(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Quý Nhiên và Cá voi sát thủ hẹn sẽ quay video vào ngày cuối của tết. Vào hôm quay video Quý Nhiên dậy rất sớm, cậu vốn định mặc váy ra ngoài nhưng lại lo bị hàng xóm bắt gặp nên cuối cùng vẫn mặc quần dài đi.
Cậu xuống lầu đúng giờ hẹn, thấy một chiếc xe biển biển số như đã hẹn đậu ngay trước cổng tiểu khu.
Mới nhìn logo chiếc xe Quý Nhiên đã thầm giật mình trong lòng, quá mắc, chi phí quay họ sẽ chia đôi với nhau đó nha. Nhưng chắc Cá voi sát thủ sẽ không đi thuê xe để tạo nét đâu nhỉ? Vậy chắc là xe anh ấy rồi?
Bên trong xe được trải thảm mềm mại, ghế bọc da cừu, trần xe phủ ánh sao, tủ lạnh nhỏ chứa đầy đồ uống và bánh ngọt. Xe chỉ có tài xế, Quý Nhiên cũng chẳng biết mình sẽ được đưa đến đâu.
Nếu là ai khác sắp xếp như vậy chắc chắn Quý Nhiên không dám đi, nhưng cậu tin tưởng vào nhân phẩm của Cá voi sát thủ, có thể vì lỗi của fan mà quyên góp toàn bộ số tiền lời từ video của mình, cậu thấy anh chắc chắn không phải người xấu.
Xe được bố trí thoải mái đến mức cậu tưởng sẽ phải đi khá xa, nhưng chưa đến hai mươi phút đã dừng bên đường. Đúng lúc đó Cá voi sát thủ nhắn tin cho cậu.
[Cá voi sát thủ]: Vào khách sạn, đến quầy lễ tân báo số di động của cậu để làm thủ tục nhận phòng. Đừng lo, tôi sẽ không lấy thông tin cá nhân của cậu.
Quý Nhiên nhìn tên khách sạn một chút mà rùng cả mình: Anh có nhớ là mình sẽ share phí quay không đấy?
[Cá voi sát thủ]: Tôi dùng điểm hội viên để đổi, không tính phí phòng đâu.
Người như anh ấy mà cũng dùng điểm hội viên sao? Quý Nhiên ngẫm nghĩ một lúc rồi đưa số điện thoại cho lễ tân. Lễ tân kiểm tra xong, tạm dừng công việc để xử lý riêng thủ tục nhận phòng cho cậu.
Sau khi hoàn tất thủ tục, lễ tân dẫn Quý Nhiên đến thang máy, vừa đi vừa giới thiệu dịch vụ và tiện nghi khách sạn, kể thêm về quản gia cùng các dịch vụ riêng của căn suite.
Quý Nhiên nghe câu được câu chăng, đến khi định thần lại thì đã đứng trước cửa phòng.
Bên trong là căn suite quá mức xa hoa, view nhìn xuống cảnh nhộn nhịp nhất của khu phố. Cậu đi dạo một vòng kiểm tra các phòng nhưng không thấy Cá voi sát thủ đâu.
Trên bàn đặt một tấm thiệp:
Đây là căn chuẩn bị riêng cho cậu, cứ thoải mái nghỉ ngơi, cả quá trình tôi sẽ không đến hay sử dụng căn phòng này của cậu. Trong tủ đồ có trang phục tôi đã chọn sẵn cho cậu, cậu có thể chọn một bộ mà mình thích, tất nhiên, cậu cũng có thể không mặc nó vì quyền quyết định là ở cậu.
Cá voi sát thủ chọn đồ cho cậu ư?
Quý Nhiên mở tủ quần áo ra, bất ngờ nhìn thấy bên trong treo đầy một hàng váy áo.
Có những chiếc váy dài lộng lẫy theo phong cách Rococo, những chiếc váy ngắn đáng yêu thường ngày, thậm chí còn có cả những mẫu váy mới nhất vừa xuất hiện trên sàn diễn quốc tế. Ngoài váy ra bên trong còn rất nhiều phụ kiện. Vì là mùa đông, Hàn Thâm thậm chí đã chuẩn bị sẵn cả áo khoác và khăn quàng cho cậu.
Quý Nhiên nhìn tủ đồ đầy váy áo xinh đẹp, kinh ngạc đến mức gần như không thốt nên lời.
Nhiều quá, lại còn cực kỳ có tâm.
Ngay cả chiếc váy đắt tiền Quý Nhiên không nỡ mua, nhưng chỉ vì quay video tình nhân một ngày mà Cá voi sát thủ chuẩn bị đầy đủ không thiếu một thứ.
Nhưng cậu thấy có thể nó không phải là đồ mua, nếu chỉ vì quay video mà mua thì quá phô trương lãng phí. Cậu cho rằng Cá voi sát thủ làm trong ngành thời trang nên mới có thể mượn nhiều váy như vậy về cho cậu.
Quý Nhiên vẫn quyết định chọn một bộ để thay vào, vì Cá voi sát thủ đã vất vả chuẩn bị những thứ này nên cậu không muốn làm mất hứng của anh.
Vả lại váy rất xinh, vì tụi nó là váy nên chẳng làm gì sai cả.
Cái váy dài quá nổi bật, Quý Nhiên chọn một chiếc chân váy ngắn tương đối kín đáo hơn.
Phía trên là chiếc áo kiểu cổ trễ màu xám, tay áo phồng nhẹ như nụ hoa nhìn rất trẻ. Phối bên dưới là chân váy chữ A nâu nhạt tôn lên đôi chân của cậu.
Khung xương Quý Nhiên vốn đã nhỏ lại thêm bộ trang phục này làm khuất đi đường nét vòng một, tôn lên đôi chân, lúc đeo khẩu trang và khẩu trang trông cậu hoàn toàn như một cô nữ sinh cao gầy.
Nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu mặc váy ra ngoài, có mang khẩu trang vào thì vẫn cảm thấy không tự nhiên cho lắm. Quý Nhiên đeo thêm chiếc mắt kính trông lại càng toát lên vẻ tri thức thanh lịch hơn, đúng kiểu "mọt sách" chính hiệu.
Quý Nhiên hơi vui vẻ, đây là lần đầu tiên cậu được mặc một chiếc váy xinh đến vậy.
Cậu quay một video ngắn đứng trước gương, nhưng sợ Cá voi sát thủ đợi lâu nên bèn khoác áo đi xuống lầu như đã hẹn.
Vẫn là tài xế khi nãy, phố phương rất đỗi quen thuộc nhưng tâm trạng của cậu lại khan khác. Ban đầu cậu chỉ đơn giản là hoàn thành nhiệm vụ, nhưng bây giờ lại thấy phấn khích như đang đi hẹn hò.
Nhưng cũng chỉ là hợp tác mà thôi, Quý Nhiên tự nhắc nhở mình như vậy. Cậu và Cá voi sát thủ không dám lộ mặt, vậy có nghĩa là cả hai đều không chân thành với người kia, qua lại với người như vậy, cứ gặp dịp là chơi quá nhiều cũng chỉ thiệt cho mình.
Xe dừng trước cửa nhà hàng, có người dắt Quý Nhiên vào trong, nhưng mãi cậu vẫn chưa thấy Cá voi sát thủ đâu cả.
Quý Nhiên nhắn hỏi: Anh đâu rồi?
"Tôi đây."
Một giọng nói vang lên từ phía sau tấm bình phong vừa xa lạ vừa thân quen khiến Quý Nhiên thoáng sững người.
Cậu suýt tưởng đó là Hàn Thâm, nhưng lại nhanh chóng ý thức được đó là Cá voi sát thủ.
Họ dùng bữa cách nhau một tấm bình phong, dù nhà hàng này cực kỳ sang trọng, phục vụ chu đáo, đồ ăn cũng rất ngon.
Nhưng kỳ lạ thay, cả đời cậu lại chưa từng gặp chuyện nào kỳ cục đến thế này.
Nó không hoàn toàn giống một cặp đôi hẹn hò mà cứ như gặp kè với người đã có gia đình hơn.
Quý Nhiên cố gắng chịu đựng đến khi bữa cơm trưa kết thúc, cậu còn tưởng dùng cơm xong sẽ có thể cùng nhau đi dạo, không ngờ Cá voi sát thủ vẫn không lộ diện mà lại để cho một người phụ nữ chững chạc bước ra tiếp đón cậu đi mua sắm.
Đến lúc này Quý Nhiên đã bắt đầu thấy không vui, nhưng cậu không muốn nổi giận với người phụ nữ ấy mà vẫn phối hợp với lịch trình đã theo.
Người phụ nữ tự xưng là Jessica, đầu tiên là dẫn cậu đến một hàng hiệu trẻ trung, hãng này được marketing khá mạnh được dân mạng gọi là "thương hiệu của tiểu thư nhà giàu", nhưng Quý Nhiên xem qua một lượt lại không thích chiếc váy nào cả.
Jessica lại dẫn cậu đến một cửa hàng thời trang cao cấp khác, trong đó có phong cách trưởng thành hơn, vô số những chiếc váy lụa xinh đẹp.
Quý Nhiên vẫn không chọn được chiếc váy nào, lúc đối phương chuẩn bị dẫn cậu đến cửa hàng thì ba thì Quý Nhiên dừng lại.
"Cá voi sát thủ đâu rồi?" Cậu hỏi Jessica, đã bắt đầu mất kiên nhẫn.
"Cậu muốn liên hệ với anh ấy không?" Jessica nhìn đồng hồ, đáp: "Cậu mua sắm xong tôi sẽ đưa cậu sang chỗ anh ấy."
"Đi đâu?" Quý Nhiên hỏi lại: "Anh ấy lại định bỏ mặc tôi cho người khác sao?"
"Xin lỗi," Jessica giải thích: "nhưng theo tôi được biết thì tối nay anh ấy đã sắp xếp xem một vở kịch."
Quý Nhiên không muốn khó dễ với cô bèn nói: "Chị không cần đi cùng tôi nữa, tôi tự đi dạo được."
Jessica lấy ra một tấm thẻ tín dụng: "Cậu hãy dùng thẻ này để thanh toán."
Quý nhưng nhìn nhưng không nhận: "Tôi không cần."
"Vậy thứ cứ để tôi đi với cậu nhé," Jessica cất thẻ lại: "Nếu như cậu không muốn xem trang phục, vậy cậu có muốn xem trang sức hay đồ điện tử gì không?"
Quý Nhiên: "Gọi Cá voi sát thủ tới đây."
Jessica đi sang một bên gọi điện thoại, một lúc sau cô tắt máy rồi đáp: "Nếu cậu không thích mua sắp vậy tôi sẽ đưa cậu về khách sạn nghỉ ngơi nhé? Đợi đến tối sẽ đi dùng bữa rồi xem kịch."
Có nhầm gì không vậy? Cậu tới đây để quay video đôi, kết quả Cá voi sát thủ lại ẩn thân suốt cả quá trình là sao vậy?
Quý Nhiên gọi cho Cá voi sát thủ nhưng đối phương lại không bắt máy.
Cậu bực bội gõ phím lạch cạch: Anh đâu rồi? Nếu không ra thì tôi đi về.
Cá voi sát thủ: Cậu không hài lòng với sắp xếp của tôi à?
Quý Nhiên nhíu mày khó chịu: Gọi lại liền đi.
Cá voi sát thủ gọi tới, giọng anh nghe qua điện thoại có hơi lạ: "Chào cậu, tôi là Cá voi sát thủ."
Quý Nhiên hỏi thẳng: "Anh đang ở đâu? Ra gặp tôi."
Cá voi sát thủ im lặng một lúc rồi hỏi lại: "Nhất định phải như vậy sao?"
Quý Nhiên khó mà tin được: "Chẳng lẽ anh tính không xuất hiện trong suốt buổi luôn sao?"
Cá voi sát thủ đáp: "Nếu cậu đồng ý, tôi muốn vậy."
Tự dưng Quý Nhiên lại nhớ đến Hàn Thâm. Cá voi sát thủ hay Hàn Thâm đều là kiểu người thích kiểm soát mọi thứ, bọn đã quen nắm bắt mọi tình hình, cũng rất giỏi dùng lời lẽ để nói ra những lời sắt đá nhất.
Bởi vì làm mọi thứ quá cặn kẽ, thậm chí chẳng ai có thể phản kháng lại được.
Cá voi sát thủ, rốt cuộc anh có ý gì? Anh biết rõ là tôi sẽ không tiêu tiền của anh lại còn sắp xếp hoạt động mua sắm để phớt lờ tôi ư. Thật sự là cậu giận, còn lạnh lùng nói với đầu dây bên kia: "Tư bản mấy người đều là kẻ có tiền đáng ghét, tôi tới để quay video bạn trai một ngày chứ không phải sinh viên tìm sugar daddy."
Đầu dây bên kia om lặng một lúc rồi mới đáp: "Xin lỗi, tôi chưa từng có kinh nghiệm hẹn hò, ngoài mấy hoạt động này ra tôi cũng không biết làm gì nữa."
Cái gì mà không có kinh nghiệm hẹn hò chứ? Kiểu trap boy như Cá voi sát thủ làm gì có chuyện chưa yêu bao giờ được?
Dù thật sự không có kinh nghiệm, nhưng Quý Nhiên đã nói với anh là sẽ chia đôi tiền rồi, chỉ là một chút chuyện đơn giản mà các cặp đôi thường hay làm thôi, như ăn uống dạo phố, còn vui hơn thì cùng đi xem phim.
Phải rồi họ cũng có dùng cơm rồi đi dạo phố, nhưng mà lại ăn cơm riêng rồi đi dạo riêng, ngay cả mặt còn chưa gặp thì có ý gì đây hả?
Trai thể dục lúc trước còn nắm tay ôm nhau, lời ngon tiếng ngọt cung cấp bao nhiêu là giá trị cảm xúc.
Còn hẹn hò với Cá voi sát thủ thì hay rồi, từ video hẹn hò một ngày thì kiểu bao nuôi người tình, tung cái này lên mạng chắc chắn sẽ bị nói là lối sống thiếu chuẩn mực.
"Nếu anh còn muốn tiếp tục, thì ra gặp tôi ngay lập tức," Quý Nhiên lạnh lùng nói: "còn không thì hủy đi, từ nay về sau đừng gặp nữa."
Phải tầm bốn năm giây sau Cá voi sát thủ mới đáp lại: "Xin lỗi, tôi cần chuẩn bị một chút, khoảng nửa tiếng sau gặp nhau được không?"
Quý Nhiên nhìn đồng hồ, rồi nói được.
Cá voi sát thủ nói tiếp: "Cậu cứ lên xe, tài xế sẽ chở cậu tới chỗ tôi."
Đấy, anh ta lại âm thầm giành quyền chủ động về tay mình rồi thấy chưa.
Nhưng Quý Nhiên không muốn chiều theo ý của Cá voi sát thủ nên cậu từ chối thẳng: "Tôi không qua, tối nay cũng không đi xem kịch đâu, tôi muốn đi Disney xem pháo hoa."
Trong dịp tết đến xuân về, Disney có chuẩn bị một màn pháo hoa đặc biệt và hôm nay là buổi cuối cùng rồi. Quý Nhiên đã từng xem pháo hoa ở Disney, nhưng lần đó là đi cùng gia đình nên cảm giác không thoải mái lắm. Nhân dịp này, cậu muốn tự mình trải nghiệm lại. Dù Cá voi sát thủ có không đi thì cậu cũng sẽ tự đi.
Cá voi sát thủ đồng ý, nói nửa tiếng sau sẽ gặp cậu.
Quý Nhiên tìm một quán cà phê để giết thời gian, vừa uống cà phê xong thì ngoài cửa đã xuất hiện một người đàn ông đội mỹ đeo kính râm đi vào. Ánh mắt hai người thoáng chạm nhau... thật ra Quý Nhiên cũng không chắc là có chạm mắt anh hay không, nhưng người ấy đã đi về phía cậu.
Quý Nhiên ngập ngừng hỏi: "Cá voi sát thủ?"
Là tôi." Người đàn ông đáp, giọng nói hơi trầm vì đeo khẩu trang.
Quý Nhiên nhận ra mình đã đánh giá thấp mức độ bảo mật của Cá voi sát thủ, người đàn ông này ăn mặc cực kỳ kín đáo, nhưng dáng người và gu thời trang rất ổn, không gây cảm giác phản cảm. Thậm chí lúc đi trước mặt Quý Nhiên cậu còn tưởng sao lớn nào mới ra đường.
Chẳng lẽ Cá voi sát thủ là ngôi sao thật ư?
Không thể nào, nếu anh ấy là sao nổi tiếng thì fan đã đào ra từ lâu rồi.
Nhưng thật sự Cá voi sát thủ quá bí ẩn, Quý Nhiên nghĩ đến việc anh cho người đón cậu ra ngoài rồi lại tách ra dùng cơm, xong còn lén lút dạo phố...
"Đừng nói là anh có gia đình rồi đấy chứ?" Quý Nhiên hơi hoảng hốt: "Em không muốn quay video với đàn ông đã có gia đình đâu."
Cậu vừa nói dứt câu này xong, bên kia im lặng đến hơn mười giây mới trả lời: "Không."
Quý Nhiên nhìn cái đầu tròn của anh, cậu không tin lắm.
Cá voi sát thủ còn nói: "Tôi chưa kết hôn, cũng chưa từng hẹn hò với ai."
Quý Nhiên nhìn vào cặp kính râm của anh hai giây, nói: "Được, em tin anh, chúng ta đi thôi."
Quý Nhiên lên kế hoạch cho cả hành trình tiếp theo, cậu nghĩ dù sao cũng phải đi xem pháo hoa ở Disney vậy thì kết hợp đi chơi luôn.
Hôm nay trời đẹp, là ngày cuối của dịp lễ nên không đông người cho lắm. Cả hai đến rất muộn nhưng may là vẫn chơi được nhiều trò.
Tuy chỉ có hơi lạnh, Quý Nhiên còn đang mặc váy, dù có khoác thêm áo khoác bên ngoài nhưng mấy hoạt động ngoài trời vẫn khiến cậu rét run.
Những lại nghĩ đến chẳng bao lâu nữa đã có thể xem pháo hoa rồi, Quý Nhiên lại có nhiều động lực hơn. Bọn họ chiếm được một vị trí khá đẹp nhưng cũng đông vô cùng, Quý Nhiên và Cá voi sát thủ chen chúc trong đám người để nhìn từng đợt pháo hoa trên màn trời đêm, cứ như thể thời gian cũng chậm dần lại.
Quý Nhiên rất thích lúc pháo hoa nổ tung trên trời, âm thanh như báo hiệu một điều tốt lành đang đến. Nhưng cậu cũng thích cảm giác pháo hoa rơi xuống nữa, những đốm lửa đang cháy đó hệt như mưa sao băng.
Cái đẹp khi nở rộ dĩ nhiên khiến người ta phấn khích, nhưng sự tiếc nuối khi mọi thứ kết thúc lại càng khiến cậu xao lòng.
Quý Nhiên thích cảm giác lưu luyến ấy, cậu dường như đã quen với việc trải nghiệm rồi mất đi, đã quen với việc đối diện với cảm xúc nuối tiếc một cách vẹn toàn.
Bùm~~!
Pháo hoa rực sáng giữa bầu trời đêm.
Sàn sạt...
Những tia lửa nhỏ rơi xuống trong cơn gió lạnh.
Quý Nhiên ngước mắt nhìn lên bầu trời đêm, còn Cá voi sát thủ thì cúi đầu nhìn về phía cậu, dõi theo ánh sao đang lóe lên trong đôi mắt Quý Nhiên.
Sau khi xem pháo hoa xong, Cá voi sát thủ và Quý Nhiên cùng quay về trung tâm thành phố.
Cậu định đi tàu về nhà nhưng chợt nhớ quần áo mình vẫn còn để trong khách sạn, nên đành phải theo Cá voi sát thủ quay về lấy.
Quãng đường về không ngắn, nhưng trong xe im lặng lạ thường, hai người hầu như không có lời nào trao đổi.
Quý Nhiên không biết tại sao anh trầm ngâm như thế, nhưng cậu thực sự đã mệt, cả ngày vui chơi đã khiến cậu cạn kiệt năng lượng, thế là cậu nhắm mắt lại định tranh thủ chợp mắt.
"Có muốn nắm tay không?" Đột nhiên bên tai vang lên giọng nói.
Quý Nhiên mở mắt ra ngơ ngác: "Sao đột nhiên hỏi vậy?"
Cá voi sát thủ: "Chẳng phải cậu định quay video à?"
Quý Nhiên: "..."
Cũng phải, cả ngày hẹn hò mà chẳng có chút tương tác nào, xem ra cũng không ổn lắm.
Quý Nhiên đáp: "Vậy thì nắm đi."
Thế là Cá voi sát thủ nắm tay cậu.
Tay cá voi sát thủ rất lớn, khung xương cũng to, chỉ nắm một cái thôi mà như giăng lưới bao trọn tay cậu trong tay anh. So với nắm tay thì nó giống cách người lớn dắt trẻ em hơn.
"Cứ là lạ." Quý Nhiên nói: "Người yêu nhau không ai nắm tay kiểu này đâu, đổi kiểu khác xem sao."
"Được." Cá voi sát thủ thả tay ra, đan tay mình vào từng ngón tay của cậu, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Xương tay Cá voi sát thủ lớn nên cảm giác lạ lẫm cực kỳ rõ ràng.
Kẽ tay của Quý Nhiên được lấp đầy, cậu bất giác cảm thấy mặt mình nóng bừng, vốn dĩ chỉ muốn nắm tay nhẹ nhàng mà thôi...
Trong lúc còn lưỡng lự không biết có nên rút tay lại không, Quý Nhiên lại nghe Cá voi sát thủ hỏi: "Muốn ôm không?"
Quý Nhiên không đáp.
Cá voi sát thủ nói thêm: "Cậu từng ôm cậu bạn thể thao da ngăm kia rồi."
Lý do ôm cậu trai kia là vì cậu nghĩ mình đang mắc hội chứng khao khát da thịt, nhưng sau đó mới phát hiện là không phải, nên lần này cậu cũng không nhắc gì đến việc nắm tay hay ôm nữa.
Quý Nhiên bèn hỏi ngược lại: "Anh muốn ôm em à?"
Cá voi sát thủ nhìn cậu một lúc rồi đáp: "Muốn."
Quý Nhiên gật đầu: "Vậy ôm một lúc đi."
Tay nắm tay khẽ siết, Cá voi sát thủ nhẹ nhàng kéo Quý Nhiên vào trong lòng.
Trái với tưởng tượng về một cái ôm chặt đến nghẹt thở, thì đây lại là một cái ôm rất đỗi lịch sự xen lẫn kiềm nén. Chỉ có vai và cánh tay của họ chạm vào nhau, nhưng cảm xúc ấm áp truyền tới đủ làm Quý Nhiên thấy an tâm không thôi.
Mùi hương xa lạ, vòng ngực ấm áp, những ánh đèn đường lướt qua cửa xe.
Quý Nhiên nhắm mắt trong vòng tay Cá voi sát thủ, chợt nhận ra mình đã lâu rồi không còn nghĩ về Hàn Thâm.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");