(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Phòng ngủ sáng ngời, ấm áp.
Hướng ra biển là ban công không bị che chắn với cánh cửa rộng mở, cô có thể nhìn thấy biển xanh và bầu trời xanh vô tận.
Cực kỳ thoáng đãng nhưng cũng hết sức riêng tư.
Vì đối diện không có nhà dân, chỉ có biển rộng và gió biển thổi mạnh.
Ánh nắng rọi vào phòng ngủ cũng nhiều vô kể, Trần Tư Nhung cảm thấy hơi nóng.
Cô đi đến ghế sofa, với tay lấy tấm thẻ do chủ nhân để lại.
Vẫn là một tấm thiệp nhung đỏ, cô mở mắt trước ra xem:
"Dear Grace!
Hy vọng cô có thể tận hưởng lần gặp gỡ thứ hai này vui lòng gửi tin nhắn cho tôi nếu cô đã sẵn sàng.
Chủ nhân "
Nội dung của tấm thẻ lần này thật ngắn gọn.
Lời nói của chủ nhân vẫn bình tĩnh như vậy, hy vọng cô có thể tận hưởng lần gặp này, đương nhiên đây là những lời nói rất lịch sự rồi, nhưng trong lòng Trần Tư Nhung lại một lần nữa dâng lên cảm giác khó chịu và hoảng sợ.
Anh có biết không? Cô cũng nhạy cảm với mấy từ "thượng đẳng" "từ trên nhìn xuống" toát ra từ tấm thẻ, tất nhiên, chủ nhân cũng cao cao tại thượng với cô, từ trên nhìn xuống cô.
Tiêu đề trên tấm thẻ cũng đổi từ "To my Grace" thành "Dear Grace".
Chữ ký trên tấm thẻ cũng thay đổi từ "C" đại diện cho chủ thẻ thành "Chủ nhân" đại diện cho địa vị.
Đây không phải là lần đầu tiên gặp nhau.
Chủ nhân có lý do để giảm bớt những dịu dàng không cần thiết đó, bởi vì Trần Tư Nhung đã hoàn toàn tin tưởng chủ nhân.
Nhưng mà... Nhưng mà...
Trần Tư Nhung gần như không thể đứng vững, cô đỡ ghế sô pha và ngồi xuống.
Cơ thể chìm vào chiếc sô pha mềm mại, giống như trái tim chạm không thấy nơi đáy sâu kiên cố, vì vậy bước chân trở nên phù phiếm, suy nghĩ miên man.
Không biết lý do tại sao?
Không biết làm thế nào để giải quyết nó.
Tuy nhiên, Trần Tư Nhung vẫn nhanh chóng gửi tin nhắn cho chủ nhân.
Grace: Chủ nhân, tôi đã sẵn sàng.
Trước khi Trần Tư Nhung kịp bịt mắt lại, chủ nhân đã phản hồi lại với một tin nhắn.
C: Hãy cởi quần áo ra và quỳ gối trên ban công, Grace.
Thời điểm Trần Tư Nhung nhìn thấy tin tức tim cô như ngừng đập, hơi thở biến mất vào đôi môi hơi hé mở, tiếng sóng bên tai cũng trở nên thật xa xăm.
Nhưng cô không từ chối chủ nhân.
Grace: Vâng, thưa chủ nhân.
Miền quê Nam bộ nắng chiếu ấm áp, buổi trưa nhiệt độ cũng không lạnh lắm.
Trần Tư Nhung lần lượt cởi áo khoác, váy và nội y đi chân trần ra ban công.
Biển rộng vô tận cùng bầu trời xanh ngoài hai thứ này ra, không có gì khác.
Cô quỳ xuống lan can ban công che khuất cô hoàn toàn.
Chiếc khăn bịt mắt đã lấy đi mọi tầm nhìn, Trần Tư Nhung trở lại bóng tối.
Bên tai là tiếng sóng biển cuồng nộ, trong bóng tối, Trần Tư Nhung dường như cũng rơi vào biển rộng.
Bước chân của chủ nhân rất vững vàng, khi đi về phía cô cũng mang theo những sóng triều phập phồng trong lòng cô.
Trần Tư Nhung cảm thấy mình đã trở thành một loài thực vật thủy sinh bấp bênh, đung đưa theo sóng biển.
Cho đến khi tay của chủ nhân sờ vào đỉnh đầu cô.
Chủ nhân ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô.
Trần Tư Nhung hơi ngẩng đầu lên, ngậm lấy ngón tay cái của chủ nhân đang vuốt ve môi cô.
"Chủ nhân." Giọng cô tự nhiên khàn khàn đến đứt quãng.
Trong giây tiếp theo, Trần Tư Nhung nhận thấy chủ nhân đã kéo cô đứng lên.
Chủ nhân nắm tay cô dựa vào thành ban công.
Mái tóc đen xoã dài trên cơ thể trắng nõn, Trần Tư Nhung đón nhận cái tát đầu tiên của chủ nhân.
Sau khi xem nhiều video khiêu dâm, Trần Tư Nhung đã phát triển một kỹ năng hạng nhất.
Có một sự khác biệt giữa một cái siết cổ yêu thương và một cái siết cổ chỉ để mang lại khoái cảm cho chính bản thân họ.
Trần Tư Nhung chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết được thương tiếc nhiều hơn hay bạo hành nhiều hơn trong từng cái tát, cảm xúc của con người được bộc lộ trọn vẹn trong từng động tác, đôi khi căn bản không cần xem biểu cảm của họ.
Giờ phút này, sự trống rỗng cùng bất lực dồn nén từ lâu trong lồng ngực Trần Tư Nhung đã biến mất tại giây phút này.
Thông điệp của chủ nhân, thẻ của chủ nhân, lời nói của chủ nhân, mệnh lệnh của chủ nhân và cả cái tát này của chủ nhân.
Trái tim của Trần Tư Nhung dần dần lắng xuống.
Chủ nhân vẫn như cũ quan tâm đến cô, nhưng chủ nhân cxung đang khắc chế cơn giận dữ không tên trong chính anh.
Đồng ý gặp cô vào thứ năm là chủ nhân không muốn sự mong chờ của cô thất bại.
Nhưng trong lúc cơn giận đang bị kìm nén, chủ nhân không nói thêm lời yêu thương nào.
Đó là lý do tại sao cái tát lại lạnh lẽo và đau đớn như vậy.
Nó gần như khiến Trần Tư Nhung phải ngồi xổm xuống.
Trần Tư Nhung nghiến răng, vẫn nắm chặt tay vịn ban công.
"Chủ nhân." Trần Tư Nhung nghiêng đầu kêu một tiếng, khoé miệng mang theo nụ cười.
Cái tát của chủ nhân dừng lại.
"Lần trước chủ nhân hoàn toàn thỏa mãn sở thích của tôi, tôi còn không biết chủ nhân thích cái gì."
Trần Tư Nhung cố nén đau đớn trên người, giọng điệu nhẹ nhàng
"Lần này không bằng để chủ nhân làm những gì mình thích!"
Xuyên qua tấm bị mắt mềm mại, Trần Tư Nhung không thể nhìn thấy biểu cảm của chủ nhân, nhưng cô đã quay đầu đi, chờ đợi quyết định của chủ nhân.
Một khoảng im lặng kéo dài, Trần Tư Nhung như bị mất đi hô hấp.
Sau đó, cô nghe thấy âm thanh của khóa kim loại được mở ra.
Làn da hơi lạnh chạm nhẹ bờ mông trần trụi của Trần Tư Nhung, chậm rãi vỗ nhẹ hai cái rồi dừng lại.
Chủ nhân đang đợi sự đồng ý của Trần Tư Nhung.
Trần Tư Nhung hít một hơi thật mạnh, nhưng giọng điệu vẫn hào hứng như cũ
"Grace đã chuẩn bị xong, chủ nhân bắt đầu đi."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");