(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đêm đến tuyết lại rơi, phủ lên mặt đường thành từng đống tuyết trắng xóa, trắng nõn, mượt mà trông đáng yêu vô cùng.
Trong căn phòng ấm áp, Quý Nhiêm chìm vào giấc ngủ say nơi vòng tay của Hàn Thâm. Cậu dựa mặt vào cánh tay anh, cánh môi hơi hé, mang theo nét cưng cưng ngây ngô của trẻ con.
Hàn Thâm lại nhớ đến Quý Nhiên trước khi ngủ, dưới sự dẫn dắt của anh, cậu nhóc này đã bộc lộ ra nét ngoan ngoãn ngọt ngào trước nay chưa từng có.
Quá ngoan.
Khiến người ta muốn bắt nạt cậu thật nhiều, làm hết những chuyện xấu xa nhất với cậu.
Nhưng Hàn Thâm đã kịp thời kiềm chế cảm xúc của mình lại. Quý Nhiên ngoan ngoãn như vậy khiến anh vừa thương lại vừa đau lòng thay. Anh nhận ra tấm lòng của Quý Nhiên dành cho mình, nhưng đồng thời cũng thấy được sự bất an và sự hãi trong ánh mắt ấy.
Dù Quý Nhiên ngượng ngùng, nhưng vẫn cố gắng phối hợp với anh, luôn chú ý đến cảm giác và trải nghiệm của anh.
Ngay cả việc cậu đã nói không muốn mặc đồ nữ, nhưng cũng phá lệ vì anh.
Hàn Thâm nhìn sang chiếc ghế bên giường, vải len mỏng thấm đẫm chất lỏng, ướt đến mức có thể vắt ra nước. Bên cạnh là đôi găng tay da đen cũng đã đầy dấu vết màu trắng sữa. Còn chiếc cà vạt đỏ sẫm bị tháo ra rồi lại cột vào, đã nhăn nheo...
Tất cả mọi thứ, Quý Nhiên đều không có chút phản kháng nào.
Hàn Thâm đưa tay vào trong chăn, chạm vào cơ thể vẫn còn mềm mại ướt át của Quý Nhiên.
Giấc ngủ của Quý Nhiên rất nông, chỉ chốc lát sau cậu đã tỉnh dậy, dùng giọng mũi hỏi anh: "Ơ? Còn tiếp tục à?"
Hàn Thâm nhìn sâu vào mắt cậu, chỉ cần anh đồng ý thì chắc chắn cậu sẽ không từ chối. Nhưng cuối cùng anh chỉ hôn lên má Quý Nhiên, trả lời: "Không, anh chỉ kiểm tra xem em có bị thương không, ngủ tiếp đi."
Quý Nhiên "ồ" một tiếng, rồi yên tâm ngủ tiếp.
Hàn Thâm rút tay lại nhưng vẫn không thể ngủ. Anh nghĩ mình vẫn chưa cho Quý Nhiên đủ cảm giác an toàn.
Gia đình của anh, thân phận trong công việc, mọi thứ đều mang lại sự bất ổn cho Quý Nhiên. Cho nên dù Quý Nhiên có yêu anh thì vẫn sẽ không dám công khai mối quan hệ này.
Đợi đến khi Quý Nhiên hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, Hàn Thâm đi đến cửa sổ gọi điện cho Jessica. Jessica là trợ lý nước ngoài của anh, khi anh du học hay làm việc ở nước ngoài cũng đã tích lụy một gia sản kha khá, lúc về nước thì mọi tài sản này đều giao cho Jessica quản lý.
"Chào boss."
"Giúp tôi đặt hai vé máy bay đi LA vào ngày mai," Hàn Thâm nói: "Và giúp tôi xin giấy phép kết hôn từ chính quyền tiểu bang."
Cúp điện thoại, Hàn Thâm vẫn không ngủ được. Nhưng anh không nỡ làm Quý Nhiên tỉnh giấc, cậu là một chú heo con nên nhu cầu ngủ rất lớn. Anh lướt qua danh sát điện thoại, cuối cùng gọi cho Tưởng Diệc.
Tưởng Diệc cũng đang ngủ mơ màng thì bị cuộc gọi đánh thức.
Hàn Thâm hỏi: "Cậu và Lệnh Từ kết hôn chưa?"
Tưởng Diệc:?
Cái gì vậy trời?
Có vẻ như không cần Tưởng Diệc phải trả lời, Hàn Thâm đã tự nói thêm: "Nhưng tôi muốn kết hôn với Quý Nhiên."
Tưởng Diệc:???
Ủa cho hỏi, cái đó thì liên quan gì tới tôi?
Hàn Thâm nói xong cúp điện thoại, cuối cùng cũng thấy nhẹ nhõm trong người.
Quý Nhiên mơ một giấc mơ, trong giấc mơ ấy cậu thấy ông nội nghiêm khắc của Hàn Thâm.
Hàn Chấn Kiệt phát hiện ra họ đang yêu nhau, gắt gao nói với Quý Nhiên: "Cho cậu 500 vạn, lập tức rời xa cháu trai tôi!"
Quý Nhiên ôm bụng, nói: "Nhưng cháu đã mang thai con của anh ấy rồi."
Ông lão hoảng hốt mở to mắt, Quý Nhiên cũng giật mình tỉnh giấc vì giấc mơ này.
Cậu vội vã sờ vào bụng mình, vẫn bằng phẳng khiến cậu cảm thấy yên tâm, lúc này mới thở phào một hơi.
Sợ muốn chết, tất cả là do tối qua Hàn Thâm cứ nói bụng cậu gồ lên như có thai, rồi còn nói nếu bắn hết vào trong thì nhất định sẽ có thai báo hại cậu mơ thấy giấc mơ kỳ quặc như vậy.
Nghĩ đến đây, Quý Nhiên lại không nhịn được mà đỏ mặt.
"Dậy rồi?" Một bàn tay lớn vỗ lên đầu cậu, Quý Nhiên ngẩng đầu lên nhìn thấy Hàn Thâm đang mặc đồ chỉnh tề.
"Giờ mấy giờ rồi?" Quý Nhiên hỏi, cảm thấy cổ họng hơi đau bèn đưa tay xoa cổ.
"7 giờ," Hàn Thâm nói xong ngồi xuống giường, đưa tay nâng cằm cậu lên,=: "Cổ họng không thoải mái sao? Mở miệng anh xem nào."
Quý Nhiên thấy hơi sợ với từ mở miệng này, môi cậu khép chặt, rõ ràng là vẻ chống đối.
Hàn Thâm đoán được ý nghĩ của cậu, nói: "Hôm nay có chuyện quan trọng, anh sẽ không làm em."
Quý Nhiên không yên tâm nhìn anh một cái, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hàn Thâm, lại thấy anh đã mặc bộ vest nên nghĩ chắc sẽ không tiếp tục nữa, ngoan ngoãn mở miệng.
Dưới cánh môi đỏ thắm là hai hàm răng trắng tinh, bên trong là chiếc lưỡi mềm mại đỏ đỏ, do không quen làm những chuyện đó nên cậu thường cạ răng vào cái đó của Hàn Thâm.
Nhưng hôm nay Hàn Thâm chỉ đơn thuần kiểm tra, không có tiếp tục. Anh kiểm tra xong rồi nói: "Không sưng, môi cũng không bị nứt."
Quý Nhiên không muốn tiếp tục bàn về chuyện này nữa liền lật người cuộn mình trong chăn.
"Đừng ngủ, " Hàn Thâm lôi cậu ra khỏi chăn, lấy bộ đồ hôm nay cậu phải mặc lên nói: "Lịch trình thay đổi, sáng nay chúng ta sẽ đi LA."
Quý Nhiên kêu lên một tiếng rồi ngồi dậy mặc đồ: "Có việc đột xuất hả anh?"
"Không phải," Hàn Thâm nói: "chúng ta đi kết hôn."
Quý Nhiên sững lại, ngẩng đầu lên không thể tin được: "Kết hôn? Chúng ta?"
Hàn Thâm cài cúc áo sơ mi cho cậu, nói: "Ừ, anh đã đặt lịch hẹn với chính quyền tiểu bang rồi."
"Nhưng nhanh quá vậy?" Quý Nhiên không thể tin được, bọn họ mới yêu nhau chưa đến một tháng. Nói đúng ra từ lúc tỏ tình đến giờ chỉ mới có mười ngày ngắn ngủi.
Hàn Thâm giúp Quý Nhiên mặc áo sơ mi xong, rồi bắt đầu cho cậu: "Em không muốn à?"
Vấn đề không phải là muốn hay không!
Quý Nhiên còn sốt ruột hơn cả Hàn Thâm, cậu hỏi: "Người nhà anh tính sao giờ? Họ đã đồng ý chưa?"
"Đây là chuyện của anh, không cần họ đồng ý." Hàn Thâm vỗ mông Quý Nhiên một cái để cậu đứng dậy mặc quần.
Quý Nhiên bối rối không biết phải làm sao, Hàn Thâm giúp cậu chỉnh lại áo sơ mi vào trong lưng quần, rồi nói: "Anh đã đặt vé máy bay rồi, hẹn trước đăng ký kết hôn. Chúng ta vừa xuống máy bay là có thể kết hôn ngay. Sau khi kết hôn, một nửa tài sản của anh ở nước ngoài sẽ thuộc về em. Tài sản trong nước sẽ khá phức tạp, anh dự tính thành lập một quỹ tín thác, quỹ này sẽ trực tiếp thuộc về em."
Nghe đến đây, cuối cùng Quý Nhiên cũng nhận ra Hàn Thâm không hề đùa.
Hàn Thâm nói rất nghiêm túc, anh thật sự muốn kết hôn với cậu.
Vì phải kết hôn nên Hàn Thâm phối cho Quý Nhiên một chiếc cà vạt đỏ sẫm. Sau khi thắt xong anh dẫn cậu vào nhà vệ sinh đánh răng, rửa mặt, chải tóc, mặc vest ra ngoài.
Quý Nhiên sững sờ từ đầu đến cuối, cậu ngơ ngác như một đứa trẻ con được Hàn Thâm chăm sóc cẩn thận từng chút một. Cậu rơi vào một trạng thái hoang mang không biết phải làm gì, nhưng giữa sự hoang mang đó lại ẩn chứa một chút bất ngờ vui vẻ.
Cậu choáng váng, sợ hãi, thấp thỏm, lại tràn ngập hi vọng trong cõi lòng.
Mới chỉ bên nhau có mười ngày, Hàn Thâm đã muốn kết hôn với cậu? Cả đời này của Quý Nhiên chưa từng làm việc gì điên rồ đến vậy.
Quý Nhiên gần như muốn phát điên, cậu còn tưởng mình đang mơ, nhưng dù có véo đùi bao nhiêu lần đi nữa vẫn không thể tỉnh dậy được.
Là thật sao?
Cậu thật sự sẽ kết hôn với Hàn Thâm sao?
Trong suốt chuyến bay dài hơn mười giờ đến LA, tâm trạng của Quý Nhiên giống như cơ thể cậu vậy, cứ như trôi lơ lửng trên mây chẳng thể nào yên ổn được.
Khi họ đến nơi thì trời đã sáng, bờ Tây bao phủ trong làn sương mù rất đỗi dịu dàng.
Còn ba giờ nữa mới đến giờ mở cửa của tòa thị chính, Jessica đã sắp xếp khách sạn cho họ nhưng không ai có ý định ngủ, tất cả đều nghĩ rằng thay vì về khách sạn rồi lại do dự không biết làm gì, vậy cứ ngồi đợi ở cửa tòa thị chính thì hơn.
Jessica mua bữa sáng cho họ, Quý Nhiên ôm ly cà phê nóng vừa mới pha ngồi cùng Hàn Thâm nhìn mặt trời lên giữa những tòa nhà cao tầng.
Xe cộ người đi bắt đầu đông đúc, thành phố thức dậy, nhưng họ vẫn còn hai tiếng nữa mới đến giờ.
Trong lúc đợi, Hàn Thâm bảo Jessica cho Quý Nhiên xem tài sản của anh ở nước ngoài, những thứ này quá nhiều và quá phức tạp, đến Hàn Thâm còn không hoàn toàn nắm rõ.
Jessica liệt kê từng khoản, bao gồm tiết kiệm, đầu tư, bất động sản, cổ phiếu. Theo lời Hàn Thâm thì một khi họ kết hôn, luật sư sẽ thực hiện một số thủ tục để chuyển một nửa tài sản này cho Quý Nhiên để cậu tùy ý xử lý.
"Đây là tài sản tích cóp của anh trong những năm qua ở nước ngoài," Hàn Thâm hơi áy náy: "Vì không bao gồm tài sản kế thừa từ gia đình nên không nhiều cho lắm."
Cỡ này mà còn không nhiều cho lắm? Quý Nhiên chưa bao giờ thấy nhiều số lẻ đến vậy, cảm giác như thấy một chuỗi số thiên văn.
Nhoáng cái, cậu bỗng thấy mình một kẻ lừa đảo trong mấy vùng quê hẻo lánh, chuyên lừa những người giàu có lấy tài sản của họ sau khi kết hôn.
"Kết hôn thì được nhưng tài sản em không lấy đâu." Quý Nhiên kiên quyết lắc đầu: "Em kết hôn với anh không phải vì tiền."
Hàn Thâm nghe xong cũng không ngạc nhiên, vì anh đã đoán được cậu sẽ phản ứng như vậy từ lâu.
Ngày xưa Quý Nhiên còn không nhận cả một bộ vest của anh, đến ở trong nhà anh còn đòi trả tiền thuê.
Nhưng chính những phẩm chất này của Quý Nhiên lại khiến Hàn Thâm cảm động.
"Anh thích em, tiêu tiền vào em anh rất vui." Hàn Thâm không cho cậu từ chối, giọng anh trầm xuống: "Và việc anh chia một nửa tài sản cho em, là để em không phải vất vả kiếm sống nữa, có thể làm những việc mình thật sự muốn làm."
Những việc mình thật sự muốn làm...
Quý Nhiên ngẩn người nhìn Hàn Thâm, trong lòng dâng lên những cảm xúc rất đỗi lạ lẫm.
Không phải là cậu chưa từng nghĩ đến cuộc sống như vậy, cậu đã từng nằm trong ký túc xá rồi trò chuyện với các bạn cùng phòng, rằng nếu không lo về tiền bạc thì sẽ làm gì nhỉ. Giang Ninh muốn làm coser, một người bạn khác muốn làm chính trị gia, còn người kia thì là nhân viên chăm sóc gấu trúc.
Nhưng Quý Nhiên không trả lời, cậu không tài nào tưởng tượng được một cuộc sống như thế, cậu không có quyền theo đuổi thứ mơ hồ vậy được.
Quý Nhiên đã từng nghĩ cả đời này của mình sẽ phải chạy đua với cuộc sống, chịu đựng những đau khổ từ công việc.
Nhưng giờ đây Hàn thâm lại nói với cậu rằng, không cần như vậy nữa đâu, có thể làm những việc mà em thật sự muốn rồi.
Quý Nhiên cắn chặt môi nhưng không thể ngăn được sự bình yên trong lòng mình.
Lòng tự trọng của cậu vẫn còn kiên cường chống cự, nhưng tất cả các phòng tuyến trong lòng cậu sụp đổ từ lâu rồi.
Cậu không cảm động sao?
Chấp nhận đi, cậu yêu anh ấy nhiều lắm rồi.
Quý Nhiên hít mũi một cái, ngẩng đầu nhìn Hàn Thâm: "Anh không sợ em ly hôn rồi ôm nửa tài sản của anh đi à?"
Hàn Thâm: "Chỉ cần em sống tốt thì chia tay anh vẫn vui mà."
Quý Nhiên: "Anh yêu đương úng não rồi?"
Cậu bị Hàn Thâm chọc cười, nhưng tự dưng nước mắt cậu lại rơi.
Sao lại như vậy chứ...
Gian lận mất thôi.
Quý Nhiên không thể ngồi yên được nữa, nhưng cậu cũng không muốn khóc trước mặt Hàn Thâm, cuối cùng quyết định xuống xe đi dạo xung quanh để lấy lại bình tĩnh.
Hàn Thâm định đi cùng, nhưng Quý Nhiên từ chối.
Một mình cậu đi dọc theo con đường lạ lẫm, cảm thấy mình như cô bé lọ lem đến vũ hội, dù mọi thứ lúc này đẹp đẽ biết bao, nhưng đến 12 giờ thì tất cả sẽ tan biến.
Có thể Hàn Thâm sẽ hối hận, hoặc Hàn Chấn Kiệt sẽ xen vào, thậm chí cậu có thể gặp phải cướp, bị thương và mọi chuyện chấm dứt...
Nhưng rồi chẳng có sự cố ngoài ý muốn nào xảy ra cả, họ cứ thế vượt qua ba tiếng dài đằng đẵng.
Rồi tòa thị chính mở cửa, họ là đôi đầu tiên đăng ký kết hôn ở phòng hôn nhân.
Thủ tục rất đơn giản, hoàn tất đăng ký, họ đến một giáo đường nhỏ gần đó để làm lễ, chứng hôn, tuyên thệ và trao nhẫn.
"Giờ hai bạn có thể hôn nhau."
Trong giáo đường cổ kính mà tòa thị chính hợp tác, Quý Nhiên nghe thấy giọng nói của vị linh mục.
Hàn Thâm siết chặt eo cậu, từ từ cúi đầu xuống. Quý Nhiên ngẩng lên hôn Hàn Thâm, trái tim của cậu đập rộn ràng như muốn nhảy ra.
Tiếng chuông từ đâu đó vang lên, đàn bồ câu trên quảng trường chắp cánh bay vào trời.
Khoảnh khắc ấy, Quý Nhiên cảm thấy tâm hồn mình cũng theo đàn bồ câu mà bay đi.
Cậu vẫn nghĩ mình đang mơ, nhưng cảm giác chiếc nhẫn trên tay lại vô cùng rõ ràng, Hàn Thâm đan tay vào tay cậu, ngón áp út của anh là chiếc nhẫn cặp còn lại.
Bước ra khỏi giáo đường, ánh nắng rực rỡ của mùa đông LA chiếu lên mặt Quý Nhiên, họ đứng bên đường, cạnh đó là những cặp đôi đang xếp hàng chờ kết hôn.
Sau lưng là dòng xe tấp nập, người người hối hả.
Quý Nhiên ngước nhìn Hàn Thâm, anh cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.
Đó là hơi ấm và cảm giác của Hàn Thâm, Quý Nhiên đưa tay ôm lấy người trước mặt, trái tim bồn chồn cuối cùng cũng trở lại vị trí, yên bình trở lại trong lồng ngực.
Ngày thứ mười xác nhận mối quan hệ, cậu và Hàn Thâm đã kết hôn.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");