Cấp Trên Là Chủ Nhân Của Tôi (Over The Knee)

Chương 75: Dom Và Sub




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hai chân gập lại, sau lưng được chủ nhân kê một chiếc gối cao để dễ bôi thuốc. 

Mặc dù đã được chủ nhân dùng lòng bàn tay thoa thuốc mỡ cho nóng lên rồi bôi bên ngoài môi âm hộ nhưng Trần Tư Nhung vẫn thấy lạnh băng đến mức toàn thân co rút. 

Trần Tư Nhung khẽ cười ra tiếng.

Cô biết chủ nhân đã tha thứ cho cô.

Ngón tay chủ nhân gần như không còn cảm nhận được sự đau đớn, nhưng cô có thể cảm nhận được sự quan tâm và kiên nhẫm của chủ nhân, bởi vì anh luôn cẩn thận tránh chạm vào hoa huy*t của cô.

Nhưng...... Trần Tư Nhung làm gì được bây giờ?

Chỉ vài phút đụng chạm đã khiến cơ thể nhạy cảm của Trần Tư Nhung nóng lên trở lại.

Cô ôm lấy chiếc chăn mềm trong tay và cố gắng hết sức thả chậm hô hấp của mình.

Tuy nhiên, ngón tay của chủ nhân.......

Vẫn rất chậm rãi, kiên nhẫn xoa bóp môi âm hộ cho cô.

"Trần Tư Nhung." Có một sự cảnh báo rõ ràng trong giọng nói của chủ nhân.

Trần Tư Nhung vùi mặt vào trong chăn, thanh âm nóng đến mức bốc khói: 

"Tôi còn cách nào nữa đâu........."

Cô biết, nước trong người mình đã chảy ra rồi.

Hẳn là chủ nhân cũng đã nhìn thấy.

Nhưng chuyện này làm sao có thể trách cô được, muốn trách chỉ có thể trách chủ nhân.

Trần Tư Nhung gần như bị cái chăn làm cho ngạt thở, lại thò đầu ra ngoài.

"Chủ nhân, ngài nói chuyện với tôi đi, tôi thích trò chuyện với ngài." Cô cố gắng làm mình phân tâm.

"Tôi không biết ngài là ai, cũng không quan tâm ngài là ai, tôi chỉ biết ngài là chủ nhân của tôi, chỉ cần vậy thôi. À, nhân tiện, ngài có thể đưa cho tôi chiếc bịt mắt được không? Tôi sợ rằng tôi sẽ quên nhắm mắt lại."

Sau khi Trần Tư Nhung nói xong, cô đợi một lúc, nhưng chủ nhân vẫn không trả lời cô.

"Hả?" Cô thắc mắc hỏi.

Chủ nhân ở bên cạnh đưa bịt mắt cho cô.

Trần Tư Nhung cẩn thận đeo nó vào, nở một nụ cười hài lòng.

"Giờ tôi yên tâm rồi."

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, Trần Tư Nhung ngoan ngoãn như một chú mèo con.

Cô đeo chiếc bịt mắt được chủ nhân đưa cho, ôm chặt lấy chiếc chăn được chủ nhân chuẩn bị sẵn.

Đôi chân trần dang rộng trước mặt chủ nhân, không một chút sợ hãi hay ngại ngần.

Sau khi xoa bóp được tầm 20 phút, thuốc mỡ ngấm hoàn toàn, chủ nhân khép chân cô lại và rút gối ra.

Trần Tư Nhung nhanh chóng nhích người lại, nắm lấy tay chủ nhân. 

"Chủ nhân, ngài còn giận Grace sao?"

"Cô đã nhận ra sai lầm của mình, tôi sẽ không tức giận nữa."

Khóe miệng Trần Tư Nhung cố nén cười rộ lên, kéo tay chủ nhân sờ lên mặt mình, nhẹ nhàng xoa xoa rồi lại hôn hôn.

Sau đó cô hỏi: 

"Chủ nhân, tôi hôn ngài được không?"

Chủ nhân không nói nhưng anh cũng không từ chối.

Trần Tư Nhung lại quỳ xuống chiếc đệm mềm mại, hai tay ôm mặt chủ nhân.

Đầu tiên cô dùng môi chạm nhẹ vào trán chủ nhân, sau đó di chuyển xuống, bờ môi mềm mại của cô che đi đôi mắt của chủ nhân. 

Động tác của Trần Tư Nhung rất nhẹ, gần như là chuồn chuồn lướt nước, miếng bịt mắt mềm mại cũng theo động tác của cô chậm rãi vuốt ve mặt chủ nhân. 

Tay chủ nhân nắm lấy eo cô.

Chủ nhân không mở miệng, Trần Tư Nhung cũng không dám liều lĩnh. Chỉ rơi xuống một nụ hôn khô ráo ấm áp, rồi dịch xuống chiếc cằm sạch sẽ của chủ nhân.

Cuối cùng, đến yết hầu của chủ nhân. 

Trần Tư Nhung há miệng, nhẹ nhàng ngậm lấy hầu kết của chủ nhân. Chủ nhân kiềm chế không được mà nhấp nhô yết hầu, bị môi lưỡi của Trần Tư Nhung cảm nhận toàn bộ.

"Chủ nhân tức giận là vì quan tâm đến Grace." 

Trần Tư Nhung thì thầm vào tai chủ nhân: "Grace biết mình đã mắc sai lầm, tôi sẽ không tái phạm sai lầm đó nữa."

Lời nói của cô chắc chắn, không hề càn quấy, phát hiện cánh tay của chủ nhân đang siết chặt sau lưng cô. 

Chóp mũi Trần Tư Nhung hơi chua xót, chậm rãi nói.

Hơi thở nóng cháy không có nơi nào để che giấu, trước khi Trần Tư Nhung chuẩn bị hôn lần nữa, bị chủ nhân dẫn trước cạy môi cô ra. 

Một tay chủ nhân nắm lấy gáy cô, tay còn lại trói chặt cô vào ngực.

Chủ nhân không đè cô xuống dưới mà lật người lại, để Trần Tư Nhung nằm trên ngực chủ nhân. 

Sau đó Trần Tư Nhung ôm chặt cổ chủ nhân hơn, liều mạng hôn sâu đến mức thiếu oxy. 

Cảm giác sưng tấy nơi cặp mông sớm đã bị vứt lên tận chín tầng mây, Trần Tư Nhung bất giác khóa ngồi trên người chủ nhân, dây vai váy ngủ bị chủ nhân kéo xuống cẳng tay, bộ ngực mềm mại từ lâu đã bị nhào nặn thành nhiều hình dạng khác nhau.

Đầu cô ngửa lên một cách không thể kiềm chế, như muốn đưa càng nhiều thịt nhũ vào miệng chủ nhân càng tốt. Trần Tư Nhung trong tâm trạng bối rối, đã cầu xin:

"...... Chủ nhân......"

Họ đã giao kèo qua, đã thỏa thuận qua. Lần này liền có thể......

"Chủ nhân......... " Thanh âm của Trần Tư Nhung hoàn toàn biến thành quả chín mọng nước, "Grace chuẩn bị xong."

"Muốn cắm vào sao?" Ngay lúc này, chủ nhân cũng có thể bình tĩnh hỏi những lời này.

Trần Tư Nhung gần như không thể chịu đựng được nữa, chỉ có thể lung tung mà gật đầu.

"Muốn......"

Nhưng chủ nhân đã rút ngón tay ra và ôm Trần Tư Nhung xuống khỏi người mình.

Trần Tư Nhung lúng túng không biết làm sao, thì nghe chủ nhân nói:

"Cô cảm thấy trạng thái hiện tại của cô phù hợp để cắm vào sao?"

Đương nhiên Trần Tư Nhung hiểu ý của chủ nhân, mông và hoa huy*t còn sưng tấy, làm sao có thể chịu được va chạm mãnh liệt như thế.

Nhưng mà... Nhưng mà.....

Trần Tư Nhung sắp khóc tới nơi, Trần Tư Nhung muốn làm ầm ĩ, cô đã cực khổ nhẫn nhịn lâu như vậy......

Nhưng giây tiếp theo, chủ nhân đã đặt Trần Tư Nhung lên giường.

Dùng lòng bàn tay nắm lấy hai mắt cá chân của Trần Tư Nhung, di chuyển chúng theo ga trải giường, kêu Trần Tư Nhung tự mình nắm lấy cổ chân chính mình.

Trần Tư Nhung không biết tại sao, nhưng ngay sau đó, toàn thân cô run dữ dội.

Sau đó, cô không thể tưởng tượng nói:

"Chủ nhân......Ngài......."

Trần Tư Nhung chưa bao giờ nhìn thấy, nghe thấy, tưởng tượng qua một chủ nhân sẽ làm điều như vậy cho Sub của mình.

Cô biết rõ chủ nhân luôn trên cơ, luôn cao cao tại thượng. Chủ nhân sẽ không quỳ xuống như một Sub và nghe theo mệnh lệnh.

Thế nhưng......thế nhưng.......

Các ngón chân của Trần Tư Nhung duỗi thẳng, bộ ngực mềm mại của cô run rầy trong không khí.

Miệng liên tục rên rỉ:

"Chủ nhân... chủ nhân......"

Trần Tư Nhung thực hành với chủ nhân, không chỉ mỗi Dom dành cho Sub mà Sub cũng sẽ cố gắng hết sức để dành cho Dom. 

Vì thế, giờ phút này chủ nhân cũng đang dạy dỗ Trần Tư Nhung, mặc dù anh vẫn chưa biết liệu Trần Tư Nhung có sẵn sàng để chủ nhân khẩu giao cho mình hay không. 

Tuy nhiên, chủ nhân đã sẵn sàng.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.