Cấp Trên Là Chủ Nhân Của Tôi (Over The Knee)

Chương 67: Chữ Ký




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cả John và Chloe đều không từ chối, nhân viên câu lạc bộ tìm thấy được những chiếc áo ngắn tay dùng để tuyên truyền và xin họ ký tên, sau đó phát cho mọi người.

Chữ ký của cựu vô địch F1 và ca sĩ nổi tiếng trên cùng một chiếc áo, không biết hiếm đến mức nào. 

Trần Tư Nhung hưng phấn suýt nữa kêu ra tiếng, cô hỏi cái áo này giờ còn không?

Người đồng nghiệp lắc đầu tiếc nuối: "Vừa ký xong là bị lấy hết rồi."

"Vậy hai người họ còn ở trong phòng chờ sao?" Trần Tư Nhung nôn nóng hỏi. 

"Không rõ nữa, tôi lấy được áo là đi ra đây luôn, ở đó quá nhiều người!"

"Được rồi, cảm ơn."

Trần Tư Nhung quay đầu lại và hỏi James có muốn không. 

James: "Quên đi, chúng ta giao lưu xong rồi, chắc là họ đã cùng Johnson rời đi rồi."

Vì thế Trần Tư Nhung đành dừng lại và rời khỏi câu lạc bộ cùng James.

"Tôi còn muốn đi xem một chút, lỡ đâu bọn họ còn ở đây! Tôi không về cùng anh được rồi."

Trần Tư Nhung nói xong liền quay người chạy về phía phòng chờ.

Trên đường đi, Trần Tư Nhung nhìn thấy nhiều người cầm áo ngắn tay với vẻ mặt vui vẻ, thậm chí có người còn tròng thẳng vào người.

Trần Tư Nhung hâm mộ đến chảy nước mắt, nhưng khi chạy đến phòng chờ, cô nhận ra rằng James đã đúng.

Cửa phòng chờ mở toang, bên trong chỉ có mỗi nhân viên thu dọn.

Trên bàn có rất nhiều chiếc áo ngắn tay của câu lạc bộ nằm rải rác, hẳn là còn sót lại từ lần ký tên vừa rồi.

Trần Tư Nhung vẫn còn ôm tia hy vọng, cô bước vào với trái tim đập thình thịch, lịch sự hỏi:

"Xin lỗi, ở đây có chiếc áo ngắn tay nào có chữ ký chưa bị lấy đi không ạ?"

Nhân viên thu dọn quay đầu cười nói: 

"Cô là người hỏi thứ sáu rồi, có cần tự mình xem qua không?"

Trần Tư Nhung ngập ngừng gật đầu: 

"Tôi có thể chứ?"

"Đương nhiên rồi." Nhân viên thu dọn nghiêng người đứng sang một bên, "Ai đến hỏi đều sẽ không bỏ cuộc mà xem qua một lần."

Trái tim của Trần Tư Nhung rơi xuống đất, nhưng không sai, những người không bỏ cuộc và đến xem thử đều cảm thấy bản thân là người may mắn.

Trần Tư Nhung nhìn qua những chiếc áo ngắn còn lại trên bàn, nhưng không tìm thấy chiếc áo ngắn có chữ ký nào còn sót lại.

"Để tôi giúp bạn dọn dẹp." Trần Tư Nhung hít sâu một hơi rồi nói.

Thật ra thì...cô không thất vọng đến thế đâu. 

Vốn dĩ nó là một bất ngờ, cô cũng không mong đợi sẽ có được bất kỳ chữ ký nào trong hôm nay.

Nhưng sẽ là nói dối nếu nói rằng không có chút thất vọng nào.

Mấy ca sĩ cô thích khi còn nhỏ thực ra không quá cuồng nhiệt, việc nghe những bài hát của Chloe để vượt qua những buổi tối tự học dài đằng đẵng đã trở thành dĩ vãng từ lâu. 

Trần Tư Nhung giúp đỡ gấp những chiếc tay áo ngắn vương vãi trên bàn, âm thầm ổn định lại tâm trạng.

That"s Ok, cô tự nhủ với chính mình.

Sau khi giúp gấp gọn những chiếc áo ngắn tay cuối cùng, Trần Tư Nhung mỉm cười nói lời tạm biệt với người nhân viên, giọng nói của Caesar từ cửa truyền đến:

"Cô đang tìm kiếm chiếc áo có chữ ký?"

Trần Tư Nhung quay đầu lại và thấy Caesar đang đứng ngoài cửa.

Một ý nghĩ đáng xấu hổ hiện lên trong đầu cô, một người đàn ông như anh chắc là sẽ coi thường những chiếc áo ngắn tay có chữ ký kiểu này, đặc biệt anh thậm chí còn là bạn của John và Chloe. 

Nhưng ngay sau đó, Trần Tư Nhung liền gật đầu.

"Đúng vậy, nhưng tôi đến trễ, không còn nữa."

Trần Tư Nhung cười cười, bước ngang qua người Caesar ra khỏi phòng chờ. 

"Tôi đi trước, Caesar, đoàn xe lát nữa sẽ rời đi."

Đối với một người như cô, sự chênh lệch về địa vị chưa bao giờ là thứ cô muốn che đậy là có thể che đậy được. 

Ngay cả khi cô nói "À, không phải, tôi không quan tâm đến chữ ký cho lắm", điều đó cũng không bao giờ qua khỏi hai mắt của Caesar.

Trần Tư Nhung nói xong, nhìn Caesar lễ phép cười cười, sau đó xoay người đi về phía cửa câu lạc bộ. 

Mười phút sau, chiếc xe buýt do đoàn xe bao trọn bắt đầu khởi hành, hướng về khách sạn.

Bữa tối ở nhà ăn khách sạn, Trần Tư Nhung ăn cũng không nhiều nên về phòng sớm.

Sau khi tắm xong, cô chán nản xem điện thoại lăn qua lăn lại trên giường, nhìn vào màn hình, xem đến vùng QQ hồi còn học đại học. 

Vào thời điểm đó, cô không có nhiều bạn bè vậy nên cô chỉ thích viết những suy nghĩ chỉ cá nhân mới có thể nhìn thấy trên QQ.

Trần Tư Nhung lật qua các trang và tình cờ thấy một bản nhạc mà cô từng chia sẻ trên QQ trong buổi tự học, đó là bài hát của Chloe mà bạn cùng phòng của cô yêu thích và sau này cô cũng thường nghe đi nghe lại.

Trần Tư Nhung nhấp vào đường link liên kết, muốn nghe lại bài hát đó. 

Nhưng liên kết đã hết hạn.

Đường link liên kết đến bài hát đó không còn hợp lệ, cũng như những kỷ niệm trong quá khứ. 

Trần Tư Nhung sẽ rất vui nếu xin được chữ ký.

Nhưng nếu cô không thể có được nó..........

Trần Tư Nhung ngồi dậy khỏi giường, nếu cô không lấy được, thì chứng trầm cảm của cô sẽ chấm dứt kể từ bây giờ. 

Trần Tư Nhung thở ra một hơi dài và cảm thấy thư thái đúng lúc này, điện thoại trong phòng vang lên.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.