(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lần này đi công tác chỉ có hai người họ ở chung một căn homestay, ban đầu Quý Nhiên còn lo Hàn Thâm sẽ nhân cơ hội làm gì đó với mình.
Nhưng đến nơi rồi mới vỡ lẽ, hóa ra cơ hội để cả hai gặp nhau còn hiếm nữa là.
Thực sự là quá bận, mỗi người đều có công việc riêng.
Hàn Tư là khách mời danh dự nên phải tham gia các diễn đàn chuyên đề, phỏng vấn báo chí và tiệc tối chính thức.
Thỉnh thoảng Quý Nhiên sẽ theo Hàn Thâm làm trợ lý nhưng phần lớn thời gian, cậu đều bận rộn với công việc của mình.
Những diễn đàn lớn như thế này là môi trường lý tưởng để kết nối, Quý Nhiên mang theo một hộp danh thiếp, phát hết sạch. Cậu cũng thu về không ít số liên lạc của các doanh nhân và nhà đầu tư.
Thậm chí còn có báo chí phỏng vấn cậu về phân tích thị trường sơ cấp.
Hôm nay Quý Nhiên kết thúc công việc sớm hơn, cậu phải về chuẩn bị một bản đề cương phỏng vấn vì ngày mai có lịch hẹn với truyền thông.
An ninh ở hội trường rất nghiêm ngặt, những khách sạn có vị trí tốt trong thị trấn hầu hết đều dành cho các nguyên thủ quốc gia và chính khách. Đa phần các doanh nhân và truyền thông phải ở ngoài khu vực hội trường.
Homestay mà Quý Nhiên và Hàn Thâm ở nằm ở rìa thị trấn ngay trên sườn núi. Dù có hơi xa trung tâm nhưng lại rất yên tĩnh, cách hội trường chỉ mười phút lái xe.
Vừa đến nơi Hàn Thâm đã thuê xe ngay, mỗi sáng anh thường tiện đường đưa Quý Nhiên đến hội trường. Nhưng giờ về của cả hai là không giống nhau, đôi lúc Quý Nhiên sẽ tự đi bộ về. Mỗi lần mất khoảng bốn mươi phút nhưng Quý Nhiên rất thích con đường yên bình và đẹp đẽ này.
Mùa đông ở Thụy Sĩ đẹp mê hồn, những ngôi nhà nhỏ với mái nhọn như trong truyện cổ tích nằm bên đường tuyết bay lất phất ánh đèn đường màu cam rực sáng. Sau những ngôi nhà là rừng thông xanh thẫm và dãy núi tuyết hùng vĩ, mọi thứ trông như khung cảnh bước ra từ một câu chuyện thần tiên.
Nghe nói năm nay là mùa đông lạnh nhất, lượng tuyết rơi nhiều bất thường. Lúc này tuyết bên đường đã dày hơn nửa người. Quý Nhiên mặc áo phao dày bên ngoài khoác thêm một chiếc áo chống nước, dù rất lạnh nhưng cậu lại cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Tuyết rơi ngày càng dày, khi trở về homestay, khuôn mặt Quý Nhiên đỏ ửng lên vì lạnh. Cậu nhập mật mã vào nhà, cởi áo khoác ngoài rồi bắt đầu viết dàn ý cho buổi phỏng vấn.
Quý Nhiên ít khi nào được báo chí phỏng vấn, vì vậy lần này cậu chuẩn bị rất nghiêm túc. Đang viết dở, cậu nhận được cuộc gọi từ Hàn Thâm: "Cậu đang ở đâu? Tôi đến đón cậu."
Quý Nhiên: "Em về rồi."
Hàn Thâm: "Cậu về bằng cách nào?"
Quý Nhiên: "Em đi bộ."
Hàn Thâm im lặng hai giây, không nói gì thêm, chỉ dặn dò: "Đừng để bị cảm, thuốc cậu đưa người khác hết rồi."
Homestay hai người ở nằm trong một khu biệt thự riêng lẻ, khoảng mười mấy căn nằm rải rác trên sườn núi. Ngay từ ngày đầu tiên đến đây, đã có khá nhiều khách lưu trú bị sốt và cảm lạnh. Trong homestay có sẵn một hộp thuốc, Quý Nhiên đã mang thuốc hạ sốt cho mọi người mượn.
Quý Nhiên gật đầu: "Vâng, em biết rồi."
Quý Nhiên khỏe mạnh đến mức trước chuyến đi, dù tắm nước lạnh hai lần liên tiếp cũng chẳng hề hấn gì nên cậu hoàn toàn không nghĩ mình sẽ bị ốm.
Hàn Thâm không nói thêm, cũng không tỏ ý muốn cúp máy.
Quý Nhiên chủ động: "Nếu không có gì nữa thì em cúp máy đây."
Hàn Thâm: "Ừ, tạm biệt."
Làm việc thêm một giờ nữa, Quý Nhiên mới xong việc.
Nhưng Hàn Thâm vẫn chưa về.
Quý Nhiên hơi bất ngờ, vừa nãy Hàn Thâm gọi điện nói muốn đón cậu về nên cậu nghĩ Hàn Thâm chuẩn bị rời đi rồi, không ngờ mãi mà vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.
Đến 9 giờ tối, Quý Nhiên lướt thấy một số hình ảnh bên lề của diễn đàn được truyền thông đăng tải. Trong ảnh, Hàn Thâm và một người phụ nữ đi cạnh nhau trông rất thân mật.
Quý Nhiên nhận ra cô gái đó, giáng sinh năm ngoái cô từng xuất hiện trên trang cá nhân của Hàn Thâm.
Không lẽ là đối tượng hẹn hò trước đây? Nhưng Hàn Thâm come out rồi mà, Quý Nhiên tiếp tục lướt xuống thì thấy ảnh Hàn Thâm ôm một người đàn ông da trắng, hai người còn hôn má kiểu chào hỏi.
Vậy ra đây mới là lý do Hàn Thâm về trễ? Cho nên lần đi công tác Thụy Sĩ này Hàn Thâm mới bắt đầu lạnh nhạt với cậu?
Quý Nhiên nhắm mắt lại, không muốn nghĩ tiếp nữa.
Quý Nhiên nằm trên giường nhưng không sao chợp mắt được, cậu bèn ôi điện thoại ra mở video thiền định lưu sẵn trong máy. Đây là phiên bản do Hàn Thâm gửi cho cậu từ rất lâu trước đó, Quý Nhiên nghe đi nghe lại nhiều đến mức thuộc lòng cả đoạn video.
Thường thì video này giúp cậu dễ ngủ hơn nhưng lần này Quý Nhiên mới nghe được một lúc lại tắt đi, cậu không muốn nghe thấy giọng Hàn Thâm nữa.
Không biết đã bao lâu trôi qua, ngoài cửa vang lên tiếng nhập mật khẩu. Quý Nhiên đeo bịt mắt vào, ép buộc mình chìm vào giấc ngủ.
Hàn Thâm về khuya, vốn định nói vài câu với Quý Nhiên, nhưng trông thấy cậu nhắm nghiền mắt, anh chỉ lặng lẽ nuốt hết lời định nói xuống.
Thôi, để mai nói cho Quý Nhiên cũng chưa muộn.
Sáng hôm sau, Hàn Thâm lái xe đưa Quý Nhiên đến hội trường. Trên đường đi, Quý Nhiên liên tục nghe điện thoại, trao đổi với phóng viên về buổi phỏng vấn, cuộc trò chuyện kéo dài đến tận khi xe đến nơi.
Hàn Thâm có một buổi tham luận vào buổi sáng được phát sóng trực tiếp toàn cầu, vì vậy không thể chậm trễ. Cơ hội chưa đến, anh đành gác lại chuyện muốn nói.
-
Buổi trưa, tại nhà ăn của hội trường.
Quý Nhiên lạnh lùng ngồi ăn phần cơm Tây nhạt nhẽo mà hội trường cung cấp.
Thức ăn thật sự khó nuốt, mới chỉ ra nước ngoài 5 ngày mà Quý Nhiên đã cảm thấy trong bụng chẳng còn chút chất béo nào, thậm chí dạ dày cậu đã xẹp lép.
Cố nuốt hết phần ức gà, Quý Nhiên ngẩng đầu lên và nhìn thấy Hàn Thâm bước vào cùng một người phụ nữ – chính là người cậu từng thấy trong ảnh hai lần trước đây.
"Quý Nhiên."
Hàn Thâm lại gần, định mở lời thì Quý Nhiên đã cầm khay đứng lên: "Em còn có việc nên xin phép đi trước."
Quý Nhiên rời đi nhanh đến mức không để Hàn Thâm nói nốt câu.
Giang Thư Tình nhìn theo bóng lưng Quý Nhiên, hỏi: "Đó là người anh thích à?"
Hàn Thâm: "Ừm."
"Trẻ thật đấy, trông cũng giỏi." Giang Thư Tình nhớ lại dáng vẻ Quý Nhiên, bình luận: "Nhưng sao tôi thấy người ta không mặn mà với anh lắm nhỉ?"
Hàn Thâm: "Cô nhìn lầm rồi."
"Anh tự biết rõ là được." Giang Thư Tình không nói thêm, chỉ thông báo: "Tôi và Ethan đã ấn định ngày cưới, tháng sau tổ chức, anh có thể đến không?"
Hàn Thâm gật đầu: "Đi chứ."
Sau bữa trưa, Quý Nhiên tham dự một diễn đàn về chủ đề giảm nghèo – một đề tài mà cậu rất quan tâm. Ở đây, có quan chức Trung Quốc chia sẻ kinh nghiệm và phương pháp xóa đói giảm nghèo.
Nghe xong hai buổi diễn thuyết, lúc cậu bước ra ngoài thì trời đã nhá nhem tối. Có điều hoàng hôn thì không thấy đâu, chỉ thấy tuyết bắt đầu rơi, lớn đến mức cậu không thể đi bộ về nhà trọ được nữa.
Trong điện thoại có tin nhắn từ Hàn Thâm, cậu làm theo chỉ dẫn, đến nơi thì vừa vặn thấy Hàn Thâm đang ôm và tạm biệt một người đàn ông ngoại quốc.
Cảnh tượng này làm Quý Nhiên nhớ đến người đàn ông khiến Hàn Thâm phải come out cho bằng được.
Liệu có phải là người trước mặt này không?
Dù hơi lớn tuổi, nhưng Hàn Thâm cũng hơn Quý Nhiên hơn mười tuổi. Hơn nữa, người lớn tuổi sẽ biết cách chăm sóc, cộng thêm kinh nghiệm sống và điều kiện kinh tế vượt trội, quả là rất phù hợp.
Hàn Thâm ra đi tay trắng, chắc hẳn anh sẽ muốn tìm một người có gia thế vững vàng hơn chăng?
Tất nhiên, đây chỉ là những suy nghĩ thoáng qua. Quan hệ giữa Quý Nhiên và Hàn Thâm chỉ là đồng nghiệp bình thường, cậu không có ý định tìm hiểu người Hàn Thâm thích là ai.
Cửa tàu hỏa đóng lại, lúc này Hàn Thâm mới để ý Quý Nhiên đứng bên cạnh, nói với cậu: "Ban đầu định giới thiệu hai người với nhau, nhưng mãi không có cơ hội. Sợ tuyết lớn, họ phải đi ngay hôm nay. Đó là người mà tôi...
"Chúng ta về thôi." Quý Nhiên bất chợt ngắt lời.
Hàn Thâm nhận ra sự lạnh nhạt trong giọng điệu của Quý Nhiên. Rõ ràng lúc này không phải thời điểm thích hợp để giới thiệu cha mẹ mình. Anh khẽ gật đầu, khởi động xe rồi lái về nhà trọ.
Tuyết rơi ngày một dày, chỉ qua một đêm mà tuyết bên đường đã cao quá đầu người. Dù nhiều xe dọn tuyết hoạt động, vẫn không thể giữ cho đường sá sạch hoàn toàn. Lái xe trên con đường phủ đầy tuyết, cảm giác như đang di chuyển qua một hẻm núi.
Trên đường đi, họ phải đối mặt với tắc đường, tai nạn và cả trận tuyết lớn. Quãng đường chưa đến 4 km mà họ phải mất đến nửa tiếng mới về được nhà.
Dù homestay đã bật sẵn máy sưỡi nhưng không biết có phải do cậu đang thấy lạnh lẽo mà cảm giác nhiệt độ có vẻ đang giảm xuống.
Sợ bị cảm, đêm đó cậu không dám tắm, chỉ rửa mặt qua loa rồi lên giường đi ngủ.
Đã lâu lắm rồi, cậu mới mơ thấy quãng thời gian khi còn nhỏ. Hồi đó, cậu học nội trú ở một trường tiểu học trong thị trấn, mùa đông chỉ có một chiếc chăn bông mỏng. Một nửa đắp, một nửa trải, nhưng vẫn thấy lạnh như cũ.
Rất nhiều chuyện thời tiểu học đã phai nhạt, nhưng cảm giác lạnh buốt thấu xương thì vẫn in sâu vào tâm trí.
Quý Nhiên quấn chăn kín người nhưng hơi ấm trên cơ thể cậu không ngứng tan biến...
"Quý Nhiên, dậy đi." Có ai đó vỗ nhẹ vào má cậu.
Quý Nhiên bừng tỉnh, hơi bối rối hỏi: "Sao thế? Trời sáng rồi à?"
Hàn Thâm nói: "Không phải, cúp điện."
"Ồ... mất điện à..." Quý Nhiên mơ màng quấn chặt chăn, nghĩ thầm, bảo sao lạnh như vậy. Tay chân cậu đã lạnh ngắt.
Nhưng cậu đã quen với cái lạnh này từ lâu, chỉ ậm ừ một tiếng rồi nhắm mắt ngủ tiếp.
"Quý Nhiên, tỉnh dậy đi, đừng ngủ nữa." Giọng nói đáng ghét kia lại vang lên.
Quý Nhiên bực bội: "Làm gì vậy!"
"Máy sưởi không chạy." Hàn Thâm đáp. "Tuyết lớn làm đứt cáp điện, công nhân đang sửa, chắc phải đến ngày mai mới xong. Đừng ngủ tiếp, sẽ bị cảm đấy."
Quý Nhiên ngơ ngác: "Vậy làm sao bây giờ?"
Cậu lớn lên ở miền Nam, chẳng có nhiều kinh nghiệm đối phó với cái lạnh khắc nghiệt như thế này.
Hàn Thâm: "Tôi vừa kiểm tra lò sưởi, vẫn còn dùng được, tôi sẽ ra ngoài kiếm củi đốt lò."
Quý Nhiên không muốn để anh một mình bận rộn, lập tức mặc quần áo rồi xuống giường: "Để em giúp anh."
"Không cần đâu." Hàn Thâm nói: "Cậu giúp tôi tìm cái gì nhóm lửa là được."
Quý Nhiên tìm thấy diêm trong phòng, rất nhanh sau đó Hàn Thâm cũng ôm củi đi vào.
Cửa lớn vừa mở, gió mạnh cùng với tuyết bay tạt vào cuốn theo chút hơi ấm còn lại trong phòng.
Quý Nhiên bị cái lạnh làm cho rét run.
Mười phút sau, lửa cháy, củi nổ lách tách, bên ngoài là tiếng gió tuyết gào thét, nếu không mất điện thì cảnh tượng này sẽ đẹp hơn.
Bây giờ mới chỉ hơn bốn giờ, Quý Nhiên ngồi trước lò sưởi hơ ấm cơ thể cứng đờ rồi định quay lại giường ngủ thêm một lát. Vừa xoay người nhìn, cậu thấy cái chăn trên giường đã bị Hàn Thâm lấy đi.
Quý Nhiên:?
Hàn Thâm chắc sẽ không làm chuyện giật chăn của cậu như vậy đâu nhỉ?
Hàn Thâm nói: "Nhiệt độ lò sưởi không ổn định, chúng ta ngủ chung đi."
"Thôi." Quý Nhiên nói xong, lại ôm chăn về giường của mình.
Cậu đặt gối sát lò sưởi, mặc thêm áo len lông cừu và áo khoác dày, cảm thấy an toàn rồi mới thiếp đi.
Quý Nhiên ngủ rất lâu, nhưng lại cảm giác như chẳng ngủ chút nào.
Từ khi trưởng thành và ra Bắc học đại học, cậu đã lâu không cảm thấy lạnh như thế này.
"Quý Nhiên, tỉnh." Không biết bao lâu sau, cậu cảm thấy ai đó vỗ vào má mình.
Quý Nhiên choáng cả đầu óc, cậu vất vả lắm mới ngủ được, không muốn thức dậy chút nào.
"Không dậy." Quý Nhiên cằn nhằn rồi cuộn mình trong chăn.
Một bàn tay đáng ghét thò vào lôi cậu khỏi chăn. Quý Nhiên mở mắt, đối diện với ánh mắt trầm tĩnh của Hàn Thâm: "Quý Nhiên, cậu sốt ròi."
Quý Nhiên ngẩn người một lúc, có vẻ chưa hiểu hết, mình bị sốt sao?
Câu sờ trán, quả thật rất nóng,
Nhưng sốt thì không được.
Cậu không thể ốm.
Cậu còn công việc chưa hoàn thành.
Quý Nhiên cố gắng bò dậy, định đi lấy thuốc trong hộp y tế.
Ngoài trời, ánh sáng bắt đầu le lói, tuyết vẫn đang rơi, cửa sổ của nhà nghỉ bị tuyết phủ gần hết, trên cửa sổ treo những chuỗi băng nhọn, toàn bộ giống như cảnh trong một tiểu thuyết trinh thám cổ điển.
Quý Nhiên liếc nhìn một cái rồi lại cúi đầu tiếp tục tìm thuốc hạ sốt.
"Thuốc hết rồi," Quý Nhiên nói, "Mấy căn homestay khác cũng không có thuốc hạ sốt, tuyết làm tắc đường, chúng ta tạm thời không thể liên lạc với người bên ngoài."
Quý Nhiên mất một lúc mới hiểu, thì ra tình hình nghiêm trọng đến vậy à.
Nhưng cậu vẫn còn cách chữa sốt bằng phương pháp dân gian.
Quý Nhiên loạng choạng đi về phía phòng tắm, định dùng cách chườm lạnh để giảm nhiệt.
Hàn Thâm đoán được ý đồ của cậu, vội nói: "Cậu cứ nằm xuống đi, tôi làm cho."
Quý Nhiên thực sự choáng đầu nên chỉ có thể ngoan ngoãn về giường nằm. Hàn Thâm mang chăn lại cho cậu, Quý Nhiên cuộn mình như một cái kén tằm nhưng vẫn cảm thấy lạnh.
Cũng không lâu lắm, Hàn Thâm cầm khăn ướt đắp lên trán cậu, còn nói: "Nào há miệng ra."
Quý Nhiên ngoan ngoãn hé miệng, trong miệng lập tức xuất hiện một đồ vật cứng cứng, là nhiệt kế.
"Ngậm chặt nhé." Hàn Thâm nói: "Để yên đến khi nào vang lên tiếng bíp thì thôi."
Quý Nhiên chưa từng dùng nhiệt kế bằng miệng nên cảm thấy hơi ghê, cậu không nhịn được hỏi: "Cái này là mới à?"
Hàn Thâm: "Tôi dùng rồi."
Quý Nhiên: "...?"
Cậu vừa định nhổ ra nhưng đã bị Hàn Thâm nắm chặt miệng.
"Là đồ mới." Hàn Thâm sửa lại, nói: "Bệnh một cái là gan cũng to ra ha?"
Quý Nhiên ấm ức: "Là anh lừa em mà."
Lừa cậu thì thôi, còn dám bảo cậu to gan lớn mật.
Nếu cậu cho Hàn Thâm dùng nhiệt kế đã qua sử dụng, chắc chắn anh sẽ phản ứng còn mạnh hơn cả cậu!
Quý Nhiên giữ nhiệt kế trong miệng, nó rất nhanh phát ra tiếng bíp bíp.
Hàn Thâm lấy ra nhìn, 39.5℃, có thể khiến Quý Nhiên bị sốt đến ngớ ngẩn.
Quý Nhiên bị sốt đến mức toàn thân mềm oặt, không còn tỉnh táo, thậm chí chẳng có sức để hỏi xem bao nhiêu độ.
Khăn trên trán cậu nhanh chóng nóng lên,Quý Nhiên muốn nhắc Hàn Thâm, nhưng lại phát hiện anh ta không biết đã đi đâu. Cậu cố gắng bò dậy định thay khăn, thì thấy Hàn Thâm đeo găng tay đi về phía mình, tay cầm một cây kim tiêm, khuôn mặt lạnh lùng như bác sĩ ác trong phim kinh dị.
Quý Nhiên hơi ngơ ngác, chớp mắt vài cái: "Làm gì thế?"
Hàn Thâm: "Tiêm."
Cậu còn tưởng Hàn Thâm đùa, hỏi lại: "Tiêm cái gì?"
Hàn Thâm: "Tiêm vào mông cậu."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");