(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Không biết Hàn Thâm dùng cách nào mà họ nhận được giấy kết hôn ngay trong ngày. Trên đường trở về Hàn Thâm còn thản nhiên gửi giấy kết hôn vào nhóm gia đình.
[Hàn Thâm]: Cháu đã kết hôn rồi. [Hình ảnh]
[Hàn Văn Hỷ]:??? em hoa mắt hay hôm nay là Cá tháng Tư vậy?
[Hàn Đàm Thu]: Chúc mừng. [Lì xì riêng] Bao giờ tổ chức lễ cưới? Dì sẽ tặng một món quà lớn nhá.
[Hàn Minh Nghị]: Chú vừa có được một viên ngọc cẩm thạch xanh hoàng gia, chưa làm kiểu, vừa đúng lúc để chú làm quà tặng đám cưới cho hai đứa.
Hàn Đàm Thu và Hàn Minh Nghị đều tỏ ra rất tích cực, vì Hàn Thâm không có con nối dõi, tương lai người thừa kế gia đình vẫn sẽ từ con cháu của họ mà ra. Đây chính là chuyện tốt với chú và dì út của anh.
Chỉ duy nhất Hàn Chấn Kiệt là không vui vẻ gì, ông hừ lạnh một tiếng, gửi đoạn voice chat đầy lạnh lùng.
[Hàn Chấn Kiệt]: Chuyện đại sự như hôn nhân, sao có thể tùy tiện như thế? Thật là hồ đồ.
[Cao Chỉ Doanh]: Thằng bé cưới mà chúng ta chẳng chuẩn bị được gì, anh còn ý kiến nhiều thế.
[Hàn Chấn Kiệt]: Tôi cũng phải chuẩn bị chứ, nhưng nó đã cho tôi cơ hội thể hiện đâu?
[Cao Chỉ Doanh]: Nhưng kết hôn rồi thì chừng nào con dắt người ta về nhà ra mắt? Mặc dù có hơi muộn nhưng bà sẽ chuẩn bị quà gặp mặt cho các con.
[Hàn Thâm]: Để sau ạ, xem mọi người thể hiện thế nào đã.
[Hàn Chấn Kiệt]:... Ai cần chứ? Không về thì thôi!
Hàn Thâm gửi giấy kết hôn cho Khương Thư Tình, nhận được lời chúc hệt như trong dự đoán cùng câu hòi về về thời gian lễ cưới. Bà nói có thể sắp xếp đến để chuẩn bị lo liệu.
Hàn Thâm đáp vẫn chưa chọn ngày, bảo bà đừng lo lắng.
Hơn nữa nhìn phản ứng ngơ ngác của Quý Nhiên khi nhận giấy kết hôn, đừng nói đến chuyện tổ chức lễ cưới, cậu có dám công khai tin kết hôn hay không là cả một vấn đề.
Sau khi thông báo cho từng người xung quanh, Hàn Thâm quay sang Quý Nhiên nói: "Để anh chụp một tấm hình đăng lên vòng bạn bè nhé."
Quý Nhiên rõ ràng là hoảng hốt, lo lắng ngước nhìn lên, như chú thỏ con bị lạc vào bẫy sói.
Hàn Thâm nói thêm: "Chỉ chụp tay em thôi, không lộ mặt."
Quý Nhiên thở phào nhẹ nhõm, đưa tay trái có đeo nhẫn ra.
Hàn Thâm đang mười ngón tay mình vào tay cậu, chụp một bức ảnh.
Một phút sau, Quý Nhiên vào vòng bạn bè thì thấy Hàn Thâm đã đăng tin.
[Hàn Thâm]: Đã kết hôn.
Ảnh kèm là giấy kết hôn và hai bàn tay đan vào nhau. Một bàn tay to và một bàn tay nhỏ, ngón áp út đeo cùng kiểu nhẫn cặp, nhìn là biết ngay đây là tay của hai người đàn ông.
[Asher]:??? Tôi đã bỏ lỡ chuyện gì à?
[Luke]: Chúc mừng [ sốc ][ sốc ][ sốc ]
[Hàn Tuế]: Người ấy siêu dễ thương, em thích lắm.
...
Chỉ trong vài phút, đồng nghiệp trong công ty, đối tác, thậm chí cả giới truyền thông đều biết tin này. Hàng loạt bạn bè chung để lại bình luận hỏi han chi tiết.
Quá điên rồ.
Quý Nhiên không có dũng khí hay quyết tâm như Hàn Thâm, cậu lí nhí thỉnh cầu: "Em đăng muộn hơn một chút được không?"
Nếu cậu đăng cùng lúc với Hàn Thâm, ai cũng sẽ biết họ vừa làm gì, nhưng Quý Nhiên thậm chí còn chưa công khai với gia đình nữa.
"Được chứ," Hàn Thâm xoa đầu cậu: "em muốn khi nào công khai cũng được."
Quý Nhiên nhìn những đám mây dày đặc ngoài cửa sổ máy bay, trong lòng dâng lên một cảm giác áy náy.
Hôm sau khi Quý Nhiên đến công ty, đúng như dự đoán, tất cả mọi người đều đang bàn chuyện kết hôn của Hàn Thâm.
Họ chỉ biết là anh kết hôn với một người đàn ông, còn lại chẳng ai rõ gì thêm. Ngay cả Asher làm việc với Hàn Thâm nhiều năm cũng không nắm được chút tin tức gì.
Trong văn phòng của Hàn Thâm, Asher nhân lúc báo cáo công việc để thăm dò, còn Luke thì đoán mò, bỗng quay sang hỏi Quý Nhiên: "Julian, cậu có biết ai là nửa kia của Samuel không?"
Quý Nhiên ấp úng: "Tôi, tôi..."
"Vào họp." Chất giọng trầm trầm nghiêm nghị của Hàn Thâm vang lên, Quý Nhiên thoát được một kíp, vội vàng ôm máy vào phòng họp.
Trong phòng họp, ai nấy đều lén ngước nhìn, Hàn Thâm đang nói về dự án, nhưng mọi người lại chú ý đến chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh.
Ánh mắt Hàn Thâm vượt qua đám đông, nhìn Quý Nhiên. Cậu hơi chột dạ che ngón áp út trống không của mình. Trước khi đi cậu đã để chiếc nhẫn trong nhà vì chưa sẵn sàng công khai nó.
Dù đã ký rất nhiều giấy tờ từ luật sư trong những ngày qua, Quý Nhiên vẫn cảm thấy mọi thứ quá đỗi không thực.
Tuy công ty không cấm những chuyện yêu đương cấp trên cấp dưới nhưng Quý Nhiên vẫn hiểu rằng nó còn liên quan đến lợi ích, không phải chuyện đáng tuyên dương gì. Hơn nữa khi đã công khai tin kết hôn thì bao công sức thành quả mà cậu có sẽ bị hiểu theo cách khác.
Quý Nhiên không muốn điều đó xảy ra.
Rõ ràng cậu là người bị động nhiều hơn trong mối quan hệ này.
Cậu không thể thẳng thắng come out như Hàn Thâm được, không dám đăng tin lên mạng, không dám đeo nhẫn, thậm chí còn không dám nói cho bạn bè hay gia đình.
Nhưng nếu nghĩ theo cách của Hàn Thâm, cậu biết những hành động này có thể khiến anh tổn thương nên cậu muốn làm gì đó để bù đắp cho người yêu mình.
Thế nên khi Hàn Thâm tan tầm trở về, ngay lúc vừa bước vào cửa một giọng nói chợt vang lên: "Anh đã về rồi?"
Quý Nhiên đứng sau cửa, mặc bộ đồ hầu gái, chân thẳng tắp nở nụ cười ngọt ngào.
Hàn Thâm nhìn cậu, ánh mắt trở nên sâu thẳm, đầy trực diện.
Cứ như vậy mười mấy giây anh mới cử động lại, vòng tay ôm lấy eo Quý Nhiên rồi hôn lên môi cậu: "Sao tự nhiên lại mặc thế này?"
Quý Nhiên ngẩng đầu nhìn Hàn Thâm: "Anh không thích sao?"
Hàn Thâm nhéo mũi cậu, nói: "Em biết thừa rồi mà."
Quý Nhiên khẽ cười, vòng tay ôm lấy eo Hàn Thâm, dụi mặt vào ngực anh.
Ngay từ lúc chưa bên nhau, Hàn Thâm đã nhận ra rằng dù vẻ ngoài Quý Nhiên có vẻ độc lập nhưng thật ra cậu thích làm nũng vô cùng. Vậy mà chính thức quen nhau tới giờ cậu lại rất ít khi làm nũng, chỉ trong những lúc thân mật mới bám dính lấy anh một chút mà thôi.
Hôm nay thì lại ngọt ngào, bám riết và còn mặc trang phục hầu gái để làm anh vui, Hàn Thâm không đoán được lý do nên hỏi thẳng: "Em có chuyện gì muốn nói với anh à?"
Quý Nhiên im lặng một lúc rồi mới nắm lấy cổ áo anh: "Em xin lỗi anh, hôm nay đi làm em không đeo nhẫn."
Hàn Thâm ừ một tiếng, nói: "Anh thấy rồi."
Quý Nhiên ngước lên nhìn anh: "Anh có giận không?"
Hàn Thâm đáp: "Không đến mức giận."
Nhưng cũng không hẳn là vui.
Hai người họ đã kết hôn nên tất nhiên anh muốn công khai ở bên Quý Nhiên.
"Nhưng mà khi về em đã đeo nhẫn lại ngay rồi." Quý Nhiên cố làm anh vui bằng cách đưa bàn tay có đeo nhẫn để anh xem.
Hàn Thâm nhìn nhẫn trên tay cậu, im lặng không nói gì.
Quý Nhiên lại hỏi: "Ở công ty em không đeo nhẫn có được không?"
Hàn Thâm vừa cởi áo vest vừa tháo cà vạt, trả lời: "Được."
Hàn Thâm luôn dịu dàng và rất chiều theo ý cậu, nhưng Quý Nhiên vẫn cảm nhận được anh có chút không vui.
Cậu lại hỏi tiếp: "Anh ăn tối chưa?"
Thật ra thì đây là câu hỏi thừa, vì giờ đã là 10 giờ tối, bọn họ đều cơm nước xong xuôi rồi mới về nhà.
Hàn Thâm đáp: "Ăn rồi."
Quý Nhiên hơi ngập ngừng một chút rồi cắn răng ngồi lên đùi anh, úp gương mặt đỏ bừng của mình vào ngực anh rồi nói: "Vậy...anh muốn ăn khuya không ạ?"
Hàn Thâm cúi mắt nhìn cậu, ánh mắt trở nên sâu lắng.
Dưới ánh nhìn của anh, mặt Quý Nhiên càng đỏ hơn, dù ngại ngùng nhưng vẫn dám đối diện với anh.
Hàn Thâm khẽ chạm vào mái tóc cậu, nói: "Anh không giận đâu, anh hiểu tâm trạng và lập trường của em, không cần phải áy náy."
Quý Nhiên cắn môi, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy có lỗi: "Nhưng mà em muốn bù đắp cho anh..."
Hàn Thâm nắm lấy đùi cậu, hỏi: "Em muốn bù đắp anh thế nào?"
Làn da của Quý Nhiên nhợt nhạt hơn của Hàn Thâm, năm ngón tay ngon mềm ghì chặt lấy anh tạo thành vệt ấn rõ ràng.
Quý Nhiên cúi đầu chạm vào yết hầu của Hàn Thâm, nói: "Em cũng không biết, anh thích gì?"
Hàn Thâm im lặng, trái cổ lớn chuyển động dưới ngón tay Quý Nhiên.
Ngón tay Quý Nhiên tiếp tục trượt xuống dưới, chạm vào xương quai xanh, ngực, cơ bụng, rồi tới...
Hàn Thâm nắm lấy tay cậu, ngăn lại hành động tiếp theo, giọng trầm xuống: "Hôm nay không được."
Quý Nhiên hơi lưỡng lự: "Anh vẫn còn giận sao?"
Hàn Thâm rút tay cậu ra, hỏi: "Em quên mất thỏa thuận của chúng ta rồi sao?"
Quý Nhiên ngơ ngác: "Thỏa thuận gì cơ?"
Hàn Thâm đáp: "Kiêng cữ."
Quý Nhiên ngẩn người ra, cậu quả thực đã quên mất.
Vì không muốn để Quý Nhiên buồn, Hàn Thâm hôn lên đầu ngón tay cậu rồi nói tiếp: "Nếu em thấy áy náy thật, thì chuyển về sống cùng anh đi."
Quý Nhiên hỏi: "Em chuyển về chỗ anh sao?"
"Không phải chỗ này," Hàn Thâm đáp, "sau khi cưới chúng ta sẽ về sống ở Verdant Lake."
Hàn Thâm đang nói đến căn hộ rộng lớn hai tầng, bên trong có cả một tủ đồ chứa đầy âu phục hoạ tiết cá voi sát thủ và váy áo theo đúng kích cỡ của Quý Nhiên.
Trong lòng cậu vẫn còn hơi lưỡng lự, phát triển quá nhanh, nhưng hai người đã đăng ký kết hôn rồi nên cậu không có lý do nào để từ chối.
Sau khi nói xong chuyện quan trọng, Quý Nhiên bước xuống khỏi đùi anh, nói: "Vậy em về thu dọn đồ đạc trước."
Hàn Thâm kéo cậu lại, lắc đầu: "Không cần gấp, bên dịch vụ sẽ lo tất cả."
Quý Nhiên ngồi lại lên đùi anh mà lòng rối bời không yên ổn.
Hôn cũng không cho, đụng cũng không được, vậy cậu ở lại làm gì đây?
Đột nhiên Hàn Thâm hỏi cậu: "Ngoài đời không được công khai vậy trên mạng thì sao?"
Quý Nhiên không ngờ tới ý tưởng này, gật đầu đáp: "Được, vậy em sẽ đăng một bài."
Hàn Thâm hỏi: "Có ai biết tài khoản đó của em không?"
Quý Nhiên lắc đầu, ngừng một chút rồi nói: "Cảnh Sát Lãnh chắc biết."
"Lãnh Lệnh Từ?" Hàn Thâm hơi ngạc nhiên: "Hai người quen nhau khi nào vậy?"
Quý Nhiên kể rằng lần trước khi bị cư dân mạng đe dọa, chính Lãnh Lệnh Từ đã giúp cậu tìm ra kẻ đứng sau.
Nghe xong, Hàn Thâm im lặng hồi lâu, khiến Quý Nhiên hơi ngạc nhiên, lại hỏi: "Sao vậy?"
Lúc này Hàn Thâm mới rũ mắt không nói gì cả.
Anh đang trách bản thân vì khi đó đã không thể ở bên Quý Nhiên. Nhưng dù có hối tiếc thì cũng chỉ là một cảm xúc thoáng qua, không có ý nghĩa thực sự.
"Lãnh Lệnh Từ biết cũng không sao," Hàn Thâm nói với cậu: "Cậu ta với Tưởng Diệc biết chúng ta kết hôn rồi."
Quý Nhiên bắt được từ khóa: "Họ?"
Hàn Thâm gật đầu: "Ừ, Tưởng Dĩ và Lãnh Lệnh Từ đang yêu nhau."
Hàn Thâm bật chế độ không nhận thông báo của WeChat, rồi cho Quý Nhiên xem cách Tưởng Diệc giựt đùng đùng.
[Hàn Thâm]: Tôi đã kết hôn rồi. [Hình ảnh]
[Tưởng Diệc]:???? CÚT! Đừng làm tôi buồn nôn, tôi không ganh tị một chút nào hết á.
[Tưởng Diệc]: Nhưng chẳng phải sau khi đăng ký phải đợi một tuần mới có giấy chứng nhận kết hôn sao? Cậu làm kiểu gì mà có nhanh vậy, giả hả?
[Tưởng Diệc]: Với cậu hỏi hộ tôi luôn, nhân viên cảnh sát có ra nước ngoài đăng ký kết hôn được không?
[Tưởng Diệc]: Hừ, hôn nhân chỉ là một giao dịch kinh tế. Những kẻ nhát gan mới cần hôn nhân để bảo đảm quyền lợi. Tôi và Lệnh Từ yêu nhau thật lòng, chẳng cần một tờ giấy kết hôn để chứng minh tình cảm.
Quý Nhiên bật cười: "Cảnh sát Tưởng đáng yêu thật."
"Hửm?" Hàn Thâm bất ngờ nắm lấy eo cậu, giọng nói bất chợt trở nên đầy nguy hiểm.
Quý Nhiên ngước lên, hôn vào má Hàn Thâm: "Nhưng người em thích nhất vẫn là anh."
Lúc này Hàn Thâm mới hài lòng, chụp ảnh cùng Quý Nhiên rồi đăng lên mạng thông báo tin cưới.
Quý Nhiên đăng nhập vào tài khoản đã lâu không dùng của mình, đăng bài cùng lúc với @Cá voi sát thủ.
Bức ảnh đầu là giấy chứng nhận kết hôn đã làm mờ thông tin, và ảnh thứ hai là chiếc nhẫn cưới của họ. Trong ảnh, quần tây của Hàn Thâm sát cạnh chiếc váy của Quý Nhiên, hai người nắm tay nhau, trên ngón áp út là đôi nhẫn cưới cùng kiểu.
@Ai Đi Làm Mà Không Điên: Chào mọi người, tôi và @Cá voi sát thủ kết hôn rồi.
@Cá voi sát thủ: @Ai Đi Làm Mà Không Điên, xin giới thiệu với mọi người, đây là người yêu tôi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");