cứ tối tắt đèn nằm trên giường là cậu mất ngủ, nhịp tim cũng bắt đầu đập nhanh một cách vô lý.
Cuộc sống mất kiểm soát trong vô thức, Quý Nhiên không còn cách nào khác, cậu bắt đầu mặc đồ nữ thường xuyên hơn.
Đồng phục JK, kiểu mỹ ngọt ngào, trang phục hầu gái, sườn xám cách tân...
Những tác phẩm được đầu tư kỹ lưỡng đều có thể nhận được hàng chục nghìn lượt thích, nhưng cậu vẫn cứ thấy như vài chục mà thôi.
Cũng may là dân mạng ai cũng dễ thương tốt bụng, nhờ sự ủng hộ của họ mà Quý Nhiên dần quen với công việc cường độ cao. Cứ vậy trôi qua thêm một tuần, Quý Nhiên được Hàn Thâm gọi vào phòng làm việc.
Dạo gần đây Hàn Thâm đi công tác, đã vài ngày cậu chưa gặp anh rồi. Quý Nhiên đứng trước bàn làm việc, hơi ngại ngùng hỏi: "Sếp ơi, anh tìm em có việc gì thế ạ?"
Hàn Thâm ngẩng đầu từ công việc lên: "Gần đây công việc thế nào?"
"Cũng ổn." Không chắc về thái độ của đối phương lắm nên Quý Nhiên chọn một câu trả lời an toàn.
Hàn Thâm lại nói: "Vậy từ tuần này trở đi, cậu tham gia họp định kỳ của bộ phận huy động vốn cổ phần, mỗi tuần viết một báo cáo nghiên cứu ngành để chia sẻ."
Nghiên cứu ngành là kỹ năng cần thiết cho thị trường sơ cấp và thứ cấp. Nói một cách đơn giản thì tài chính chính là trung gian, nhiệm vụ chính của ngân hàng đầu tư là kết nối nhà đầu tư và thị trường, hơn nữa còn là trung gian trong các trung gian.
Chỉ khi hiểu biết đủ sâu về một ngành thì mới có thể cung cấp cho nhà đầu tư những lời khuyên đầu tư hợp lý chính xác. Còn nếu bản thân vẫn mơ hồ về ngành đó thì làm sao có thể khiến nhà đầu tư tin tưởng cho được?
Vốn đây là một yêu cầu rất chính đáng, nhưng thời điểm thì có hơi không hợp lý cho lắm.
Bây giờ Quý Nhiên đang bề bộn công việc, tới giờ nghỉ trưa còn không có, ăn uống bị rút ngắn xuống còn nửa tiếng xong còn phải viết luận văn tốt nghiệp.
Nếu là một dịp khác thì cậu sẽ rất vui vẻ nhận task này.
Nhưng mà bây giờ công việc đổ dồn xuống một lúc như vậy làm cho Quý Nhiên thấy ngực mình nặng trĩu, gần như không thể thở được.
"Có vấn đề gì không?" Hàn Thâm hỏi cậu.
Không muốn làm đâu.
Tôi bận lắm rồi, làm gì còn thời gian nghiên cứu chứ.
Mặc dù rất khó chịu, rất muốn từ chối, nhưng Quý Nhiên lại không nói được một chữ nào.
Cậu im lặng vài giây xong cuối cùng chỉ rũ mắt đáp: "...Không có ạ."
Hội nghị phân tích ngành diễn ra vào thứ Hai, Quý Nhiên làm thêm giờ hàng ngày, đến tối Chủ Nhật mới hoàn thành được báo cáo nghiên cứu ngành.
Cậu bận quá, trong lòng lại ngập tràn ấm ức, chỉ muốn làm việc đối phó qua loa. Dù sao thì ngành này là như vậy rồi, cái gì cũng đã có người viết, báo cáo nghiên cứu ngành của thực tập sinh cũng giống như luận văn của sinh viên đại học, điểm đổi mới gần như bằng không.
Ai ngờ Hàn Thâm lại xuất hiện trong cuộc họp.
Hàn Thâm rất ít khi tham gia họp định kỳ của bộ phận huy động vốn cổ phần, anh cực kỳ bận rộn, phần lớn thời gian đều đi ra ngoài để phát triển kinh doanh và xây dựng mối quan hệ nên không ở lại công ty nhiều.
Nhưng ai mà ngờ lần này lại trùng hợp như vậy, anh đến đúng ngay lúc Quý Nhiên đang báo cáo.
Quý Nhiên đã bắt đầu hối hận vì sự qua loa của mình.
Cậu lập tức nhẩm lại một lượt báo cáo trong đầu, đúng là hời hợt thôi rồi, không có gì mới mẻ cũng không có bất kỳ quan điểm cá nhân nào. Chắc chắn VP sẽ không nói gì, dù sao cũng là trình độ của thực tập sinh. Nhưng Hàn Thâm thì không như vậy, người này chỉ thiếu điều dán chằm chằm con mắt lên người cậu, cầm cái kính lúp tìm cho bằng được khuyết điểm của cậu.
Mỗi người chỉ có mười phút để chia sẻ, người trước đã xong, chỉ còn hai người nữa là đến lượt cậu.
Giữa việc bị mắng cho tơi bời vì làm ẩu và cố gắng vùng vẫy trước khi chết, Quý Nhiên cắn răng cắn cỏ chọn vế sau. Cậu bật máy tính lên, cấp tốc sửa chữa lên báo cáo của mình.
May mắn là lần này đề tài cậu chọn là ngành công nghiệp game. Cậu hay chơi game và thường theo dõi các công ty game lớn nên cũng có một số hiểu biết nhất định về sự phát triển của ngành. Quý Nhiên xóa vài số liệu lỗi thời, mấy câu khách sáo vớ vẩn, vội vàng thêm một phần về triển vọng và dự đoán ngành ở cuối phần báo cáo.
Vừa viết xong câu cuối cùng thì đồng nghiệp trên kia cũng kết thúc phần chia sẻ, đến lượt cậu lên nói.
Quý Nhiên hít một hơi thật sâu, đi lên bục, bắt đầu chia sẻ về nghiên cứu ngành của mình.
"Xin chào mọi người, tôi là thực tập sinh Quý Nhiên từ văn phòng tổng hợp, hôm nay tôi muốn chia sẻ với mọi người về tình hình hiện tại của ngành game..."
Giọng cậu hơi căng thẳng, ngôn ngữ cơ thể cũng trở nên hạn chế, nhưng nội dung chia sẻ rất vững chắc, và vì đang căng thẳng nên nó lại càng có vẻ nghiêm túc lạ thường khiến người ta phải tin tưởng.
"Đề xuất đầu tư: Với sự cải tiến không ngừng của phần cứng game, cùng sự phát triển liên tục của công nghệ phần mềm, và nhu cầu của mọi người về việc nâng cao hơn nữa, nhìn chung tôi thấy khá lạc quan về triển vọng phát triển của ngành này. Nhưng về ngắn hạn ngành game cũng sẽ gặp phải những biến động nhỏ vì lý do chính sách cũng như cách yếu tót thu phí công cụ ảo bên ngoài."
"Cảnh báo rủi ro: Doanh thu tập trung ở các công ty top đầu, xuất hiện hiện tượng vi phạm bản quyền trong các trò chơi, dư luận mạng ảnh hưởng đến uy tín trò chơi, người sử dụng dùng dần bão hòa dẫn đến hiệu ứng giảm thiểu."
"Phần chia sẻ của tôi đến đây là kết thúc, cảm ơn mọi người đã lắng nghe."
Điều khiến Quý Nhiên bất ngờ là các VP đều đánh giá khá tốt về phần báo cáo này của cậu, thậm chí còn có phần khen ngợi nữa là đằng khác.
Hàn Thâm vẫn mãi không nói một câu nào, anh không tham gia vào việc đánh giá báo cáo, ít nhất là trong những phần trình bày trước của đồng nghiệp cậu là vậy.
Khi VP cuối cùng kết thúc phần nhận xét, cũng là một đánh giá khá tích cực, Quý Nhiên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cậu cúi chào mọi người ở bên dưới chuẩn bị cất bước đi xuống bục.
"Báo cáo này cậu tự viết à?" Một giọng nói lạnh lùng vang lên, chính là Hàn Thâm đang hỏi.
Hàn Thâm có ý gì đây? Chẳng lẽ nghi ngờ cậu đạo văn hả?
Quý Nhiên cảm thấy bị xúc phạm, giọng điệu cũng chẳng dễ chịu gì cho cam: "Đúng vậy, xin hỏi anh có vấn đề gì không ạ?"
Hàn Thâm: "Giải thích số liệu này một chút xem nào."
Đó chỉ là một dữ liệu hết sức đơn giản, chẳng có gì phải khai khác sâu như vậy. Quý Nhiên nén giận giải thích thêm lần nữa.
Hàn Thâm không nói gì, vài giây sau mới hỏi VP: "Các anh có thấy vấn đề gì không?"
Các VP ai cũng quay sang nhìn nhau, không thể đưa ra một lý do cụ thể.
Hàn Thâm lại hỏi Quý Nhiên: "Cậu thấy có vấn đề gì không?"
Quý Nhiên đáp: "Em chẳng thấy có vấn đề ở đâu cả."
Cả phòng họp chìm vào im lặng mãi cho đến khi Hàn Thâm lên tiếng lần nữa.
"Julian, cậu không nên mắc phải sai lầm sơ đẳng như vậy," Hàn Thâm nhìn Quý Nhiên, giọng điệu bình tĩnh nói: "Đây là thống kê không chính xác do doanh nghiệp cung cấp khi công bố dữ liệu ra ngoài, chỉ cần phân tích một chút là có thể thấy nó không hề bình thường."
Cách nói của Hàn Thâm không mang theo nhiều phần trách móc nhưng lại làm mặt Quý Nhiên đỏ bừng vì ngượng.
Thống kê không chính xác? Vậy thế nào thì mới chính xác hả?
"Dạ em xin lỗi, em..." Cậu luống cuống không biết phải giải thích thế nào cho phải.
Có đồng nghiệp nhanh tay tra cứu tài liệu, phát hiện ra đúng là có sai sót thật.
Hàn Thâm dời mắt sang chỗ khác, nói với mọi người: "Làm nghiên cứu ngành không thể thiếu dữ liệu từ bên ngoài, nhưng tôi không muốn các cậu coi những dữ liệu này là chính thống mà phải có sự phán đoán suy xét cá nhân."
Đầu óc Quý Nhiên rối như tơ vò mãi cho đến khi buổi họp kết thúc, những tình huống trước đó cứ lặp lại liên tục.
Thành tích học tập của cậu luôn luôn xuất sắc, lâu lắm rồi cậu chưa bị bẽ bàng như thế này. Và rồi Hàn Thâm lại gọi cậu đến văn phòng.
Quý Nhiên mang tâm trạng thấp tha thấp thỏm đi theo anh, cậu còn tưởng mình sẽ bị phê bình một trận tơi bời nhưng không ngờ Hàn Thâm lại hỏi cậu: "Cậu có chơi game à?"
Quý Nhiên hơi ngạc nhiên, thật thà trả lời: "Khi không bận công việc thì có chơi ạ."
Hàn Thâm: "Chơi những game gì rồi?"
Quý Nhiên không đoán được ý định của anh bèn kể một loạt những tựa game phổ biến.
Hàn Thâm im lặng một chốc rồi nói: "Cậu lấy game "cộng sinh" làm ví dụ, căn cứ vào tình hình hiện tại của nó để làm một phân tích về hướng phát triển trong tương lai."
Phân tích hướng phát triển của game "Cộng sinh" á? Quý Nhiên hơi khờ khờ ngẩng đầu lên nhìn.
Hàn Thâm: "Cậu không muốn làm à?"
"Không," Quý Nhiên lắc đầu, giọng buồn buồn: "Em sai mà, em cam tâm tình nguyện nhận hình phạt ạ."
Hàn Thâm nhíu mày: "Cậu cho rằng đây là hình phạt sao?"
Quý Nhiên im lặng.
Thời gian của người đi làm cực kỳ quý giá, mấy cái này không liên quan đến công việc thì là hình phạt chứ gì nữa?
Hàn Thâm nhìn cậu một cái, giọng điệu vẫn bình tĩnh như không: "Mà cậu coi đây là hình phạt cũng được, nhưng mấy thứ này phải nộp ngay trong tuần cho tôi."
Quý Nhiên cạn lời, dù sao cũng do cậu mắc lỗi thật.
Thật ra thì cậu cũng không thấy ghét lắm vì cậu cũng thuộc dạng "tay to" trong trò này nên cũng có thiện cảm với nó.
Điều duy nhất làm cậu đau đầu là sắp tới đây cậu sẽ bận rộn hơn nữa. Trước mắt là cậu đang nhận ba dự án đang chạy, chưa kể còn phân tích game trong tuần này, xong còn thêm chuyến công tác ngay trong tuần vì tài liệu bên cung cấp thông tin cho xxx bị lỗi, cần phải xác minh tại chỗ, và cuối cùng Quý Nhiên thành chân chạy vặt xui xẻo.
Chuyến bay từ Thượng Hải đến Bắc Kinh mất hai giờ, tàu cao tốc mất bốn tiếng rưỡi, Quý Nhiên do dự rất lâu nhưng rồi vẫn chọn mua vé máy bay để hi vọng tiết kiệm được chút thời gian.
Nào có ngờ khi từ Bắc Kinh về trời bất ngờ đổ mưa lớn, gần như những chuyến bay khi đó đều bị hủy còn chuyến của Quý Nhiên thì dời sang sáng hôm sau.
Quý Nhiên vội vàng đặt mua vé tàu cao tốc, lúc vào trang mua vé còn hơn mười chỗ trống, nhưng tới lúc cậu thanh toán thì chẳng còn lấy một vé nào.
Quý Nhiên bị buộc phải ở lại sân bay.
Tới trường học cả đi cả về phải mất ba tiếng, chuyến bay lúc 6 giờ chỉ có thể đi taxi, mà cũng chưa chắc sẽ được hoàn phí.
Khách sạn ở sân bay lại quá đắt, Quý Nhiên quyết định đặt balo xuống qua đêm ngay tại sân bay.
Khoảng đầu hôm gần như Quý Nhiên đều vùi đầu vào làm việc, gửi hết những tài liệu cập nhật cho tổ dự án. Đến nửa đêm khi thật sự không chịu đựng nổi nữa Quý Nhiên mới gập laptop lại chuẩn bị nghỉ ngơi một chút.
Vào ga không có ghế ngồi, Quý Nhiên chỉ có thể ngồi trên sàn, mặt đất vừa lạnh vừa cứng, ánh đèn chói mắt chiếu vào mặt sáng đến mức làm người ta muốn nôn.
Sàn nhà lạnh lẽo cộng thêm những bước chân vội vã dồn dập, Quý Nhiên ngồi ôm gối, đột nhiên cảm thấy uất ức khó mà nói nên lời.
Tại sao khi đó không mua vé tàu cao tốc chứ? Tại sao không chịu ở một đêm trong khách sạn cho rồi đi?
Quý Nhiên cố gắng thuyết phục bản thân phải chấp nhận với thực tại, nhưng cậu khó chịu quá, sàn nhà cứng đơ, không có chỗ để tựa. Cậu mơ màng ngủ đến hai giờ sáng, không chịu nổi nữa bèn đi vào quán cà phê bên cạnh mua một phần đồ ăn rẻ tiền.
Ăn thứ đó xong, Quý Nhiên gục đầu xuống bàn cứng, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.
Sáu giờ sáng hôm sau, Quý Nhiên đổi vé máy bay và làm thủ tục đăng ký một cách thuận lợi.
Chuyến bay không bị hoãn, vì có gió thuận lợi nên xuất phát sớm hơn nửa tiếng.
Lẽ ra cậu nên đến công ty, nhưng lúc gọi taxi đọc địa chỉ cậu lại nói ra tên khu chung cư của mình.
Cậu ăn sáng dưới lầu rồi đến tủ gửi đồ lấy bưu phẩm đã quá hạn, cuối cùng là về nhà tắm nước nóng.
Thông báo trong nhóm công việc nhảy lên, có người tag cậu trong đó nhưng Quý Nhiên giả vờ không thấy gì, cậu mặc đồ nữ, bắt đầu tự thưởng cho bản thân.
Quý Nhiên không phải là người có nhu cầu mãnh liệt, nhưng từ khi trở thành cấp dưới của Hàn Thâm, cậu thường xuyên giải tỏa áp lực bằng cách này.
Sau khi làm xong cậu rất dễ rơi vào trạng thái cam chịu, nhưng cũng không lâu sau đó lại bắt đầu lún sâu vào vòng luẩn quẩn xấu xí này.
Giống như bây giờ vậy, lý trí bảo cậu nên đến công ty, nhưng cơ thể cậu cứ nằm trừ ra trong phòng trọ, buông thả sa đọa bản thân mình.
Gần đây Hàn Thâm không đi công tác, chắc chắn là anh đã biết cậu đi trễ rồi nhỉ?
Nếu biết cậu làm ra những chuyện này, không biết biểu cảm của người sếp lạnh lùng đó sẽ như thế nào nhỉ?
Quý Nhiên thấy suy nghĩ của mình biến thái thật, thế mà không cách nào ngừng lại được nó.
Hàn Thâm bận như vậy, liệu rằng có thời gian cho việc tình dục không?
Liệu lúc làm tình với gương mặt lạnh lùng ấy anh có nói với đối phương nhất định phải xong trong mười phút không?
Tự Quý Nhiên nghĩ thôi cũng thấy mắc cười, sau đó cậu lại nhìn chính mình trong gương.
Ở căn phòng thuê chật chội, có một chàng trai trẻ mặc chiếc váy vừa rẻ tiền vừa xinh đẹp, lại đầy vẻ buông thả.
Đột nhiên Quý Nhiên khựng lại, cứ như thể bị đánh thức.
Tại sao cậu lại như thế này vậy?
Cậu xuất thân từ một nông thôn xa xôi, tuổi thơ cô độc buồn tẻ. Hồi còn bé cậu từng tự nhủ rằng, vào trung học rồi mọi chuyện sẽ tốt lên thôi.
Nhưng nào có ngờ, vào trung học phải đối mặt với áp lực thi cử khổng lồ, thành tích Quý Nhiên tốt nhưng cậu không phải thiên tài, việc đỗ đại học Bắc Kinh hoàn toàn dựa vào sự nỗ lực không ngừng nghỉ của bản thân.
Và rồi thầy lại bảo họ rằng, vào đại học mọi thứ sẽ ổn thôi.
Nhưng mà đại học của Quý Nhiên cũng chẳng có gì đặc sắc, chỉ là những công việc làm thêm, liều mạng kiếm điểm, giành cho được học bổng...
Quý Nhiên tiếp tục an ủi mình rằng, chờ tốt nghiệp có công việc rồi sẽ ổn...
Thật sự cậu đã vào được công ty mà người người đều mơ ước, nhưng cậu chỉ là một chiếc đinh ốc, lặp đi lặp lại công việc không có chút ý nghĩa nào, mỗi ngày trôi qua cứ mông lung, không biết tương lai sẽ đi về đâu.
Nụ cười trên gương mặt cậu dần vụt tắt, sau đó là sự tự trách, ghét bỏ, chán ghét... hàng loạt những cảm xúc tiêu cực ngập tràn trong lòng.
Lòng bàn tay truyền đến một cảm giác ẩm ướt dính dớp, Quý Nhiên khom người lại, không thể nhịn được nữa mà bắt đầu nức nở.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");