Màn đêm buông xuống.
Lang thang trên đường cả ngày, Lâm Đạm Chi không biết đi con đường nào, lại đi tới viện bác sĩ thú y do Dương Thượng Văn mở.
“Này, A Văn…” Lâm Đạm Chi miễn cưỡng nở một nụ cười.
Nhưng cái nụ cười của hắn dưới con mắt quen biết nhiều năm của Dương Thượng Văn thì nó còn khó coi hơn là khóc.
“Tiểu Lâm, sao lại thế này? Cậu làm sao mà bộ dạng suy sụp thế kia? Mau mau ngồi đi.” Dương Thượng Văn vội vàng kéo chiếc ghế ra.
“Không cần… Ta… Ta muốn ra sau nhìn…”
“Làm sao vậy, lại nhớ tới thần báo?” Dương Thượng Văn bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, “Đi thôi, đi nhìn đi.”
“Cám ơn cậu, a Văn.” Lâm Đạm Chi đứng dậy đi ra phía sau.
Mở cửa sắt ra, đi vào phòng bây giờ không còn một bóng người, Lâm Đạm Chi hoài niệm mà nhớ tới lúc trước…
Nhớ tới hai báo báo tự mình rầu rĩ tự tổn thương làm cho hắn đau lòng người cỡ nào…
Nhớ tới hắn như thế nào ôm bọn họ ưng thuận lời hứa trả giá hết thảy…
Lâm Đạm Chi, làm sao thời gian đảo ngược lại, ngươi còn có thể quyết định như thế sao?
Không cần thời gian suy xét, Lâm Đạm Chi biết đáp án của hắn là có.
Nếu thời gian có thể quay lại, Lâm Đạm Chi sẽ không tiếc hết thảy mà giữ bọn họ bên mình.
Ban Ban, Điểm Điểm… Rốt cuộc ta phải làm thế nào các ngươi mới quay lại đây?
Ta nhớ các ngươi… Ta rất nhớ các ngươi!
Lâm Đạm Chi sụp đổ khóc rống không cách nào mà ngồi bệt xuống đất, càng không ngừng đấm xuống sàn!
“Tiểu Lâm! Cậu làm sao vậy? Không được như vậy!” Nghe được tiếng khóc Dương Thượng Văn vội vàng chạy tới nắm lấy tay hắn! “Mau dừng tay! Còn đấm như vậy nữa sẽ bị thương.”
“A Văn, cậu mau giúp tôi, tôi muốn báo báo của tôi, tôi muốn báo báo của tôi!” Lâm Đạm Chi nắm lấy tay người bạn tốt này như nắm rơm nắm rạ, “Làm sao bọn họ có thể đối với tôi như vậy được? Bọn họ làm sao có thể vứt bỏ tôi mà kết hôn người khác? Tôi yêu bọn hắn như vậy… yêu bọn hắn như vậy a…”
“Cái gì báo báo? Cái gì kết hôn? Tiểu Lâm, Cậu nói lộn xộn gì vậy? Muốn kết hôn chính là hai lão bản của cậu, với thần báo có quan hệ gì a?” Dương Thượng Văn nghe sao cũng không hiểu. Hắn đã nghe tin tức của hai vị vương tử từ trên báo chí.
“Vì sao không có liên quan gì? Hai người bọn họ chính là báo báo của tôi!”
Lời của Lâm Đạm Chi tựa như viên đạn chấn động bắn ra, làm cho Dương Thượng Văn chấn đến thất điên bát đảo!
“Tiểu Lâm, cậu nói cái gì? Cậu là say hay là điên? Tỉnh đi tỉnh đi.” Dương Thượng Văn bắt lấy bờ vai của hắn cố sức lắc lắc.
“Tôi không có say! Cũng không điên!” Lâm Đạm Chi thương tâm muốn chết phất tay hắn ra, lớn tiếng kêu khóc, “Hai tên vương tử hỗn đản chính là Ban Ban cùng Điểm Điểm của tôi! Tôi tận mắt thấy bọn họ biến thành người trong lòng tôi, là tôi tận mắt thấy!”
Trời ạ! Đây… Đây là thần kỳ sao?
Đối với truyền thuyết của Thánh quốc thần thú Dương Thượng Văn dị thường cuồng nhiệt vội vàng truy vấn tiếp, “Bọn họ làm sao biến thành người? Bọn họ còn có thể biến thành báo không?”
Biến thành báo lại?
Lâm Đạm Chi nghe đột nhiên ngơ ngẩn.
Đúng vậy, tại sao hắn không nghĩ tới? Hắn cho tới nay chỉ nghĩ làm thế nào để bọn họ nhớ lại, làm sao lại chưa từng nghĩ tới làm thế nào để bọn họ biến thành báo?
Đúng, chỉ cần bọn họ biến lại bộ dạng là báo, bọn họ sẽ thấy không thể lấy nữ nhân khác! Để xem còn ai muốn lấy bọn hắn!
Lâm Đạm Chi hiểu ra, cười ha ha.
“Ha ha… A Văn, đến, chúng ta cùng nhau đại tác chiến biến thân đi!”
Hai người chạy về nhà của Dương Thượng Văn, hắn vội vàng lục lọi mớ tài liệu có liên quan đến thần thú Cao Già Thánh quốc nhiều năm qua.
“Tiểu Lâm, cậu cũng biết, tôi từ nhỏ rất có hứng thú với động vật, điểm ấy coi như là di truyền từ tổ phụ ta. Ông là thầy thuốc từng tìm hiểu truyền kỳ của Cao Già Thánh quốc, cũng tin đây là thật cố sự, cũng không phải là thần thoại. Cho nên, khi tôi tận mắt thấy thần báo, cậu có biết ta kích động như thế nào không! Không nghĩ tới bây giờ cậu còn nói cho tôi biết, bọn họ sẽ biến thân! Trời ạ, đây là kỳ tích thượng thiên bày ra a!” Dương Thượng Văn hưng phấn đến độ hai con mắt đều đỏ.
“Này, a Văn, nhưng tôi nói trước, “Lâm Đạm Chi hung hăng trừng mắt hắn, “Nếu ngươi đem báo báo của tôi ra làm vật thí nghiệm, tôi sẽ làm thịt cậu!”
“Cái gì chứ? Tôi là loại người đó sao? Muốn làm thì đã làm cái lúc cậu tặng bọn họ cho tôi đấy.” Dương Thượng Văn trợn tròn mắt.
“Ừ, nói cũng đúng. Được rồi, coi như cậu có lương tâm.” Lâm Đạm Chi vỗ vỗ vai hắn. “Chúng ta đây bây giờ thảo luận làm thế nào biến bọn họ thành báo.”
“Đầu tiên, cậu phải kể từ đầu đến đuôi cho tôi nghe. Làm thế nào cậu gặp bọn họ? Bọn họ là ở trong tình huống nào mà biến thân, mọi chuyện cẩn thận nói lại cho tôi, một chút cũng không được quên.”
“Được, tôi nhớ nhớ… khi đó tôi lên trên núi đi tảo mộ, đột nhiên sét đánh đầy trời, một tia sét đánh xuống…”
Lâm Đạm Chi đem tình cảnh lúc trước miêu tả từng chút một, “Kết quả chẳng biết tại sao từ trong bia mộ xuất hiện một chiếc nhẫn…”
“Từ từ, cậu nói chiếc nhẫn?” Dương Thượng Văn đột nhiên nhíu mày, “Chính là chiếc nhẫn lần trước cậu nhắc tới?”
“Đúng. Chiếc nhẫn kia lại nói có chút tà môn, tôi mới mang vào thì đầu bỗng choáng váng, toàn thân nóng lên, hơn nữa chiếc nhẫn còn phát ra một luồng ánh sáng lớn, chiếu thẳng lên bầu trời, kết quả bất ngờ trên bầu trời có sét, cuối cùng có một cái phi cơ đã bị ánh sáng của chiếc nhẫn cùng sét trên trời đánh trúng… rơi xuống …” Lâm Đạm Chi nhớ nhớ tới cảnh đó mà trong lòng còn chút sợ hãi.
“Sau đó?” Dương Thượng Văn càng nghe càng cảm thấy chiếc nhẫn đó có vấn đề.
“Sau đó tôi chạy tới cứu người a. Trong phi cơ đó tôi phát hiện hai con báo. Mới đầu tôi còn tưởng rằng bọn họ là con mèo nhỏ đấy, chỉ lớn bằng ba bàn tay người.” Lâm Đạm Chi nhớ tới bộ dạng khả ái ban đầu của Ban Ban cùng Điểm Điểm, hai mắt bắt đầu mơ màng.
“Tốt lắm, tiểu Lâm, kiềm chế chút, chảy nước miếng kìa.” Dương Thượng Văn trêu chọc.
“A? Có sao?” Lâm Đạm Chi vội vàng lấy tay lau lau.
“Ha, chọc người chút. Sau đó? Nói tiếp đi.”
“Xì, dám cười tôi.” Lâm Đạm Chi trừng mắt liếc mắt một cái, “Sau đó, sau đó bọn họ càng lớn càng to a, lớn đến mức tôi không thể nuôi được bọn họ nữa, cho nên… cho nên sẽ đem bọn họ chuyển cho cậu …”
Kỳ thật còn có một nguyên nhân quan trọng nhất, Lâm Đạm Chi không dám nói với bạn.
Đó chính là lúc trước hắn thiếu chút nữa bị báo báo bị động dục vây khốn cường bạo. Không chuyện nào mất mặt hơn nên hắn không thể nói.
“Vậy sau khi cậu mang bọn họ trở về, tình hình thế nào mà làm cho bọn hắn biến thành người?”
“Có một ngày, tan tầm tôi cưỡi xe máy lên núi, ngày đó mưa rất to, Ban Ban cùng Điểm Điểm thấy tôi về trễ liền xuống núi đón tôi. Kết quả không ngờ… sét trên trời đánh trúng cột điện ven đường, báo báo của tôi đã bị dây điện rơi xuống đánh trúng!” Lâm Đạm Chi nhớ tới một màn hoảng sợ trước kia mà nhịn không ngừng phát run.
“Sau đó? Sau đó bọn họ liền biến thân?”
“Đúng, sau khi bọn họ bị giật điện, tôi sợ hãi, chỉ có thể ôm bọn họ khóc, không nghĩ tới bọn họ lại ở trong lòng tôi từ từ biến thành người… Còn mở miệng gọi tôi “chủ nhân”, nói ra không sợ cậu cười, tôi liền ngất xỉu tại chỗ.”
Lâm Đạm Chi ngượng ngùng gãi gãi đầu.
“Đừng nói như vậy, đó là phản ứng bình thường mà, nếu là tôi cũng có lẽ cũng không hơn như vậy đâu.” Dương Thượng Văn vội vàng an ủi hắn.”Sau đó thế nào?”
“Sau đó cậu cũng biết, lúc ấy cậu cũng có mặt, Ban Ban cùng Điểm Điểm ở nhà hàng bị người mang đi … Lúc sau tôi tìm như muốn điên lên, thật vất vả mới tìm được bọn họ, lại phát hiện bọn họ chính là vương tử Cao Gia Thánh quốc… Hơn nữa chế giễu nhất là… bọn họ mất đi ký ức một năm cùng sống với tôi… Bọn họ quên không còn một mảnh, ha.” Lâm Đạm Chi cười khổ tự chế giễu mình.
“Cậu đừng khổ sở, tiểu Lâm, lúc ấy ở nhà hàng có một chuyện tôi nhớ rất rõ, bây giờ nhớ lại một chút, tôi có thể khẳng định nhất định là mỹ nhân tóc vàng kia có sử dụng pháp thuật gì đó, đã khống chế trí nhớ của hai vị vương tử, bằng không làm sao bọn họ ngay từ đầu còn rất kháng cự cùng người của thánh quốc, vậy mà mỹ nhân kia đưa tay lên đầu họ, bọn họ liền ngoan ngoãn đứng lên cùng người ta đi mất? Nhất định có quỷ!”
“Đúng, có đạo lý. Tôi biết mỹ nhân cậu nói kia, hắn chính là thánh sứ địa vị tối cao của thánh quốc, tôi nghe nói hắn chắc chắn có pháp lực.”
“Cậu vừa kể toàn bộ chuyện để tôi từ từ suy ngẫm, tiêu hóa một chút…” Dương Thượng Văn trợn mắt chuyển qua chuyển lại, cẩn thận cân nhắc câu chuyện xưa như thiên phương dạ đàm này.
“Được, cậu từ từ mà suy nghĩ.”
“Đầu tiên, nhất định chiếc nhẫn kia là mấu chốt. Nói không chừng nó có ma lực gì đó, có thể gọi thần thú thánh quốc về dó.”
Nhìn vẻ mặt nghiêm chỉnh của thằng bạn, Lâm Đạm Chi thiếu chút nữa bật cười.”Tôi còn sợ ma quỷ mà, kính nhờ, chiếc nhẫn kia lúc còn ở cô nhi viện tôi còn đeo trên tay, nếu chiếc nhẫn kia có thể gọi thần thú gì đó về, hẳn là tám trăm năm đã kêu ra một mớ.”
“Vậy sao… Nhưng cuối cùng tôi vẫn cảm thấy chiếc nhẫn này rất kỳ quái, như vậy đi, như thế này chúng tôi trở về trên núi lấy, tôi muốn tận mắt thấy mới yên tâm.”
“Được, tôi vốn định cầm cho bạn cậu định giá.”
“Đừng lãng phí thời gian, đi liền đi.” Dương Thượng Văn vội vàng kéo Lâm Đạm Chi lên xe.
Dọc đường đi, hai người tiếp tục thảo luận chuyện báo báo.
“Tiểu Lâm, cậu có phát hiện không, vương tử biến thành báo báo, hay báo biến thành vương tử, đều là phát sinh tình huống sét đánh?”
“Tôi cũng phát hiện điểm giống này, nhưng cũng không thể bảo tôi để bọn họ bị sét đánh? Muốn bọn họ lại mạo hiểm tánh mạng, tôi chết cũng không làm!” Lâm Đạm Chi tuy rằng điên cuồng muốn báo báo trở lại bên cạnh mình, nhưng điều kiện kiến quyết trước tiên là muốn bọn họ có thể bình an không việc gì mới được a.
“Tiểu Lâm, đừng kích động, tôi không phải có ý đó.” Dương Thượng Văn vội vàng giải thích, “Tôi chỉ là chỉ ra hiện tượng này mà thôi, chúng tôi nhất định có thể tìm ra mấy cách khác.”
Dương Thượng Văn tuy rằng nói như vậy, nhưng kỳ thật trong lòng một điểm nắm chắc cũng không có.
Lâm Đạm Chi đương nhiên cũng biết việc này không đơn giản như vậy, nhịn không được uể oải.
Hai người một đường không nói gì, mãi cho đến khi lên căn nhà gỗ trên núi, Lâm Đạm Chi mới mở miệng nói chuyện.
“Tôi đi vào lấy chiếc nhẫn, chờ tôi một chút.”
“Được.”
Lâm Đạm Chi cả ngày bị hai tên hỗn đãn bá đạo quản như quản phạm nhân, đã lâu rồi chưa trở lại nơi tràn đầy kỷ niệm này.
Một bước tiến vào trong phòng nhỏ, Lâm Đạm Chi giống như còn có thể thấy bộ dáng đáng yêu của Ban Ban cùng Điểm Điểm phe phẩy cái đuôi nghênh đón hắn. Hốc mắt một chút ướt át, khát vọng muốn bọn họ trở thành báo càng trở nên mãnh liệt đến tột đỉnh. Ban Ban, Điểm Điểm, chủ nhân nhất định sẽ đem các ngươi trở về.
Sau đó chúng ta sẽ tránh trên núi này, cả đời sống vui vẻ cùng nhau, được không?
“Tiểu Lâm, nhanh lên a, trên núi này lạnh chết đi được, cầm chiếc nhẫn chúng ta đi xuống.”
“Ác, được.” Lâm Đạm Chi vội vàng lau đi nước mắt ẩm ướt, mở ngăn kéo lấy chiếc nhẫn.
“Tìm được không?” Dương Thượng Văn vẫn chịu đựng giá rét đứng bên ngoài, chạy vào.
“Tìm được rồi.” Lâm Đạm Chi đưa cho hắn xem.
“Chính là cái này a…” Dương Thượng Văn tò mò lại hưng phấn mà cầm lấy chiếc nhẫn quan sát cẩn thận dưới đèn.
Chất liệu chiếc nhẫn này vô cùng kỳ lạ, thoạt nhìn như hoàng kim, nhưng dường như hỗn hợp những kim loại khác. Ở mặt trên có khắc một vòng hoa văn… Kỳ quái, nhìn thế nào cũng rất quen mắt…
“A! Tôi nghĩ ra rồi!” Dương Thượng Văn kích động nhảy dựng lên!
“A Văn, ngươi nghĩ cái gì?” Lâm Đạm Chi lo lắng hỏi.
“Thần báo! Đây là hoa văn trên người thần báo a!”
“Cái gì!” Lâm Đạm Chi vội vàng đoạt lấy mà nhìn!
Ban Ban cùng Điểm Điểm là một tay hắn nuôi lớn, mọi chỗ trên người của bọn họ hắn đều biết rất rõ.
Nhưng bởi vì lúc trước hắn vẫn cảm thấy chiếc nhẫn này rất tà môn, cho nên không thèm chú ý cứ để nó trong ngăn kéo. Lúc này cẩn thận nhìn vào!
“Trời ạ, thật sự… thật là hoa văn của báo báo!” Lâm Đạm Chi phát ra tiếng kinh ngạc đến không thể tin được!
“Tiểu Lâm, tôi đã nói chiếc nhẫn này nhất định là mấu chốt. Để tôi đeo vào coi có cảm giác nong nóng gì không.” Dương Thượng Văn đeo chiếc nhẫn vào ngón tay giữa!
“Thế nào? Có cảm giác…gì không?” Lâm Đạm Chi vội vàng hỏi.
“… Không có.” Dương Thượng Văn thất vọng thở dài, “Ta không có cảm giác đặc biệt gì cả. Tiểu Lâm, cậu đeo vào thử.”
“Ta a?” Lâm Đạm Chi có điểm do dự nhìn chiếc nhẫn, “Muốn đeo trước hết coi bầu trời có phi cơ nào không? Ta rất sợ có phi cơ nào rơi xuống.”
“Yên tâm đi, bây giờ lại không có sấm sét.”
“Ác, được rồi, vậy… tôi đeo…” Lâm Đạm Chi nơm nớp lo sợ mà nắm lấy chiếc nhẫn đeo vào ngón trỏ! Ngay lúc thời khắc đeo vào, lập tức giống như lúc trước, một lúc hút cực mạnh từ chiếc nhẫn phát ra, trong đầu Lâm Đạm Chi một trận thiên toàn địa chuyển, toàn thân nóng như bốc lửa, chiếc nhẫn nháy mắt hào quang cực sáng, luồng sáng phá tan nóc nhà, bay thẳng lên trời!
“A a a!” Lâm Đạm Chi sợ tới mức kêu to, bèn lập tức tháo chiếc nhẫn trên tay ra ngay!
“Ô… A Văn thối, đã nói cho cậu chiếc nhẫn này rất khủng bố, cậu còn bảo tôi đeo!” Lâm Đạm Chi thật sự sợ tới mức kinh hồn, vội vàng chạy ra ngoài, xem có chiếc phi cơ nào rơi xuống hay không.
“Ô, thật may là không có.” Lâm Đạm Chi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người đi vào trong phòng. “A, a Văn cậu làm sao vậy?”
Lâm Đạm Chi nhìn vẻ mặt dại ra của thằng bạn, không khỏi vươn tay đẩy hắn một cái.
“A!” Dương Thượng Văn bị đẩy như vậy mới giật mình tỉnh lại. “Trời ạ, làm ta sợ muốn chết! Tiểu Lâm, vừa mới thật sự là quá kinh người, thật giống như coi phim khoa học viễn tưởng, thật không tin nổi!”
“Đúng vậy, chính tôi cũng bị sợ đến chết khiếp.” Lâm Đạm Chi nhớ lại màn hồi này trong lòng thật còn sợ hãi.
“Tiểu Lâm, tin ta, “ma giới” lần này nhất định chính là mấu chốt thần báo biến thân! Ngoài ngươi ra không ai có thể!”
“A? Là có ý gì?” Lâm Đạm Chi luôn luôn tự nhận thông minh có lẽ đầu óc đã đóng thành một mớ hỗn loạn, bây giờ đầu đã loạn lên cả.
“Cậu còn không hiểu? Cậu xem, chiếc nhẫn này tôi đeo vào không có chuyện gì, cậu đeo vào liền phát ra ánh sáng kỳ lạ. Hơn nữa trên chiếc nhẫn này còn hoa văn của thần báo, cố tình cậu vừa vặn nhặt được chiếc nhẫn cùng thần báo, cậu nói, trên đời này có chuyện trùng hợp như vậy sao?” Dương Thượng Văn nói được đạo lý rõ ràng.
“Vốn… đến trùng hợp a…” Lâm Đạm Chi vẫn không thể tin được chiếc nhẫn này cùng mình có liên quan.
“Không, tôi cho rằng hết thảy đều là cơ duyên trời định. Hơn nữa… cậu chính là người có duyên với thần báo!”
Thánh sứ đang ở trong mộng thấy được một luồng sáng bạc kỳ lạ, hiện tượng thiên văn đột biến.
Đó là chỉ có ánh sáng kỳ lạ của một trong ba chiếc nhẫn được làm từ hỗn nguyên kim thạch.
Từ trong mộng tỉnh lại hắn đi ra ngoài sân, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Đại thần, là hồn phách của ngươi lưu lạc trong nhân gian gọi ta sao?
Trải qua nhiều năm như vậy, thánh quốc rốt cục cũng chuẩn bị có được chiếc nhẫn thứ nhất.
Nhưng cho nguyên thần của ngươi quy hồn, con đường cải tử hoàn sinh còn dài đằng đẳng như thế. Chúng ta còn cần tìm được ba người phàm có hồn phách chuyển thế của ngươi, mới có thể giải bỏ lời nguyền của Thiên Hậu.
“Ông trời a, thỉnh phù hộ Cao Già Thánh quốc ta đi, phù hộ Tham Thiên đại thần của chúng ta sớm ngày trở lại bên người chúng ta…”