(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Buổi livestream kết thúc, Quý Nhiên đã trả lại số tiền tặng thưởng từ "Cá voi sát thủ".
Mặc dù không biểu sao Cá Voi Sát Thủ lại tặng thưởng cho mình nhưng cậu không muốn mang nợ ân tình. Lần này Cá Voi Sát Thủ tặng cậu tới một trăm quả, lần sau ảnh có livestream cậu cũng sẽ phải tặng thưởng ảnh một trăm, hai bên đều thua thiệt, chỉ có nền tảng là có lời lớn.
Sau khi trừ các khoản thì cậu trả lại cho Cá Voi Sát Thủ 5000 tệ, tổng thu nhập từ lần livestream này cộng thêm tiền thưởng của Quý Nhiên rơi vào khoản hơn một vạn.
Cậu đã tất bật chuẩn bị suốt hai tuần liền, từ việc chọn sản phẩm đến livestream đều rất tâm huyết, thậm chí phải nói liên tục ba bốn tiếng không ngừng nghỉ. Nói thật thì cái giá mà cậu nhận được không thật sự đáng bao nhiêu.
Cậu không phải là một blogger lớn nên hoa hồng cũng không cao, bán một chiếc váy 100 tệ thì cậu chỉ được hưởng 10 tệ. Hơn nữa, cậu là nam, vóc dáng khác biệt tự nhiên với nữ giới nên cũng không thật sự hợp với đường nét cắt may cho lắm, người đến hóng thì đông chứ đặt mua không nhiều.
Nhưng thật sự quá mệt mỏi, Quý Nhiên nằm trên giường, cậu mệt đến mức không còn sức cởi chiếc váy ra.
Cậu đã kiếm được chút tiền nhưng có vẻ không vui vẻ là bao, số tiền này không đủ để giải quyết triệt để những khó khăn của cậu.
Mở nhóm chat WeChat vẫn còn vô số công việc chờ cậu xử lý. Cộng thêm việc kỳ nghỉ đông sắp tới, cha mẹ cậu sẽ đến, điều này cũng mang đến cho cậu một áp lực cực kỳ lớn. Hiệu quả livestream bán hàng cũng trung bình mà lại mất quá nhiều thời gian, Quý Nhiên bắt đầu tìm đường kiếm tiền khác.
Nhưng lượng fan của cậu không nhiều, mảng này cũng không dễ gì nhận quảng cáo. Những quảng cáo chủ động gửi riêng phần lớn đều khó coi. Đều là đồ nội y gợi cảm, sản phẩm tình dục và cả đồ cho cộng đồng thích sm...
Quý Nhiên từ chối tất cả, chỉ có một lời mời duy nhất có thể chấp nhận được đó là từ một thương hiệu nội thất tên Soli-Lunar. Trụ sở chính của công ty ở Bắc Âu nhưng người sáng lập đến từ Trung Quốc, trước mắt đang chuẩn bị tiến vào thị trường nội địa và đang cần tìm idol mạng để quay quảng cáo mở rộng.
Họ đưa ra mức giá trước thuế là năm vạn, cho phép Quý Nhiên không cần lộ mặt nên cậu lập tức đồng ý ngay.
Nhưng quảng cáo này không phải một mình cậu làm mà còn phải hợp tác với một blogger nổi tiếng khác. Thương hiệu nước ngoài cần nhờ fan của idol mạng để mở rộng thị trường trong nước, Quý Nhiên cũng hiểu được nhu cầu của họ.
Nhưng không ngờ họ lại tìm đến Cá Voi Sát Thủ, xong lại còn bị anh từ chối.
Quý Nhiên chết lặng, chỉ cần dùng đầu ngón chân nghĩ thôi cũng biết Cá Voi Sát Thủ sẽ không đời nào nhận mấy cái quảng cáo như này.
Quý Nhiên không muốn bỏ qua cơ hội nên hỏi bên PR có tuyển người dự bị không, nhưng họ bảo là không. Nhìn dòng trả lời, lòng cậu như chìm xuống đáy vực.
Tin tốt là hai ngày sau, Quý Nhiên nhận được tin nhắn riêng từ một công ty truyền thông mời cậu làm người mẫu bán thời gian, tham gia trình diễn thời trang Lolita.
Trước đây Quý Nhiên đã từng mặc váy lolita và cũng có hot nhè nhẹ, nên việc có thương hiệu tìm cậu mặc lolita cũng là bình thường. Nhưng đến công ty truyền thông để làm người mẫu lại khiến Quý Nhiên hơi dè chừng.
Hồi đại học cậu có từng gặp vài vụ lừa đảo người mẫu bán thời gian. Họ bảo là làm người mẫu parttime nhưng khi tới nơi lại dụ dỗ chụp hình, mỗi bức hơn một ngàn, chụp xong chẳng có việc gì cả, họ chỉ lừa tiền chụp ảnh thôi.
Nhiều người bị mắc lừa, còn Quý Nhiên nghèo kiết xác nên may mắn thoát nạn.
Lần này gặp công ty truyền thông, Quý Nhiên cảnh giác hơn, liền hỏi: [Có cần chụp ảnh mẫu không?]
[Không chụp.]
Đối phương cam đoan chắc nịch: [Chỉ có công ty lừa đảo mới nói cậu chụp thôi, chúng tôi là thuần trình diễn, cậu không tin thì cứ lên mạng mà xem, đều là những sự kiện hợp pháp cả.]
Quý Nhiên lên mạng tìm kiếm thông tin về các buổi trình diễn Lolita, quả thực có những sự kiện như vậy và trông rất chuyên nghiệp.
Công ty này cũng có thông tin đăng ký kinh doanh, công thêm thù lao đối phương trả cũng khá hấp dẫn, lại còn cho phép cậu không cần lộ mặt nên Quý Nhiên đã đồng ý hợp tác.
Chập tối chiều thứ bảy, Quý Nhiên đến nơi sớm hơn nửa tiếng.
Nơi tổ chức là một tòa nhà riêng biệt, lộng lẫy và cực kỳ sang trọng. Trước cửa đỗ đầy xe Cadillac, xung quanh có vài người trẻ tuổi ăn mặc thời thượng bước vào trong.
Nhân viên công tác báo cho Quý Nhiên rằng đó đều là người mẫu cho buổi trình diễn.
Xem ra trước mắt không có vấn đề gì, Quý Nhiên đi theo nhân viên vào hậu trường.
Phòng khá rộng, vừa là phòng trang điểm vừa là phòng thay đồ, bên cạnh tường có một dãy bàn trang điểm, một số người đã ngồi vào và đang chuẩn bị lên sân khấu.
Quý Nhiên được xếp ngồi trước một bàn trang điểm, rồi nhân viên đưa cho cậu một bộ trang phục để thay.
Quý Nhiên mở ra xem, ngơ ngác không nói nên lời.
Đó là một bộ đồ hầu gái, xẻ tà đến tận hông, đi kèm với hai đôi tất đen dây đeo đầy ẩn ý.
Vãi thật, trình diễn Lolita cái gì chứ! Rõ ràng đây là một cái ổ mại dâm mà!
Sắc mặt Quý Nhiên tối sầm lại, vứt bộ váy xuống định bỏ đi: "Tôi không làm nữa."
"Ý gì đây hả?" Người đàn ông chặn trước mặt cậu.
Quý Nhiên lạnh lùng đáp: "Ông đây không bán thân."
"Đừng nhạy cảm vậy chứ," người đàn ông cố gắng khuyên nhủ: "Buổi trình diễn của chúng tôi rất nghiêm túc, cùng lắm là uống vài ly với khách thôi, ai ở đây cũng tự nguyện cả, không tin thì cậu cứ hỏi họ đi."
Quý Nhiên nhìn những trai xinh gái đẹp xung quanh, hầu hết ai cũng bình tĩnh giống như đã quá quen với việc này.
"Anh nói thật với cậu đấy, làm nghề này kiếm tiền còn nhanh hơn cả idol mạng nữa. Một tiếng đã kiếm được vài ngàn tệ, gặp khách nào hào phóng tìm cậu qua đêm lại cá kiếm được nhiều hơn." Người đàn ông chỉ cái túi hàng hiệu bên cạnh: "Cậu nhìn cái túi kia đi, điện thoại của họ nữa, vào đây xong là đổi cái mới ngay. Với ngoại hình của cậu chỉ cần một đêm là được."
Được cái quái gì chứ.
Quý Nhiên lập tức tỏ thái độ: "Tôi không làm, để tôi đi."
"Đi thì cũng được," người đàn ông nhặt bộ đồ hầu gái lên, nhét vào tay cậu rồi nói: "Nhưng tối nay có khách hàng chỉ định cậu, cậu muốn đi cũng phải trình diễn xong rồi hãy đi."
Bảo cậu mặc bộ đồ này trình diễn trước đám đàn ông sao? Thà cậu làm livestreamer khiêu dâm trên mạng còn hơn.
Quý Nhiên chẳng thèm đáp lại, vứt bộ đồ hầu gái xuống rồi quay người bỏ đi. Không ngờ người đàn ông kia lại đuổi theo, còn đưa tay định giật khẩu trang của cậu xuống.
Lửa giận trong lòng Quý Nhiên lập tức bùng lên. Cậu cúi người lách qua cánh tay gã nhưng hai tên bảo vệ khác vội vàng đuổi theo cậu, khiến cả phòng hóa trang náo loạn lên.
"Sao lại không biết điều vậy?" Người đàn ông khoanh tay đứng một bên, nhìn Quý Nhiên đang vội vàng bỏ chạy mà nói: "Chỉ cần cậu hợp tác diễn một buổi thôi, cậu có tiền, chúng tôi cũng hoàn thành nhiệm vụ, đôi bên cùng có lợi mà."
Nghe thì có vẻ cao thượng nhưng ai mà biết sau buổi trình diễn sẽ còn gì nữa?
Chỉ cần cậu buột miệng đồng ý thì mọi chuyện phía sau đó sẽ không còn nằm trong tầm kiểm soát của cậu nữa.
Quý Nhiên vội vàng lách vào một phòng thay đồ, không ngờ lại có một cô gái xinh đẹp cao gầy đang đứng đó thay quần áo, Quý Nhiên khẽ giật mình, gương mặt đỏ bừng lên.
"Xin, xin lỗi!" Cậu lúng túng xin lỗi rồi vội vàng định rút lui.
Không ngờ đối phương nhanh chóng nắm lấy tay cậu, chỉ về phía sau.
Ở đó có một cánh cửa hông!
"Cảm ơn Bồ Tát cứu khổ cứu nạn." Quý Nhiên chắp tay cảm tạ rồi quay người bỏ chạy.
"Không có gì." Người đó trả lời, nhưng giọng rõ ràng là của một người đàn ông.
Quý Nhiên kinh ngạc nhưng không dám nấn ná lâu, lập tức lao về phía cửa sau.
Trong sảnh quá hỗn loạn, mấy tên bảo vệ vẫn đang lục lọi khắp các giá quần áo nhưng không ai biết cậu đã đi đâu. Quý Nhiên lặng lẽ băng qua hành lang, sau lưng vang lên tiếng bước chân. Cậu không dám lấy trứng chọi đá nên vội vàng chui vào một nhà vệ sinh gần đó.
Cậu phải làm sao bây giờ?
Báo cảnh sát sao? Nhưng nếu báo cảnh sát, danh tính thực sự của cậu sẽ bị lộ, không chừng còn lên cả tin tức xã hội mất.
Gọi cho Giang Ninh? Nhưng Giang Ninh ở tận Bắc Kinh, dù có nhận được điện thoại cầu cứu của cậu cũng chỉ có thể báo cảnh sát giúp cậu, không có cách nào thực tế hơn được nữa.
Gọi cha mẹ sao? Lại càng vô ích hơn.
Tất cả là do cậu tham tiền, Quý Nhiên bắt đầu cực kỳ hối hận khi nhận làm thêm công việc này.
Ban đầu mọi thứ trông rất hợp pháp, ai mà ngờ lại là chiêu trò lừa đảo để ép uống rượu với khách hàng.
Thật là bẩn thỉu!
Nhưng bây giờ hối hận thì cũng chẳng giải quyết được gì, việc quan trọng nhất là phải thoát ra khỏi đây.
May mắn là suốt từ lúc bước vào cậu không hề tháo khẩu trang nên không ai biết mặt thật của cậu.
Sau một hồi do dự, Quý Nhiên quyết định tháo khẩu trang rồi đi thẳng ra ngoài.
Cậu chưa từng lộ mặt, dấu hiệu nhận dạng duy nhất là kiểu tóc và quần áo. Quý Nhiên cởi áo khoác ra, vuốt ngược mái tóc mình lên. Trong đầu cậu tưởng tượng vẻ mặt lạnh lùng của Hàn Thâm rồi bước ra ngoài với dáng vẻ ngông nghênh.
Dù sao sếp cậu siêu đẹp trai như vậy, không ai lại nghĩ cậu là người đi bán thân cả.
Trên đường đi, Quý Nhiên gặp hai nhân viên mặc vest, dù cậu rất căng thẳng nhưng đối phương vẫn không phát hiện điều gì khác thường.
Xem ra cậu cải trang khá thành công.
Quý Nhiên bước qua một hành lang dài rồi vào một sảnh lớn. Trong này tụ tập khá nhiều đàn ông trông không khác gì một buổi dạ tiệc. Giữa sảnh có sàn diễn chữ T, hẳn là nơi người ta sẽ trình diễn.
Một chốn bẩn thỉu mà bày biện ra vẻ lịch sự thế này, thật chẳng đáng nể.
Trong lòng Quý Nhiên khinh thường, vừa đúng lúc cậu lộ ra ánh mắt phán xét trông chẳng khác nào một vị khách khó tính thích bắt bẻ người ta.
Cậu tranh thủ quan sát xung quanh, phát hiện đâu đâu cũng có cửa ra vào. Hành lang cậu vừa đi qua dẫn đến phòng nghỉ, thế là Quý Nhiên quyết định băng qua sảnh lớn để đến cánh cửa đối diện.
Trong lúc đi, có người định tới bắt chuyện với cậu nhưng bị đẩy lùi bởi ánh mắt khinh bỉ của Quý Nhiên.
Trước mắt thì mọi chuyện vẫn ổn, ngay đến lúc cậu tới gần lối ra thì có một người mặc vest đi về phía cậu.
"Thưa khách, vui lòng cho xem thiệp mời."
ĐM.
Quý Nhiên ngẩng cao đầu, lạnh lùng và đầy kiêu ngạo: "Cậu là ai mà dám chất vấn tôi?"
"Rất xin lỗi, tôi họ Triệu, là quản lý sự kiện này," người đàn ông họ Triệu nói: "Hiện tại chúng tôi đang tiến hành kiểm tra ngẫu nhiên thiệp mời của khách. Mong cậu hợp tác."
Sắc mặt Quý Nhiên lập tức tối sầm lại: "Bao nhiêu người ở đây, sao chỉ kiểm tra tôi? Coi thường tôi à?"
Quản lý Triệu đáp: "Thưa quý khách, chúng tôi chỉ làm theo quy định."
"Biến đi, anh không đủ tư cách để nói chuyện với tôi." Quý Nhiên chẳng thèm nhìn gã lấy một cái, ngạo mạn nói: "Gọi ông chủ của các cậu ra đây."
Quản lý Triệu xoay người gọi điện thoại. Một vài vị khách gần đó chú ý đến cuộc đối thoại bèn tò mò nhìn về phía Quý Nhiên.
"Nhìn gì mà nhìn? Chưa thấy trai đẹp bao giờ à?" Quý Nhiên gắt lên, giận dữ phàn nàn: "Cái thằng chó Trương Tam tâng bốc chỗ này lên tận trời, hóa ra cũng chỉ có thế thôi sao? Chán vãi, ông đây không chơi nữa."
Quý Nhiên nổi giận đùng đùng đòi đi, tên quản lý họ Triệu chặn cậu lại hỏi tiếp: "Xin dừng bước, hiện ông chủ chúng tôi không phân thân được, nhưng dặn tôi tiếp đãi cậu đàng hoàng."
Quý Nhiên không để hắn bào chữa, lạnh lùng nói: "Tôi không hài lòng với sự tiếp đãi này. Tôi muốn đi."
"Rất xin lỗi vì đã khiến cậu không hài lòng," Quản lý Triệu hơi cúi người rồi tiếp tục: "Cậu vừa nhắc đến Trương Tam, cho hỏi đó là ai vậy? Vì đây là sự kiện dành cho hội viên, chúng tôi chỉ cần ghi lại thông tin thôi ạ."
"Trương Tam là Trương Tam thôi," Vẻ mặt Quý Nhiên như đang nói điều hiển nhiên, không vui đáp: "Chơi bời cả, ai mà biết tên đầy đủ của hắn?"
Quản lý Triệu ngừng một lát rồi đổi chủ đề: "Vậy xin hỏi xưng hô của cậu là?"
Quý Nhiên cười lạnh: "Các người còn muốn hỏi tên thật của tôi à? Cha tôi không bao giờ cho phép tôi đến mấy chỗ như thế này, bị ông phát hiện là tôi chết chắc."
Quản lý im lặng vài giây, lúc đó Quý Nhiên tưởng mình tiêu đời rồi thì đối phương nói tiếp: "Chúng tôi sẽ chuẩn bị một phòng VIP riêng cho cậu nghỉ ngơi để chờ Trương Tam đến đón cậu nhé."
"Không cần, tôi không chịu được một giây nào ở đây đâu—"
Quý Nhiên quay người đi thẳng, nhưng lại đụng phải hai gã to con chặn đường.
Quản lý Triệu nhẹ giọng nói: "Chỉ cần bạn cậu tới thì cậu có thể rời khỏi đây."
Quý Nhiên lùi về sau một bước, biết chuyện này không còn đường lui nữa rồi.
"Phiền chết đi được," Cậu quay người vào phòng VIP, lấy điện thoại ra giả vờ gọi: "Trương Tam, thằng chó mày chạy đi đâu vậy hả? Mau tới đón tao đi, cái chỗ chết tiệt này chẳng có gì vui vẻ, còn dám nhốt tao. Đợi đấy, nhất định tao phải cho anh tao sang bằng chỗ này!"
Cánh cửa sau lưng khép lại, Quý Nhiên bị nhốt kín trong phòng.
Không rõ nơi này có camera hay không, cậu không dám lơ là. Ngồi trên ghế, mặt ngoài thể hiện sự khó chịu, nhưng trong lòng cậu thì đang căng thẳng đến cực điểm.
Cuộc gọi ban nãy vốn chỉ là diễn kịch, làm gì có Trương Tam nào, càng không có ai quyền thế để cậu có thể nhờ vả được cả.
Đến tận bây giờ Quý Nhiên mới nhận ra cuộc sống của mình là những tháng ngày tồi tệ đến nhường nào. Từng ngày trôi qua chỉ làm việc, không hề có bất cứ mối quan hệ cá nhân, thậm chí còn không có một người đáng tin cậy để cầu cứu.
Danh bạ WeChat đầy những cái tên, nhưng toàn là đồng nghiệp và khách hàng. Người nhắn tin nhiều nhất lại là Hàn Thâm.
Chẳng lẽ phải gọi sếp đến cứu sao?
Không thể được. Chỉ còn một cách là báo cảnh sát thôi.
Xã hội phỉ báng thì kệ, bị mất việc cũng không sao, còn hơn phải ở đây phục vụ bọn người này.
Quý Nhiên hít một hơi sâu, mở điện thoại định gọi 110.
Đột nhiên ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng động.
"Tại sao không cho tao vào? Chắc chắn không sai được, nó chính là thằng idol mạng bỏ trốn đó! Bọn tao tìm dược quần áo nó trong nhà vệ sinh."
"Mình mày biết thôi à? Muốn làm gì thì cũng phải chờ tao giải quyết xong đã. Dù khả năng không cao, nhưng nhỡ đâu chúng ta lại đụng trúng người mà không thể đụng tới, đến lúc đó cả đám đều toi."
Quý Nhiên thầm nghĩ: Bọn này không sợ phạm pháp sao?
Quý Nhiên căng thẳng tột độ cắn chặt môi dưới, chuẩn bị gọi cảnh sát thì đột nhiên điện thoại reo lên.
Cậu vội vàng bắt máy, nghe thấy giọng nói trầm thấp lạnh lùng của Hàn Thâm từ đầu dây bên kia.
Quý Nhiên siết chặt điện thoại, hốc mắt nóng rần lên.
"Julian? Cậu nghe rõ không?" Hàn Thâm hỏi, giọng điệu vẫn lạnh lùng và bình tĩnh như mọi khi.
"Em..." Giọng của Quý Nhiên run rẩy, phải mất vài giây cậu mới đáp: "Em không có máy tính bên cạnh, giờ em không tiện lắm."
Cuối tuần không tìm được người cũng là chuyện bình thường, Hàn Thâm không hỏi gì thêm, chỉ đáp đơn giản: "Tôi hiểu rồi."
Mắt thấy Hàn Thâm chuẩn bị cúp máy, Quý Nhiên vội vàng gọi: "Khoan đã, em ----"
Lời còn chưa dứt cậu đã dừng lại.
Thật sự phải cầu cứu Hàn Thâm sao?
Nhưng Hàn Thâm là sếp của cậu, sao cậu có thể kéo anh ấy vào mớ rắc rối này được?
Dù có nói ra và Hàn Thâm đồng ý tới giúp, nhưng muốn rời khỏi đây chắc chắn sẽ gây phiền phức cho anh ấy.
Nên làm gì đây, có nên nói không?
"Còn việc gì nữa?" Hàn Thâm hỏi cậu.
Hai tay Quý Nhiên siết chặt lấy điện thoại, hơi thở dần dần trở nên gấp gáp.
"Không có gì." Quý Nhiên đáp.
Hàn Thâm im lặng vài giây.
Quý Nhiên cố gắng giữ bình tĩnh, khẽ nói: "Nếu không có gì, em xin phép cúp máy trước..."
"Cậu gặp rắc rối à?" Hàn Thâm đột ngột ngắt lời, giọng điệu chắc nịch.
Quý Nhiên sững sờ tại chỗ, phải mất vài giây mới hiểu ra: "Sao anh biết?"
"Cậu sao rồi?" Hàn Thâm không trả lời mà hỏi lại: "Nói cho tôi biết cậu xảy ra chuyện gì?"
Giọng điệu ra lệnh, thái độ của Hàn Thâm cũng cực kỳ mạnh mẽ dứt khoát khiến Quý Nhiên thấy an tâm hơn.
"Em..." Quý Nhiên hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế sự run rẩy trong giọng nói: "Em ra ngoài chơi bị người ta giữ lại, anh có thể đến đón em được không?"
Hàn Thâm: "Cậu đang ở đâu?"
Quý Nhiên lập tức báo địa chỉ của câu lạc bộ.
Hàn Thâm im lặng hai giây, giọng nói trở nên nghiêm nghị: "Cậu vẫn an toàn chứ?"
"Tạm thời vẫn an toàn," Quý Nhiên liếc nhìn cánh cửa có thể bị mở ra bất cứ lúc nào, giọng run run: "Họ nhốt em trong một phòng riêng, không cho em đi, nhưng tạm thời chưa làm gì khác..."
"Cố gắng chịu đựng, 30 phút nữa tôi sẽ đến." đầu dây bên kia truyền đến tiếng bước chân và tiếng đóng cửa, Hàn Thâm căn dặn cậu: "Đừng cúp điện thoại, có vấn đề gì báo cho tôi ngay, nhớ bảo vệ bản thân."
Quý Nhiên cắn chặt môi, không thể thốt lên một lời nào.
Cậu sợ rằng nếu mở miệng thì mình sẽ khóc thành tiếng mất.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");