Cấp Trên Là Chủ Nhân Của Tôi (Over The Knee)

Chương 116: Ngụy Biện




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trần Tư Nhung nghĩ rằng cô không có cách nào không yêu anh.

Anh có sự can đảm và mạnh mẽ để thành thật ngay cả khi anh biết anh sẽ bị tổn thương.

Lúc Trần Tư Nhung nao núng lùi bước anh vẫn đứng về phía cô.  

Khi Trần Tư Nhung lo được lo mất, anh sẽ nói với cô rằng anh đã sẵn sàng để kết hôn. Anh đặt tất cả các lựa chọn và hậu quả lên mặt bàn, đảm bảo Trần Tư Nhung của anh sẽ không phải chịu bất kỳ sự do dự và đau đớn nào.

Anh là một người mạnh mẽ và thông minh hơn cô rất nhiều, nhưng anh chưa bao giờ dùng bất kỳ mưu mô nào để tiếp cận cô.

Cô không muốn yếu đuối đến rơi nước mắt, cô nghẹn ngào trách móc: 

" Người Ý các anh giỏi văn vở nhất. "

Caesar mỉm cười: " Còn muốn trách gì nữa, đêm nay chúng ta sẽ thẳng thắn với nhau. " 

Anh không định tạo bầu không khí cảm động gì đó, anh chỉ đơn giản làm theo lời cô và muốn cô vui vẻ hơn.

"Anh đúng là rất công tâm nha!" Trần Tư Nhung vỗ nhẹ ngực của anh, anh nắm lấy bàn tay cô đặt lên trái tim đang đập loạn xạ của mình.

"Anh chỉ giỏi nói thật thôi." Sắc mặt Caesar kiên định, giọng điệu không chút bối rối.

Trần Tư Nhung khẽ cau mày.

Lúc trước khi hai người chia tay, cô đã chìm đắm trong đau đớn vô tận cùng tê liệt trong công việc, lần hòa giải hôm nay có thể nói là niềm vui mãnh liệt đánh sâu vào lý trí.

Giờ phút này bình tĩnh lại, Trần Tư Nhung mới nhớ tới một chuyện cũ.

"Nói thật sao?" Cô giả vờ "nhìn chằm chằm" Caesar, "Anh quên là khi đó sợ lộ ra dấu vết, anh nói với em là anh không biết tiếng Trung sao?"

Trần Tư Nhung cẩn thận quan sát vẻ mặt của Caesar, nhưng phát hiện anh vẫn rất tự nhiên.

"Grace, em nhớ sai rồi. Anh chưa từng nói như vậy."

"Sao lại thế?" Trần Tư Nhung ôm má, vẻ mặt không chịu buông tha, "Là chiều thứ sáu hôm đó, em với anh ở trong phòng đồ uống."

"Anh nhớ rõ mà, Grace." Anh vẫn tỏ ra bình tĩnh, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt, "Nguyên văn câu nói của anh khi đó là "mẹ tôi không ở cùng hai bố con từ rất sớm, cho nên tôi không lớn lên trong môi trường học tập của Trung Quốc"."

Trần Tư Nhung sửng sốt, nhưng khi cô cẩn thận nhớ lại, cô phát hiện những gì Caesar nói là đúng, anh không hề nói "Anh không biết tiếng Trung", nhưng lời nói của anh thực sự dễ gây hiểu lầm.

Lúc này Trần Tư Nhung mới nhận ra mình đã bị lừa.

Cô nói một cách "đanh đá": "Anh đang ngụy biện đấy!"

Caesar lại cười, sau đó cúi người lại gần, hôn lên má Trần Tư Nhung.

"Anh không phủ nhận điều đó, Grace."

Trần Tư Nhung giả vờ như sắp bùng nổ đến nơi.

Caesar ôm lấy cô lại hôn lên môi cô vài cái rồi nói: 

" Anh thành thật xin lỗi em vì sự hiểu lầm này, xin lỗi, Grace. "

Ban đầu, Trần Tư Nhung muốn gây rắc rối thêm chút nữa, nhưng lời xin lỗi của Caesar quá chân thành.

"Lửa giận" lập tức bị dập tắt, lại "buộc tội" chỉ khiến cô tỏ ra vô lý, Trần Tư Nhung chỉ có thể bơ phờ trả lời anh: 

"Dẻo miệng!" Nhưng sau khi mắng xong, cô không khỏi vùi vào trong ngực Caesar cười khúc khích.

Lời cầu hôn của Caesar...... Tất nhiên, Trần Tư Nhung cũng ghi tạc trong lòng.

Nhưng cô nghĩ, Caesar cũng biết bây giờ không phải là thời điểm tốt nhất để kết hôn, bọn họ chỉ vừa mới bắt đầu, cô sẽ cần một khoảng thời gian để làm quen với sự thay đổi này. Chưa kể, cô còn chưa nói với gia đình.

Anh hy vọng rằng bất cứ khi nào Trần Tư Nhung muốn dừng lại, sẽ có một nơi mãi mãi thuộc về cô.

Đây là lời hứa của Caesar với Trần Tư Nhung.

Chủ nhật, cả hai cùng ở trong căn biệt thự này, giống như cặp song sinh dính liền.

Bọn họ ăn một ngày ba bữa cùng nhau.

Tối đến, Caesar đưa Trần Tư Nhung về nhà, sau đó bay đến Mỹ để đi công tác.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.