Cặp Đôi Xấu Tính

Chương 7




Editor: Tiểu Thiếp | Beta: Qin Zồ

Trong quán lẩu, Phương Khải và Tần Chân đưa mắt nhìn nhau, Phương Khải rút từ trong túi tiền ra mấy tờ bác Mao, khóc không ra nước mắt nói: “Xin lỗi, tôi phải đi trước rồi, bữa ăn hôm nay rất vui vẻ, lần sau có cơ hội thì đi nữa.”

Vui vẻ? Vui đến độ sắp khóc sao?

Tần Chân không nói gì mà cầm tiền nhét lại vào trong tay anh, “Đừng, đã nói là tôi mời khách, nếu không phải tôi thì anh cũng không đắc tội với lãnh đạo rồi, mau đuổi theo xem đi, nói câu xin lỗi chắc còn kịp đấy.” 

“Không kịp rồi…” Phương Khải cười khổ, “Không nghe thấy vừa rồi anh ấy bị chọc tức sao?”

Miệng lưỡi ác độc ra tay, chữ chẳng kinh người, chết chẳng yên.

Tần Chân vội an ủi, “Cũng không chắc, anh ta luôn mồm miệng đê tiện, vừa nãy chắc cũng chỉ là theo thói quen thôi.”

Phương Khải lau mồ hôi, “Là cô không biết đấy thôi, miệng mồm ti tiện đó là do rảnh rỗi không có việc gì, lúc nào cũng có thể đê tiện được, vừa nãy anh ấy luôn miệng châm chọc không dứt, còn tàn nhẫn giẫm đạp lên thi thể của tôi nữa.”

Anh dứt khoát đặt tiền lên bàn, sau đó chạy đuổi theo.

***

Trình Lục Dương đi một mạch trên đường phố, sắc mặt lạnh lùng đến nỗi có thể đi đóng Vô Gian Đạo*.

(*Phim hình sự trinh thám của điện ảnh Hồng Kông)

Đã rất lâu rồi hắn chưa bao giờ tức giận ghê gớm như thế này, tuy trong lòng cũng không thích cậu ta nhiều lắm, nhưng một Phương Khải sớm tối ở chung với hắn cũng nói hắn như thế, nhất thời cơn giận bùng phát.

Chỉ tiếc taxi qua lại trên đường này quá ít, hắn đi dọc bên đường một lúc lâu rồi mà vẫn không thấy chiếc taxi trống nào, cuối cùng vất vả lắm mới chặn được một chiếc, mà còn chưa kịp lên xe, đã bị Phương Khải đuổi đến nắm chặt ống tay áo.

“Tổng giám!!!” Phương Khải làm vẻ mặt như sắp khóc đến nơi nhìn hắn QAQ.

Trình Lục Dương chậm rãi dời mắt từ trên mặt anh đến bàn tay đang nắm lấy tay áo mình, ánh mắt lạnh lùng vô tình, lại còn tích chữ như vàng, “Bỏ ra!”

“Không được!” Phương Khải càng nắm chặt tay áo hắn, “Tổng giám là em sai rồi, em thật sự xin lỗi, xin anh đừng đi mà!”

Trong tích tắc ánh mắt của người tài xế trở nên có ý vị sâu a.

Mắt Trình Lục Dương nheo lại, cười lạnh nói: “Thế sao? Biết sai rồi? Vậy cậu nói tôi biết, cậu sai ở đâu?”

“Em sai ở chỗ không nên ăn ngay nói thật, trước mặt người ngoài lại chỉ ra khuyết điểm của anh, cho dù là có ý kiến với anh, thì cũng phải tự mình nói với anh, không nên nói xấu sau lưng!” Phương Khải hận không thể lập tức quỳ lạy hắn, thề thốt nói, “Anh đã từng nói với em rất nhiều lần, làm việc gì cũng phải nghĩ đến hậu quả, em không nên không biết nghĩ đén hậu quả mà nói thẳng như thế, khiến tổng giám anh tức giận. Thật ra vừa nãy em còn chưa nói hết, tuy tổng giám anh miệng mồm đê tiện lại đê tiện, nhưng mà anh đê tiện đến chân thực, đê tiện đến có lý! Ví dụ như vừa nãy anh mắng em thật sự rất đúng, là do em sai trước, anh khinh bỉ sau, cho nên lần này hoàn toàn không phải là do anh! Em xin nhận hết sự khinh bỉ từ miệng anh!”

“…” Sắc mặt Trình Lục Dương đủ mọi màu sắc, thay đổi liên tục, không để ý đến Phương Khải đang cắn chết cũng không buông tay mà dứt khoát lên xe, phẫn nộ nói với tài xế, “Lái xe!’

Nửa người Phương Khải đã lao vào trong xe, vẫn còn cố chấp bám lấy không rời hắn, miệng liên tục kêu lên: “Tổng giám! Tổng giám!”

Tài xế thành khẩn khuyên Trình Lục Dương: “Thanh niên đừng xúc động, hai người phải chịu áp lực lớn như vậy để đến với nhau cũng chẳng dễ dàng gì!”

“Đến với nhau cái con khỉ!” Trình Lục Dương không nhịn được nữa, dứt khoát cởi áo khoác ra, đem theo cả tay áo nhét vào trong lòng Phương Khải, sau đó đẩy anh ra khỏi xe một cách nặng nề, cạch một tiếng đóng cửa lại, nghiến răng thốt ra hai chữ: “Lái xe!”

Tài xế im lặng giẫm chân ga, nhìn Phương Khải cô đơn đứng nguyên tại chỗ từ kính chiếu hậu.

***

Nếu muốn dùng tám chữ để khái quát về con người Trình Lục Dương thì sẽ có hai kiểu sau đây:

1. Trong mắt đại đa số đàn bà con gái, hắn ta “anh tuấn hời hợt, ngôn ngữ sắc bén”.

2. Phiên bản trong mắt Phương Khải tự động phiên dịch, con người này “miệng mồm ti tiện, tự kỷ keo kiệt”.

Sau chuyện trong quán lẩu, Phương Khải mất đến sức của ba bò chín trâu mới nhận được sự tha thứ của hắn, đến nỗi trong một tuần phải đóng cửa miệng lắm chuyện này, ngoại trừ công việc ra thì không nói một lời, hơn nữa mỗi sáng đi đưa đón Trình Lục Dương thì trước tiên phải xuống xe cúi đầu chín mươi độ, đội ơn đội nghĩa mà nói một câu: “Tiểu nhân xin thỉnh an tổng giám đại nhân khoan hồng độ lượng nhất trái đất này!”

Sau đó thì Trình Lục Dương hừ lạnh một tiếng, “Ai miệng mồm đê tiện?”

“Là em đê tiện!”

“Ai lòng dạ hiểm độc?”

“Là em lòng dạ hiểm độc!”

“Ha ha, tôi không phải người con của cầu vồng sao?”

“Em chính là thằng cháu của cầu vồng!”

Cuộc đối thoại này cứ tiến hành một cách đầy chất đủ lượng như thế cho đến hết một tuần, rốt cuộc Trình lục Dương cũng chịu nhìn thẳng vào anh… Vì cái miệng của mình mà Phương Khải phải trả giá bằng việc bị giẫm đạp lên lòng tự tôn một trăm lần, cuối cùng cũng rút ra kinh ghiệm.

***

Tối hôm chủ nhật đó, Trình Lục Dương nhận một vụ làm ăn mới, rồi bắt đầu một tuần bận rộn.

Trình Lục Dương học đại học ở Anh, chuyên ngành kiến trúc, chuyên thiết kế nội thất.

Phong cách thiết kế của hắn thường theo khuynh hướng thanh nhã, không phải mấy gam màu nóng, nhưng sau khi ngồi lên vị trí tổng giám, hắn rất ít khi tự ra tay thiết kế toàn bộ cho ai đó, bởi vì tuy nói hắn không phải là đứng đầu công ty trên danh nghĩa, nhưng thực tế thì ai cũng rõ từ trên xuống dưới La Lune mỗi viên gạch đều là của nhà họ Trình, không ai dám không để hắn vào mắt, bằng không đi trên nền nhà cũng sợ trượt chân mất.

Hắn cẩn thận nhận vụ lần này, cũng là bởi vì Trình Viễn Hàng tự mình gọi điện đến dặn dò: “Ta hi vọng con có thể thay Chu gia thiết kế.”

Trình Lục Dương ghét nhất là ngữ khí ra lệnh này của ông bô nhà mình, thế là vừa bấm lung tng điểu khiển vừa nói vẻ hời hợt: “Chu gia? Người nào của Chu gia đáng để ba gọi điện cho con trong lúc cấp bách như thế này?”

Vừa nghe giọng điệu này của hắn, Trình Viễn lập tức đau đầu, “Lúc ăn cơm đã nói với con rồi đấy thôi, tại con không chịu lắng tai mà nghe, còn có thể là người nào của Chu gia nữa? Thị trường trang thiết bị trong thành phố dường như đều bị Chu Tòng Vĩ ông ta lũng đoạn, lúc này đứa con gái bảo bối của ông ta đã đặc biệt chỉ tên điểm họ muốn con thiết kế nhà mới cho nó, đừng để mất cơ hội.”

“Cơ hội? Của con hay của ba?” Trình Lục Dương nhịn không được mà châm chọc hắn, cười ha ha, “Ba như thế lại làm con nghĩ đến, có phải vị Chu Tòng Vĩ kia cho dù lôi kéo thế nào cũng làm vẻ thanh cao không muốn hợp tác với ba?”

Lục Thư Nguyệt đang đắp mặt nạ, vừa nghe thấy ông chồng đang yên đang lành gọi điện sắp phát hỏa thì nhanh chóng chạy đến thư phòng, kết quả thấy hai cha con đang cãi nhau trọng điện thoại, vội rít lên với Trình Viễn Hàng, không ngừng xua tay.

Trình Lục Dương bình tĩnh cười ở đầu bên kia, “Nuôi con nhiều năm như thế? Là ba nuôi con, hay là ông ngoại nuôi? Ba mà không nói con họ Trình, thì con cứ tưởng mình họ Lục mất.”

“Mày — ” Huyệt thái dương của Trình Viễn Hàng nháy dữ dội.

Nhưng lại nghe cạch một tiếng, Trình Lục Dương dứt khoát cúp điện thoại, kết thúc cuộc trò chuyện không thoải mái lần này.

Trong căn phòng vắng vẻ treo rất nhiều bức tranh màu mè sặc sỡ, chỉ riêng ảnh chụp là không có.

Trình Lục Dương thả lỏng người ngồi trên salon, đôi chân dài gác lên bàn trà thủy tinh, đưa mắt nhìn một vòng xung quanh phòng.

Cái gì cần có đều có, giống hệt một thiên đường nhỏ ngăn cách với thế gian, hắn chưa bao giờ bạc đãi bản thân, vung tiền không chút băn khoăn, chỉ cần là mình thấy thích.

Bởi vì hắn phát hiện ra mình kiếm nhiều tiền như thế, ngoại trừ việc tiêu tiền ra, thì cũng chẳng biết tiêu vào đâu.

Tiền lương mỗi tháng của Phương Khải, trong công ty có rất nhiều người đàn ông sẽ đem số tiền đó tiêu trên người phụ nữ mình yêu, còn những công nhân viên bậc các bà các mẹ thì lại tiết kiệm tiền, bảo là muốn thay con cái mua nhà.

Nhưng hắn thì không giống thế, Trình Viễn Hàng với Lục Thư Nguyệt không lo ăn mặc, cuộc sống giàu có, chút tiền của hắn bọn họ chẳng xem là gì, huống gì trong nhà còn có một ông anh còn có thể kiếm nhiều tiền hơn thế.

Hắn không có phụ nữ, cũng không có đối tượng để tiêu tiền, con số khổng lồ trên thẻ tiết kiệm có thể khiến cho rất nhiều người phải đỏ mặt ghen tị, nhưng với hắn mà nói cũng chỉ là một chuỗi con số chẳng có nghĩa lý gì.

Hắn nhớ lại ông lão tiều tụy nằm trên giường bệnh rồi mà vẫn còn nắm chặt lấy tay hắn, muốn hắn phải hiếu thuận với ba mẹ, còn hắc khóc đến mức cả gương mặt dàn dụa nước mắt, liên tục lắc đầu, không ngừng kêu “ông ngoại”.

Từ đầu đến cuối không nói ra miệng chính là, ba mẹ hắn đã có một đứa con hiếu thảo, hắn chỉ là một kẻ thừa thãi mà thôi.

Trên TV đang ồn ào chiếu bộ phim truyền hình mà hắn không thích, Trình Lục Dương nhướn mày, dứt khoát tắt TV, lấy laptop trên bàn trà, đặt trên đùi, mở phần mềm máy tính ra.

Tự mình thiết kế phải không?

Nếu ông ta đã muốn, vậy thì làm cho ông ta xem.

***

Tần Chân chạy đôn chạy đáo hơn nửa tháng, cuối cùng cũng lấy được phí sửa chữa bên trường dạy lái xe, căn theo số tài khoản Trình Lục Dương đưa mà chuyển tiền vào đó, sau đó thì vừa đi về công ty, vừa gọi điện thoại cho Phương Khải.

Lúc ấy Phương Khải đang đưa con gái Chu Tòng Vĩ vào văn phòng của Trình lục Dương, thấy cuộc gọi của Tần Chân thì vui mừng hớn hở, nhưng không dám bắt máy, cho đến khi rời khỏi nơi của Trình Lục Dương, mới vui mừng chạy về phòng làm việc của mình nhận điện thoại.

Tần Chân hiểu rất rõ chuyện gì, tâm tình đang tốt, bèn tò mò hỏi Phương Khải chuyện trong quán lẩu lần trước có giải quyets được không, Phương Khải u oán đem chuyện một tuần làm trâu làm ngựa chịu mệt mỏi đau khổ bức bách kia kể ra một lần, khiến Tần Chân cười như điên.

Phương Khải hỏi cô: “Đúng rồi, công ty cô không phải là quản lý kinh doanh bộ phận tiêu thụ nhà cửa sao? Sao đến mấy chục nghìn phí sửa xe cũng phải tìm người vay mượn?”

“Quản lí kinh doanh? Anh không biết đấy thôi, văn phòng chúng tôi có tổng cộng bảy người, năm quản lí, hai phó quản lí, mà đều là người nước ngoài.” Tần Chân tức giận nói, “Thực ra bọn họ cũng đều là làm thuê mà thôi, quản lí cái quái gì.”

Phương Khải đang định an ủi vài câu thì đường dây nội bộ trên bàn bỗng nhiên vang lân, hắn nhanh chóng nói đợt chút với Tần Chân, ai ngờ vừa nhấc máy đã nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Trình Lục Dương: “Lại đây tiễn khách”.

Phương Khải không biết đã xảy ra chuyện gì, đành nói vài câu với Tần Chân, cúp điện thoại rồi đi vào văn phòng tổng giám.

Lúc đẩy cửa ra thì trên mặt vị Chu tiểu thư xinh đẹp tuổi trẻ có nét xấu hổ, Trình Lục Dương mặt không thay đổi ngồi sau bàn, ý bảo Phương Khải tiễn khách.

Chu Vũ Lâm khách khí nói: “Lần sau em lại đến xem bản thảo — “

“Không cần, chờ sau khi tôi sửa xong, sẽ cho người đưa đến cho cô.” Trình Lục Dương ngắt lời cô nàng.

Chu Vũ Lâm mất hứng, “Bác Trình có nói rồi, nếu em có chỗ nào không hài lòng, thì có thể trực tiếp nói với anh, em cũng chỉ là nói thật mà thôi, anh không vui sao?”

“Ồ? Ông ta nói vậy ư?” Trình Lục Dương như cười như không nhướn mày lên, “Thật có lỗi, tôi với ba tôi không thường xuyên gặp nhau, nên có thể có chỗ không đồng tình nhau. Nhưng mà thứ cho tôi nói thẳng, Chu tiểu thư nhiều lần đến xem bản thiết kế, mỗi lần cũng đều chỉ đưa ra một vài ý kiến sửa chữa như có như không, không phải ban công không hợp, thì cũng là độ cao bậc thang trong nhà vệ sinh không vừa chân. Tôi thấy mình không có năng lực thỏa mãn những đòi hỏi kia của cô, nếu lần sau cô lại không hài lòng thì hoặc là có thể tìm một nhà thiết kế hợp khẩu vị của cô, hoặc là gắng mà chịu, đừng có chọn ba lấy bốn như thế.”

Lời này của hắn rất thẳng thắn, trực tiếp khiến Chu Vũ Lâm xấu hổ đến nỗi biến sắc, nhưng nhìn thấy vẻ mặt hời hợt của hắn, Chu Vũ Lâm cũng không còn mặt mũi đâu mà nói thẳng, chỉ đành miễn cưỡng cười với Phương Khải đi xuông công ty.

Sau khi ngồi trên con xe hơi màu đỏ, Chu Vũ Lâm vô cùng không vui gọi điện cho Chu Tòng Vĩ: “Ba, ba nói gì với bác Trình thế? Không phải bác ấy nói nhờ chuyện thiết kế này, mà con với Trình Lục Dương sẽ thân nhau sao? Nhưng sao Trình Lục Dương cứ có thái độ như giải quyết việc chung vậy kia chứ? Con cố tìm mấy cơ hội gặp anh ta, mỗi lần chỉ nói một chút, vậy mà anh ấy lại nói con hoặc là chịu đựng, hoặc đi tìm người khác! Con còn mặt mũi đâu mà đến nữa!”

Không biết Chu Tòng Vĩ nói gì, Chu Vũ Lâm dứt khoát nói: “Con mặc kệ, con thích anh ấy, chiến thuật vui hồi gì đó, con không cần nữa! Ba để bác Trình sắp xếp một chút đi, con hi vọng chúng con có thể trực tiếp gặp mặt trên bàn cơm, đỡ phải khiến người ta lên mặt với con!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.