Cấp Trên Lạnh Lùng Là Daddy - Chước Đường

Chương 16: Cần tăng lương




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Quý Nhiên không suy sụp quá lâu, khoảng một phút sau cậu lau nước mắt rồi nói với Asher: "Xin lỗi vì đã làm phiền đến anh ạ."

Không sao đâu, Asher vỗ vai cậu, nhẹ giọng nói: "Ai cũng có những lúc khó khăn, khóc xong rồi làm tiếp là được."

"Nhưng em..." Quý Nhiên cúi đầu có vẻ buồn buồn: "Nhưng em không thể tiếp tục làm việc ở đây nữa..."

"Tại sao?" Asher ngạc nhiên: "Cậu tính nghỉ việc hả?"

Quý Nhiên lắc đầu, khẽ nói: "Vì Samuel không thích em..."

"Sao lại vậy được?" Asher ngạc nhiên: "Có phải cậu hiểu lầm gì rồi không? Cậu ấy không phải người vậy đâu."

Quý Nhiên nhắm mắt lại, đầy đau khổ: "Hôm qua Samuel bảo em tham dự một buổi thầu, xong rồi em làm mất dự án..."

Asher dường như định nói gì đó, nhưng Quý Nhiên đã tiếp tục: "Nhưng thực tập sinh không bao giờ tham gia vào những công việc quan trọng thế này cả. Nếu không phải tại cậu phạm sai lầm nên bị đuổi thì sao cậu ấy lại làm như vậy?"

Asher đáp: "Nhưng nếu thực sự muốn đuổi cậu thì cớ gì cậu ấy lại bảo tôi chuẩn bị thiết bị văn phòng cho cậu chứ?"

Quý Nhiên sững người lại, cố gắng tự thuyết phục: "Có lẽ Samuel nghĩ máy tính cũ của làm ảnh hưởng đến công việc."

Vậy thì lại càng tốt chứ sao? Asher nói: "Vậy cậu ấy phải càng có lý do để đuổi cậu đi chứ."

Quý Nhiên sững sờ tại chỗ. Cậu im lặng.

Thật sự xét về mặt logic thì chuyện này không hợp lý chút nào.

Chẳng lẽ cậu đã hiểu lầm rồi, thật ra Hàn Thâm không muốn đuổi việc cậu sao? Nhưng nếu không nhắm vào cậu thì sao cứ giao cho cậu những công việc như thế...?

"Thử nói chuyện với cậu ấy thêm lần nữa xem sao." Asher vỗ vai Quý Nhiên: "Cậu là một người rất xuất sắc, nếu mà đi thì sẽ là tổn thất lớn của tôi và Samuel đấy."

Sự công nhận của Asher khiến Quý Nhiên cảm thấy đỡ hơn rất nhiều, cậu lau nước mắt, rụt rè ngẩng đầu lên: "Vậy giờ em đi nói chuyện với Samuel nhé?"

Đi đi, Asher nói: "Cậu ấy còn rảnh chừng nửa tiếng."

Quý Nhiên vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau khi chắc chắn không nhìn ra được vấn đề gì cậu mới quay trở lại văn phòng Hàn Thâm.

"Samuel." Quý Nhiên đứng trước bàn, ngập ngừng lên tiếng: "Em có thể nói chuyện với anh được không ạ?"

Dù đã cố hết sức che giấu giấu nước mắt nhưng giọng của cậu vẫn khàn đặc, đôi mắt đỏ hoe vẫn chưa kịp vơi đi. Ngay cả một đứa trẻ ba tuổi cũng biết là cậu mới vừa khóc.

Hàn Thâm không vạch trần Quý Nhiên, cũng không an ủi. Vì anh biết Quý Nhiên không muốn khóc trước mặt mình lại càng không muốn tỏ ra yếu đuối.

"Ừm." Hàn Thâm đứng dậy khỏi ghế làm việc, đi đến ngồi ở bộ bàn trà tiếp khách bên cạnh. Anh chỉ chọn ngồi ở bàn trà khi cần bàn chuyện quan trọng.

Quý Nhiên đứng đơ tại chỗ không biết có nên đi tới đó hay không, mãi đến khi Hàn Thâm nói "Ngồi đi," Quý Nhiên mới rón rén bước tới, ngồi đối diện anh với vẻ dè dặt.

Hàn Thâm rót cho Quý Nhiên một ly nước, rồi nói: "Cậu muốn nói gì?"

Quý Nhiên bất ngờ nên chỉ biết nói một câu cảm hơn rồi đưa tay nhận ly nước, nhấp một miếng.

Vài giây trôi qua, cậu mới ngẩng đầu lên, cẩn thận nói: "Anh vẫn muốn em tiếp tục làm việc ở đây phải không ạ?"

"Julian, quyền lựa chọn thuộc về cậu." Hàn Thâm nhìn cậu: "Thật ra tôi chưa từng nghĩ đến việc để cậu ra đi."

Tôi chưa từng nghĩ đến việc để cậu ra đi.

Đầu óc Quý Nhiên trống rỗng trong chốc lát, dù trước đó Asher đã phân tích cho cậu khả năng này nhưng giờ nghe chính Hàn Thâm thừa nhận vẫn khiến cậu bất ngờ không thôi.

Cậu siết chặt ly nước trong tay, ngập ngừng nói: "Nhưng tại sao anh lại giao cho em công việc như vậy, em hoàn toàn không thể hoàn thành được nó..."

Hàn Thâm đáp: "Tôi nghĩ cậu có thể làm được."

Hàn Thâm tin tưởng cậu đến thế, vậy mà anh lại làm hỏng mọi chuyện...

Quý Nhiên cúi đầu, tâm trạng rối như tơ vò: "Xin lỗi vì em đã không đáp ứng được kỳ vọng của anh ạ..."

Mũi cậu cay xè, nước mắt lại trực trào rơi xuống.

Nhưng cuối cùng Quý Nhiên đã kìm lại được, chuyện đã xảy ra rồi, khóc hay xin lỗi cũng không thay đổi được gì, chỉ là nó giúp cậu thấy thoải mái hơn mà thôi.

Quý Nhiên ngẩng đầu lên như thể đã quyết định điều gì đó: "Chuyện này còn cứu vãn được nữa không ạ? Em muốn nói chuyện với người của Lan Đình Windery ạ."

Hàn Thâm hơi ngạc nhiên, nhìn cậu một cái rồi nói: "Cậu định làm thế nào?"

"Lúc trước, Ngân hàng đầu tư Kim Thạch đã cướp dự án của chúng ta, vậy chúng ta hoàn toàn có thể làm điều tương tự." Quý Nhiên lấy lại tinh thần: "Hơn nữa, Phong Thịnh vốn đã có khả năng này, kế hoạch mà chúng ta đưa ra cũng rất xuất sắc, chỉ là do phần thuyết trình của em chưa thể diễn đạt rõ ràng những lợi thế của Phong Thịnh. Em muốn gặp lại người của Lan Đình Winery, lần này em nhất định sẽ chuẩn bị kỹ lưỡng để họ hiểu rõ những ưu điểm của Phong Thịnh."

Quý Nhiên nói xong nhưng Hàn Thâm vẫn im lặng không bày tỏ thái độ gì. Phải tầm mười mấy giây sau anh mới lên tiếng: "Ý tưởng khá ổn, nhưng không cần nữa."

Lòng Quý Nhiên chùng xuống, chẳng lẽ đã quá muộn rồi sao?

Cũng phải, thương trường như chiến trường, tất cả đều là đối thủ cạnh tranh, làm gì có chuyện dễ dàng bù đắp được như vậy chứ...

"Xin lỗi." Quý Nhiên cúi đầu, khẽ nói: "Là do em ngây thơ quá..."

"Đừng vì một lần thất bại mà phủ nhận hoàn toàn bản thân mình, thất bại không đáng sợ, lần này không phát huy tốt thì lần sau cố gắng." Hàn Thâm nói: "Ngay cả tôi cũng có lúc không giành được dự án, điều quan trọng là phải rút ra bài học từ thất bại để lần sau thành công."

Cậu hiểu đạo lý này nhưng mà có ai muốn mình thất bại đâu chứ? Hơn nữa còn vụt mất một dự án lớn như thế...

Nếu hôm qua cậu thể hiện tốt hơn một chút thì dự án này đã không mất. Quý Nhiên lại bắt đầu thấy chán nản.

Hàn Thâm: "Hơn nữa dự án này vẫn chưa mất."

"Dự án chưa mất sao?" Quý Nhiên ngẩng đầu lên, không thể tin nổi.

"Việc đánh giá đấu thầu chủ yếu dựa vào năng lực tổng thể nên việc thuyết trình trong buổi đấu thầu chỉ là một phần nhỏ thôi." Hàn Thâm giải thích cho cậu: "Mặc dù phần thuyết trình của chúng ta không hoàn hảo, nhưng họ đánh giá cao khả năng toàn diện của Phong Thịnh. Dự án này sẽ do chúng ta và Kim Thạch phụ trách."

Quý Nhiên còn tưởng Hàn Thâm đã xử lý chuyện đó thay mình nên hơi tự trách: "Chẳng lẽ anh đã giải quyết với họ ngay sau đó sao ạ?"

"Không." Hàn Thâm nói: "Thật ra cách đây một tháng Lan Đình Winery đã tìm đến chúng ta với hy vọng có thể hợp tác với Phong Thịnh đưa dự án niêm yết."

"Một tháng trước sao?" Quý Nhiên kinh ngạc: "Vậy tại sao vẫn phải tham gia đấu thầu?"

Hàn Thâm đáp: "Sau khi khảo sát thì tôi nhận thấy dự án khá phức tạp và lợi nhuận không lớn nên đã từ chối họ. Không ngờ rằng chủ tịch Lan Đình Winery lại có mối quan hệ thân thiết với các cổ đông của Phong Thịnh, hội đồng quản trị đã gây áp lực cho tôi. Để giảm áp lực, tôi đề xuất hợp tác với một công ty chứng khoán khác để cùng đảm nhiệm việc phát hành. Buổi thuyết trình này thực chất là để chọn đối tác, còn Phong Thịnh thì đã được quyết định từ trước, thuyết trình chỉ là hình thức mà thôi."

Giờ Quý Nhiên mới hiểu được, thảo nào trước đó Hàn Thâm nói cậu trách cậu về dự án này được. Hàn Thâm chỉ nhìn cậu đầy thắc mắc, như thể muốn nói: Cậu là nhân viên của tôi, tất nhiên tôi phải chịu trách nhiệm thay cậu rồi.

Cậu còn tưởng đây chỉ là những lời nói qua loa cho có của anh, nào ngờ Hàn Thâm đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước đó.

Quý Nhiên chợt nhớ đến những công ty luôn đổ trách nhiệm lên đầu thực tập sinh khi gặp sự cố. Cậu nghĩ, dù Hàn Thâm không phải là một lãnh đạo khéo hiểu lòng người nhưng ít nhất anh sẽ chịu trách nhiệm về phần của mình.

Quý Nhiên thở phào cũng có chút hụt hẫng. Cậu giả vờ thoải mái nói: "Vậy anh để em lên trình bày chỉ để cho đủ quân số thôi à."

"Không phải." Hàn Thâm nhìn cậu như đang hỏi Sao cậu lại nghĩ vậy: "Thứ nhất, phần trình bày này không cần cậu góp đủ quân số, hơn nữa nếu mục đích là để cho đủ người, tôi sẽ không chạy vòng nửa thành phố để đến đón cậu."

Quý Nhiên ngẩn ra: "Lúc đó không phải anh bảo tiện đường từ sân bay sao?"

Hàn Thâm không trả lời câu hỏi này mà nói: "Chẳng qua tôi nghĩ đây là một cơ hội rèn luyện tốt cho cậu, nhưng giờ nhìn lại có lẽ tôi đã quá mạo hiểm, khiến cậu..."

Ánh mắt anh dừng lại ở đôi mắt sưng đỏ của Quý Nhiên, anh bổ sung: "Khiến cậu chịu đả kích không nhỏ."

Lúc này, Quý Nhiên hoàn toàn hiểu được dụng ý của Hàn Thâm.

Có lẽ trong mắt Hàn Thâm đây chỉ là một thử thách thông thường dành cho Quý Nhiên. May sao trùng hợp cơ hội xuất hiện, anh lập tức để Quý Nhiên lên thuyết trình. Nếu mọi chuyện suôn sẻ thì tốt, không cũng chẳng sao, bởi vì đối với Hàn Thâm, đây chỉ là một dịp rèn luyện, không ảnh hưởng gì đến kết quả.

Quý Nhiên hoàn toàn hiểu ra, nhưng cậu vẫn rất giận.

"Lần sau trước khi làm chuyện như vậy anh có thể cân nhắc về hoàn cảnh của em không?" Quý Nhiên đột ngột bật dậy: "Trong mắt anh, có thể đây chỉ là một cơ hội rèn luyện không đáng kể nhưng em hoàn toàn mù tịt, bị đẩy lên sân khấu mà không hề được chuẩn bị, cả cuối tuần em lo lắng phát điên vì nghĩ rằng mình làm mất dự án."

Hàm Thâm có vẻ hơi ngạc nhiên.

Quý Nhiên thấy thật oan ức, đặc biệt khi cậu nhận ra lý do của Hàn Thâm là chính đáng, điều này càng khiến cậu thêm tức giận.

"Anh ưu tú như vậy, lại có gia đình chống lưng nên đương nhiên cảm thấy thất bại một lần chẳng là gì cả. Nhưng em không giống anh, để đi được đến đây em phải dùng hết sức lực của mình rồi!" Quý Nhiên ngẩng đầu nhìn Hàn Thâm, tưởng chừng sắp khóc đến nơi nhưng cậu cố nhịn xuống, chỉ nói: "Suốt những năm qua em luôn chiến đấu một mình, làm gì cũng phải tự quyết định, dù kết quả ra sao đều do chính em chịu trách nhiệm. Em liều mạng học tập, mỗi quyết định phải cân nhắc cẩn thận, mỗi hành động phải chuẩn bị kỹ càng, bởi vì sau lưng em không có ai chống đỡ nên em không có chỗ để mắc sai lầm."

"Khó khăn lắm em mới đạt thành tựu như hôm nay, nhưng chỉ vì một lần luyện tập của anh mà cuộc đời em bị phá hủy. Những người xuất sắc như anh có thể nào bớt chút cảm thông cho người bình thường được không?"

Nói xong, Quý Nhiên rơi vào cơn xúc động mạnh mẽ. Lồng ngực phập phồng vì tức giận, đôi mắt ngấn lệ nhưng không hề khóc.

Đây là thời khắc quan trong, cậu không thể để mình khóc ngay lúc này.

Quý Nhiên chẳng còn quan tâm việc ở lại hay rời đi nữa, dù tính tình Hàn Thâm có tốt đến đâu thì chắc cũng không chịu nổi cậu.

Nhưng cậu không hối hận, nói ra rồi cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Có vẻ Hàn Thâm rất ngạc nhiên, sau đó im lặng rất lâu.

Không biết anh nghĩ cái gì mà lại đưa khăn tay cho Quý Nhiên.

Quý Nhiên không nhận.

Hàn Thâm phải đưa cho cậu bằng được.

Quý Nhiên lườm anh một cái rồi giật lấy chiếc khăn tay cao cấp trị giá vài nghìn tệ, sau đó hỉ mũi thật mạnh phát ra tiếng động vô cùng bất lịch sự.

Quý Nhiên cố tình khiêu khích nhưng Hàn Thâm không mảy may tỏ ra tức giận, ngược lại anh chân thành nói: "Xin lỗi, chuyện này là lỗi của tôi, tôi đã không nghĩ đến cảm nhận của cậu."

Xin lỗi thì có gì khó? Quý Nhiên không tin Hàn Thâm thực sự cảm thấy có lỗi.

Quý Nhiên im lặng, Hàn Thâm bèn đưa thêm một chiếc khăn tay khác.

Quý Nhiên vẫn không nhận.

Hàn Thâm đặt khăn lên bàn trước mặt Quý Nhiên, nói thêm: "Tôi hy vọng cậu ở lại và tiếp tục theo dự án này của Lan Đình Winery."

Cậu gần như quát thẳng vào mặt Hàn Thâm mà anh vẫn muốn giữ cậu lại ư?

Quý Nhiên nghĩ thầm, lẽ ra cậu nên cảm kích rồi đồng ý như mọi khi, sau đó quay người tiếp tục công việc của mình.

Nhưng khi mở miệng, lời nói của cậu trở thành: "Nếu em không chịu thì sao?"

Hàn Thâm: "Là không muốn ở lại hay không muốn tiếp tục thực hiện dự án?"

Quý Nhiên: "..."

Thật là xảo quyệt, sơ sẩy một cái là anh đã nắm được điểm yếu trong lời nói của Quý Nhiên.

Quý Nhiên chưa kịp suy nghĩ, bèn lấp liếm cho qua: "Em bận lắm, không quản hết được."

Hàn Thâm nhướn mày, có vẻ ngạc nhiên: "Cậu chịu nhiều áp lực công việc lắm à?"

"Nhiều muốn phát điên." Quý Nhiên không thèm che giấu, nói thẳng: "Công việc thật sự quá nhiều, từ khi đến tổng bộ hầu như ngày nào em cũng phải tăng ca đến tận nửa đêm, không có thời gian dành cho bản thân nữa."

Hàn Thâm: "Nhưng khối lượng công việc của cậu chỉ bằng một nửa của trợ lý chính thức thôi."

Quý Nhiên: "Nhưng công việc của em đã gấp đôi thực tập sinh bình thường rồi."

Hàn Thâm nhìn cậu: "Vậy cậu vẫn quyết định rời đi à?"

Quý Nhiên im lặng vài giây, cuối cùng hạ quyết tâm ngẩng đầu nhìn Hàn Thâm: "Em có thể ở lại, nhưng phải tăng lương."

Hàn Thâm hỏi: "Cậu muốn tăng bao nhiêu?"

Quý Nhiên hít một hơi thật sâu, cẩn thận giơ hai ngón tay lên.

"Được thôi." Hàn Thâm đáp rất dứt khoát: "Tôi sẽ trả cho cậu gấp đôi mức lương cơ bản của thực tập sinh hiện tại."

Gấp đôi?

Quý Nhiên ngây cả người.

Cậu chỉ muốn tăng 20%.

Vậy mà Hàn Thâm lại nói sẽ trả gấp đôi?

Gấp đôi lương nghĩa là gì? Hiện tại, lương thực tập của Quý Nhiên là 400 tệ một ngày, mỗi tháng anh làm ít nhất 25 ngày, cộng thêm phụ cấp đi công tác, thu nhập của anh đã ổn định ở mức khoảng 10.000 tệ mỗi tháng.

Và bây giờ, Hàn Thâm nói sẽ trả gấp đôi, nghĩa là... lương thực tập của cậu có thể lên đến gần 20.000 tệ?

20.000 tệ, cả đời Quý Nhiên chưa bao giờ có nhiều tiền như vậy, mà đây mới chỉ là lương thực tập trong một tháng của cậu thôi.

Quý Nhiên kích động đến mức không biết phải làm gì tiếp, nhưng không biết có phải vì thành công tăng lương đã khiến cậu can đảm hơn không, cậu không rời đi ngay mà tiếp tục nói: "Em còn hai yêu cầu nữa."

Hàn Thâm: "Cậu nói đi."

"Em có thể tăng ca ở mức độ vừa phải, nhưng không muốn tăng ca đột xuất." Quý Nhiên nhìn Hàn Thâm, tiếp tục: "Và nếu có đi công tác, em hy vọng có thể được báo trước một ngày."

Cậu thuộc kiểu người 99% J, cực kỳ không thích tình huống bất ngờ.

Hàn Thâm im lặng một lúc, rồi nói: "Rất tiếc, tôi không thể đảm bảo hai điều đó."

Quý Nhiên mím môi, cậu muốn nói gì đó nhưng lại nhịn xuống.

Hàn Thâm nói tiếp: "Tôi hiểu rằng cậu không muốn cuộc sống của mình bị xáo trộn, nhưng cậu cũng biết tính chất của ngành này, sẽ luôn có những tình huống bất ngờ cần phải xử lý kịp thời. Một số cơ hội hợp tác sẽ vụt mất nếu chúng ta do dự dù chỉ một chút."

Tất nhiên Quý Nhiên hiểu rõ điều này. Đồng nghiệp trong công ty thường phải đi công tác đột xuất, hoặc phải chuẩn bị kế hoạch dự án trong vòng hai tiếng đồng hồ. Ngay cả Hàn Thâm cũng vậy, lần đầu tiên họ gặp nhau là khi dự án của Synthetic Intelligence gặp sự cố, Hàn Thâm đã phải bay thẳng từ nước ngoài về trong đêm.

Dường như họ đã quá quen với kiểu làm việc này, thành ra Quý Nhiên giống như một người lạc loài.

"Khi mới đi làm, ai cũng sẽ có khoảng thời gian chưa thích nghi được." Hàn Thâm nói với Quý Nhiên: "Nếu lần sau có tình huống tương tự, tôi sẽ thông báo ngay cho cậu và cố gắng để cậu có thêm thời gian xử lý."

"Cậu thấy thế được không?"

Tăng lương mới là mục đích chính, hai yêu câu kia chỉ là phụ, Quý Nhiên chọn công việc này tự khắc hiểu rõ những thách thức và áp lực đi kèm. Được sếp đưa ra lời hứa như vậy, cậu đã rất hài lòng.

Quý Nhiên gật đầu, nói rằng điều đó ổn.

Hàn Thâm hỏi lại: "Cậu còn câu hỏi nào khác không?"

Quý Nhiên vốn định nói là không, kết quả của cuộc trò chuyện này đã khiến cậu rất hài lòng.

Nhưng nhìn Hàn Thâm với bộ vest phẳng phiu, cảm giác anh không bao giờ biết mệt mỏi, Quý Nhiên đột nhiên rất tò mò: "Sao anh có thể duy trì hiệu suất làm việc cao như vậy? Anh không bao giờ thấy mệt à?"

Hàn Thâm khá bất ngờ nhưng vẫn trả lời Quý Nhiên: "Tất nhiên là có mệt, nhưng tôi đã quen rồi."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.