Cấp Trên Là Chủ Nhân Của Tôi (Over The Knee)

Chương 70: Rất Mong Được Gặp




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nếu lời nói dối chỉ có thể mang xuống mồ, Caesar sẽ nguyện xem nó là sự thật.

Bố anh đặt kỳ vọng vào anh, bố anh cũng yêu anh.

Cho dù là nói dối, cũng là nền tảng cho sự tồn tại của anh trong ngần ấy năm.

Cho đến khi Molly xuất hiện.

Caesar dặn quản gia sau khi bố anh tỉnh dậy thì gọi điện thoại cho anh, nhưng đến trưa hôm sau, quản gia gọi điện thoại nói bố anh còn đang uống rượu trong phòng làm việc. 

Anh đào lại album ảnh của mẹ anh năm đó.

"Khi nào ông ấy tỉnh lại thì gọi điện thoại cho tôi." Caesar nói.

"Vâng ạ."

Cuộc điện thoại với Grace vào tối thứ ba hiển nhiên bị hủy đến thứ tư, Grace gửi một tin nhắn khác hỏi liệu cô có thể gặp anh vào ngày mai không.

C: Hai giờ chiều mai, tôi sẽ bảo tài xế đến đón cô như lần đầu.

Grace: Ngày mai tôi sẽ ở Ý.

C: Tôi biết địa chỉ của cô.

Grace: Chủ nhân có gì không vui sao?

C: Sao cô lại hỏi thế?

Grace: Không biết nữa, tôi cảm giác thế.

C: Không có, Grace, rất mong được gặp cô.

Vết thương nơi đuôi chân mày đã phải khâu hai mũi mà bố anh vẫn chưa tỉnh táo lại.

Nhưng đây không phải là lý do cho mọi sự trì trệ.

Các cuộc họp nhóm sẽ không bị hủy do những thay đổi này, tất nhiên bao gồm cả Grace.

- ----------------------

Trần Tư Nhung đã bay trở lại Ý cùng với các thành viên khác trong nhóm vào tối thứ tư.

Caesar không tham gia sự kiện cả ngày thứ tư, vậy nên trong đội tự nhiên nổi lên thảo luận bàn tán, nhưng cuối cùng cũng không tìm ra chân tướng.

Nhưng Trần Tư Nhung biết nó có thể liên quan đến mẹ anh.

Cô giữ im lặng, không tham gia vào bất kỳ cuộc trò chuyện nào về Caesar.

Bởi vì cô có nhiều thứ hơn để tập trung vào.

Chủ nhân hẹn cô ngày mai sẽ là buổi gặp mặt thứ hai.

Chủ nhân đòi quan hệ tình dục.

Thời kỳ kinh nguyệt của Trần Tư Nhung vừa kết thúc, giai đoạn này là lúc ham muốn tình dục của cô tràn đầy mạnh mẽ, nhưng cô đã kiềm chế không thủ dâm bằng mọi cách, hy vọng hết thảy sẽ suôn sẻ trong lần đầu tiên với chủ nhân của mình.

Nhưng Trần Tư Nhung cũng có một chút khó chịu trong lòng.

Tối ngày thứ ba, chủ nhân chủ động hủy cuộc gọi video đã thỏa thuận trước đó, cả ngày thứ tư hai người chỉ trao đổi tin nhắn ngắn gọn, xác nhận cuộc gặp ngày thứ năm sẽ không bị hủy.

Chủ nhân nói rằng anh không có gì không vui cả.

Không có sự trợ giúp của âm thanh và hình ảnh, việc phân biệt cảm xúc cảu chủ nhân trở nên khó khăn hơn.

Sự bận rộn và tâm trạng không tốt đều được phản ánh qua tin nhắn phản hồi trong khung thoại là vì không muốn trò chuyện, nhưng Trần Tư Nhung lại không thể phân biệt được. 

Mặc cho chủ nhân nói rằng anh không có gì là không vui. 

Nhưng người đã kết thúc cuộc trò chuyện là Trần Tư Nhung, vẫn như cũ rơi vào rào cản tâm lý nặng nề.

Thật khó để diễn tả cảm giác lúc này, giống như trái tim bị phủ một chiếc khăn ướt, lồng ngực nặng trĩu, hô hấp khó khăn.​ 

Cô chỉ biết hít một hơi dài thật sâu, tự nhủ lòng không được suy nghĩ quá nhiều. 

Vào ngày thứ năm thiếp theo, Trần Tư Nhung vẫn nhanh chóng chạy qua lại giữa tiệm spa và tiệm làm móng, lần thứ hai, cô đã thoải mái hơn một chút.

Trở lại Ý sau một vài trận đấu, thời tiết không còn lạnh như lúc cô rời đi. Trần Tư Nhung mặc một chiếc váy dài màu đen với áo gió bên ngoài.

Buổi trưa cô ăn rất ít, không muốn bụng bị no căng phồng lên, sau khi trang điểm cẩn thận, cô chải đầu gọn gàng ngồi trên ghế trong phòng ngủ chờ đợi.

Ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ phòng ngủ trước mặt Trần Tư Nhung, cô nhìn quầng sáng kia đến ngây người.

Không biết tại sao, nhưng trái tim cô lại trống rỗng đến mức gần như sinh ra phản ứng sinh lý. 

Trần Tư Nhung thực sự muốn cởi bỏ quần áo của mình, bọc mình trong chăn và nằm xuống.

Cô hiếm khi có những cảm xúc như thế này. Nhưng Trần Tư Nhung vẫn kiềm chế bản thân.

Cô tự nói với mình: "Thở đi, Grace."

Hơi thở sau đó từ từ dài ra khiến cảm xúc của cô bình ổn trở lại. 

Hai giờ kém năm phút, Trần Tư Nhung cầm điện thoại và chìa khóa bước ra khỏi nhà. 

Chiếc xe bên ngoài giống hệt như ảnh chủ nhân gửi đến, Trần Tư Nhung đối chiếu biển số xe rồi nhanh chóng bước tới.

Chiếc xe xuyên qua những con phố mà Trần Tư Nhung quen thuộc, rồi chạy về một hướng xa. 

Trần Tư Nhung không biết đường phố ở đây, nhưng cô cũng không mở Google Maps ra xem.

Cô biết rõ sự bất an trong lòng không phải vì cô sợ lần gặp gỡ này.

Cô chắc chắn mình đang mong được gặp lại chủ nhân, hơn nữa cũng không cần kiểm tra xem chiếc xe có thực sự đến đúng địa chỉ mà chủ nhân đã gửi hay không. 

Thời gian nhanh chóng trôi qua trong dòng suy nghĩ miên man, rất nhanh Trần Tư Nhung đã đến địa chỉ mà chủ nhân đưa ra. 

Một biệt thự nằm ở vùng nông thôn phía Nam, vị trí địa lý cực tốt, mặt sau của biệt thựu hưởng trọn một mảng lớn biển nội địa.

Tài xế đưa Trần Tư Nhung vào biệt thự. 

Xuyên qua mái hiên dài, Trần Tư Nhung thấy rõ đây là một biệt thự phong cách Địa Trung Hải rất điển hình.

Bên trong sáng sủa, rộng rãi đứng ở của có thể nhìn thấy biển xanh phía sau biệt thự.

Các cánh cửa hầu hết được thiết kế dạng vòm mang phong cách Địa Trung Hải mạnh mẽ. 

Tấm rèm bằng vải lanh buông thõng trên bức tường màu trắng, khẽ rung rinh theo ℓàn gió biển bên ngoài thổi vào.

"Phòng ngủ ở bên trái, trên sofa có thẻ." Tài xế nói xong liền xoay người rời đi.

Đến chỗ của chủ nhân lần thứ hai, Trần Tư Nhung lại lần nữa kinh ngạc mà khẽ nhếch môi. 

Gió biển ẩm ướt không ngừng thổi tung mái tóc dài của cô, phải mất vài phút sau cô mới di chuyển vào phòng ngủ.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.