(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đêm đó kết thúc bình tĩnh và bình thường.
Trần Tư Nhung đưa ra đề nghị, muốn trở về vào tối hôm đó.
Chủ nhân đồng ý, yêu cầu tài xế đưa Trần Tư Nhung trở về.
Trước khi rời đi, Trần Tư Nhung lấy ra một thứ từ trong túi xách mình mang theo, lặng lẽ đặt trên bàn trà trong phòng ngủ.
Vốn là định lúc vừa mới gặp mặt đưa cho chủ nhân, nhưng mệnh lệnh của chủ nhân cắt đứt tất cả.
Trước khi đi, cô nghĩ lại, đây cũng có thể là lễ vật chia tay.
Tài xế nhanh chóng đưa Trần Tư Nhung về.
Cô bước vào phòng và đóng cửa lại.
Tất cả mọi thứ trong phòng ngủ dường như bị bóp méo, xoay tròn rồi sau đó lại biến mất ở trong thời điểm này.
Trần Tư Nhung ngửa mặt nằm trên giường mình.
Có một chất lỏng liên tục, ấm áp nhanh chóng rơi xuống má.
Trước khi có sự đồng ý của hai người, yêu Dom là lỗi của một mình Trần Tư Nhung.
Chính một mình cô đã vi phạm quy tắc, giẫm vào vùng cấm của mối quan hệ đã định này.
Chủ nhân không làm gì sai cả.
Nhưng Trần Tư Nhung nghĩ, cô cũng không hối hận.
Cô thật sự có thể nhịn xuống trái tim của mình, tiếp tục cùng chủ nhân giao tiếp và "thực hành" như vậy sao?
Khi chủ nhân đáp lại cô bằng vô vàn lời khen cùng khẳng định, cô thật sự có thể chỉ sinh ra loại cảm xúc vui vẻ thôi sao?
Không có cách nào cả, Trần Tư Nhung làm không được.
Cho dù là giờ này khắc này, chỉ là nghĩ đến, trái tim Trần Tư Nhung cũng bắt đầu phát ra cơn đau bén nhọn.
Cô có thể đeo bịt mắt cùng chủ nhân thực hành, nhưng không có cách nào giả vờ không nhìn thấy trái tim mình rung động.
Trần Tư Nhung rơi rất nhiều nước mắt, nhưng cô không trách chủ nhân, cũng không trách chính mình.
Mối quan hệ này có lẽ nên dừng lại ngay lần đầu tiên khi chủ nhân gọi video nhận ra cô, nhưng khi đó sự say đắm của cô với chủ nhân đã khiến cô hoàn toàn bỏ qua những rắc rối tiềm ẩn đi kèm.
Không phải chỉ có mỗi chủ nhân mất kiểm soát.
Người cũng không thể kìm chế được, còn có Trần Tư Nhung.
Trần Tư Nhung nằm trên giường trầm mặc thật lâu thật lâu, hốc mắt căng trướng đến quá khó chịu, mũi cũng hoàn toàn nghẹt lại không thể nào hô hấp.
Cô chậm rãi ngồi dậy, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh.
Trong gương, mọi thứ của cô trông thật khủng khiếp.
Tóc rối tung trên vai, hai con mắt đỏ như vừa mới từ hiện trường phim ma quay về nhà, mũi không thông khí, chỉ có thể nửa há miệng lợi dụng lồng ngực phập phồng thở ra.
Cũng may không ở lại chỗ chủ nhân quá lâu, bằng không Trần Tư Nhung nghĩ, nước mắt của mình không có cách nào dừng lại nhanh như vậy.
Sau khi rửa mặt bằng nước lạnh, cảm xúc của Trần Tư Nhung cũng chậm rãi bình tĩnh lại.
Thật ra cô chỉ có chút đau lòng.
Dù sao cô và chủ nhân đã có rất nhiều niềm vui, những kỷ niệm đẹp.
Nhưng chủ nhân nói cũng không sai, cô biết rõ thân hình chủ nhân, giọng nói quen thuộc của chủ nhân. Trước mắt, lại sờ được vết sẹo kia.
Nếu như nói, thân hình cùng giọng nói còn có thể mơ hồ, như vậy vết sẹo mà Trần Tư Nhung tự tay sờ được kia, sẽ là chứng cớ vững chắc cô có thể xác định thân phận chủ nhân.
Vết sẹo đó sẽ không biến mất nhanh như vậy, mà lần sau chỉ cần Trần Tư Nhung gặp được chủ nhân ngoài đời, cô sẽ nhận ra chủ nhân.
Cũng không phải chỉ mỗi Trần Tư Nhung đi đến đường cùng.
Chủ nhân cũng vậy.
Trần Tư Nhung ngồi yên trên giường hồi lâu, cuối cùng, cô cầm lấy điện thoại di động gửi cho Sara một tin nhắn.
Grace: Hôm nay tôi đã nói "I love you" với chủ nhân của tôi.
Trần Tư Nhung không trông cậy vào Sara vẫn còn thức, nhưng Sara đã gọi điện thoại đến vào giây tiếp theo.
Trần Tư Nhung nghe máy, nghe thấy giọng nói kinh hoàng của Sara:
"Grace, cô điên rồi!? "
Cô nói với Sara tất cả những sự việc quan trọng của cô và chủ nhân, ban đầu Sara còn có chút tức giận Trần Tư Nhung quá ngốc nghếch, nhưng nghe đến cuối cùng, Sara cũng chỉ thở dài một hơi Sara:
"Quên đi, tôi không đủ tư cách để nói cô. Nhớ năm đó ngày đầu tiên tôi đã vội vàng gửi ảnh tự sướng của mình. "
Trần Tư Nhung kinh ngạc: "Cô cũng không nói với tôi là ngày đầu tiên cô đã không thể chờ đợi mà gửi ảnh đi."
Sara: "Chuyện mất mặt như thế sao tôi có thể nói được! Chẳng lẽ tôi không biết xấu hổ mà nói cho cô biết, tôi đã gửi một bức ảnh nội y tình thú cho anh ta à. "
Trần Tư Nhung nhịn không được cầm di động cười một tiếng.
Sara: "Cô sẽ không tức giận chứ, tôi đã sớm không để tâm người đó rồi, nếu khi đó không phải cô muốn tìm chủ nhân, tôi sẽ không nhớ lại vụ việc xấu hổ đó."
Trần Tư Nhung: "Tôi biết, lại nói tiếp, tôi nên cảm ơn cô."
Sara: "Quên đi, đừng cảm ơn tôi. Nhìn cô bây giờ đi. "
Trần Tư Nhung mím môi, bình tĩnh nói: "Tôi không hối hận, Sara."
"Tôi biết, anh ta thoạt nhìn rất biết chơi, cô có phải đã sảng khoái hay không?"
Trần Tư Nhung nghẹn một tiếng, lập tức nói: "Chúng tôi chưa từng lên giường. "
"Thật hay giả vậy? Anh ta không có năng lực?" Sara ngạc nhiên.
"Không phải. " Trần Tư Nhung nắm chặt điện thoại di động, "Không phải, chúng tôi còn chưa tới bước đó. "
"Đã thực hành hai lần rồi, cô nói với tôi hai người còn chưa tới bước kia. Vậy các cô đang chờ cái gì, chờ Bàn Cổ khai thiên lập địa à? "
Trần Tư Nhung lại bị Sara nói đùa, cô thu liễm biểu tình, nhẹ giọng nói: "Anh ấy.....anh ấy tôn trọng tôi rất nhiều."
Trần Tư Nhung dừng lại ở đó, Sara phát ra tiếng thở dài ý vị thâm trường
Sara: "Sợ nhất là dạng đàn ông tôn trọng này, cô nói anh ta cố ý tấn công bằng tình cảm, tôn trọng người khác là điều cơ bản nhất, nhưng cô muốn nói anh ta không tấn công bằng tình cảm, vậy thỏa đáng cũng là lừa gạt người khác. Nếu không làm thế nào cô có thể trở thành như bây giờ. Cũng may tôi là một con khỉ gấp gáp, gửi cho anh ta một bức ảnh tự sướng, hai bên sớm lựa chọn tách ra. "
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");