Cặp Đôi Xấu Tính

Chương 17




Editor: Thiếp

Trình Lục Dương dùng cánh tay trái còn chưa tàn cầm theo một đống thuốc quay lại, thấy bên trong văn phòng, Tần Chân ngồi nghiêm chỉnh trước bàn nghe bác sĩ dặn dò. Thậm chí cô còn lấy notepad mà mình mang theo ra, vô cùng nghiêm túc nghe nghe chép chép.

Bác sĩ nói: “Băng không được tháo ra, bình thường phải treo quanh cổ như thế này, tránh động tới gân cốt.”

Tần Chân ngoan ngoãn gật đầu, viết lên pad.

“Trong lúc làm có thể sẽ có đau, nếu người bệnh không chịu được thì cô dỗ một lát, tuyệt đối không được lấy hết thạch cao của cậu ta ra đâu đấy!”

Lại xuống dòng gạch ngang đầu dòng.

“Vì tay bị thương là tay phải, nên sinh hoạt hằng ngày có thể có nhiều việc rất phiền phức, ví dụ như gội đầu tắm rửa chẳng hạn. Mấy hôm nay trời không nóng lắm, cố chịu qua vậy, không cần tắm rửa. Nhưng về sau thì bắt đầu nóng rồi, cô cẩn thận dùng khăn lau người cậu ta, nhớ tắm rửa cũng phải chú ý không được để đụng đến nước.”

Bút mới viết được nửa thì Tần Chân sửng sốt, ngẩng đầu há miệng nhìn bác sĩ.

Bác sĩ thấy cô như thế thì hơi ngừng lại, “Sao vậy, có vấn đề gì à?”

Tần Chân lắc đầu, lại tiếp tục ghi chép, nghĩ lúc nào đó phải đem toàn bộ mấy điều cần lưu ý này cho Phương Khải xem mới được.

Trình Lục Dương đứng ngoài hành lang, nhìn cô nghiêm túc mải miết ghi chép thì có chút thất thần, rồi sau đó đi đến đại sảnh chờ cô.

Đợi đến khi Tần Chân cầm sổ ghi chép đến thì Trình Lục Dương đã mất kiên nhẫn trừng mắt nhìn cô, “Lề mề cái gì thế hả? Biết tôi chờ cô bao lâu rồi không?”

“Tại bác sĩ dặn tôi một ít chuyện cần chú ý.” Tần Chân tăng tốc, gần như là chạy bộ đến trước mặt hắn.

Trình Lục Dương không nói gì nữa, cứ vậy mà bước ra ngoài. Tần Chân cũng đi theo sau, nhìn cánh tay băng bó buồn cười của hắn, trong chớp mắt không biết nói gì cho phải.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, Trình Lục Dương vẫy một chiếc taxi còn trống, Tần Chân cũng theo hắn đi vào.

Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của hắn, cô giải thích: “Bác sĩ nói anh bị thương tay phải, có nhiều chuyện không tiện cho lắm. Hôm nay Phương Khải lại đi vắng, để tôi đưa anh về, xem có cái gì cần giúp đỡ hay không.”

“Sao thế, định giúp tôi đến tức chết à?’

Trên đường đi Trình Lục Dương “bài xích” cô không ít, nhưng cô lại cứ trong dáng vẻ học sinh tiểu học ngoan ngoãn, cho dù hắn nói gì cũng đều giương đôi mắt nhỏ chân thành thành khẩn nhìn hắn, khiến Trình Lục Dương cứ nghẹn lời.

Cuối cùng đã đến dưới căn hộ nhà hắn, Tần Chân xuống xe trước, đưa tay đỡ hắn.

Trình Lục Dương không nói năng gì, cũng chẳng đưa tay ra để cô đỡ. Tần Chân dứt khoát khi hắn khó khăn cúi người bước ra khỏi xe, cô liền chủ động giơ tay ra bám chặt vào cánh tay trái của hắn.

Trình Lục Dương rất khó chịu, cả cơ thể cứng đờ lại trong chớp mắt, nhưng lần này lại phá lệ không hề châm chọc.

Căn hộ nằm giữa một tiểu thu mỹ lệ trong trung tâm thành phố, mọi thứ đều xanh hóa, hai bên đường mòn đều là cây xanh.

Tần Chân khăng khăng muốn đưa hắn về nhà, kiên trì muốn tận mắt thấy hắn rửa mặt xong mới chịu đi, thế là Trình Lục Dương nổi đóa quát cô: “Người biết chuyện thì cho là tôi bị liệt tay, người không biết còn tưởng rằng tôi bị liệt toàn thân ấy! Sao cô lại khó khăn thế hả?”

Tần Chân đi bên cạnh hắn, bĩu môi ngẩng đầu nói: “Tôi cũng chỉ là lo cho anh thôi mà!”

Cô thấy vẻ mặt người đàn ông trước mặt mình khẽ đờ ra, ngay cả bước đi cũng hẫng một nhịp, thế là hỏi thêm câu: “Sao thế?”

Trình Lục Dương nhanh chóng quay đầu đi, “Cô còn không biết xấu hổ mà nói lo cho tôi sao? Nếu không phải vì cái điện thoại rách kia mà cô chọc tức thằng đó, thì tôi đâu đến nỗi bị chém vào tay?”

Hắn không dám tìm hiểu kỹ cảm giác vừa nãy, nhưng hai chữ lo lắng trong miệng Tần Chân với hắn mà nói quả thật quá mức xa xỉ, dường như đã rất nhiều năm rồi chưa từng nghe ai nói vậy.

Thì ra còn có người sẽ lo lắng cho hắn hư?

Đây đúng là chuyện khó tin.

Nghĩ như thế, hắn lại cúi đầu cười, Tần Chân giật mình nhìn một bên mặt hắn, “Anh cười gì thế?”

Hắn nói: “Có người lo lắng cho tôi, tôi vui không được sao?”

Tuy vẫn là cái ngữ điệu chanh chua, mang theo vài phần không thèm để tâm, nhưng nghe thế thì lại có vẻ không thích hợp.

Tần Chân nhìn hắn quay mặt đi dưới ánh đèn đường, cả ngươi như được bao trùm bởi một làn sáng dịu dàng mơ hồ, cô thành tâm thành ý nói: “Tôi thành thật cám ơn anh, nếu không có anh, chỉ sợ bây giờ tôi đang nằm trong bệnh viện rồi.”

“Bớt nghĩ một đằng nói một nẻo đi, nếu không…” Trình Lục Dương quay đầu lại, theo thói quen lại cãi nhau với cô, nhưng mà đối mặt với con mắt sáng ngời dịu dàng kia, những lời trong cổ họng không kịp thốt ra.

Tần Chân thành khẩn nhìn hắn, không có nụ cười, trên mặt chỉ còn lại vẻ biết ơn.

Ánh đèn đường xuyên qua tán lá chiếu rọi xuống, lờ mờ, có vẻ gì đó không chân thật.

Rất nhanh cô nhếch miệng cười, “Này, là tôi thật lòng đó!”

Trình Lục Dương im lặng nhìn cô, sau đó quay đầu lại, hừ mũi một tiếng, “Ai biết được chứ?”

Tần Chân bật cười, chẳng lẽ người ta bị thương nên IQ cũng giảm đi theo sao? Giống như một đứa trẻ vậy, chẳng có tí uy hiếp nào.

***

Tần Chân giật mình, không ngờ Trình Lục Dương là người không hề bình dị gần gũi lại có căn nhà ấm áp tuyệt vời như thế này! Tường giấy là màu vàng nhạt có in những hoa văn đơn giản, sàn nhà là đá cẩm thạch trắng sáng, trên tường treo ít bức tranh phong cảnh, ví dụ như biển sâu xanh thảm, ví dụ như một vườn hoa hồng mênh mông.

Không nói đến những thiết bị đồ dùng đắt tiền tinh xảo trong nhà, chỉ riêng căn hộ thôi đã rất lớn rồi, ngập tràn cảm giác ấm áp.

Gió đêm thổi bay tấm rèm màu trắng, Tần Chân nhịn không được cảm thán một câu: “Tôi bây giờ đã tin anh là nhà thiết kế nội thất rồi!”

Cô chủ động chạy vào phòng ngủ Trình Lục Dương trải ga mền, sau đó lại bưng trà đưa nước cho hắn, những thứ cần dùng đều chuẩn bị sẵn ra đó.

“Ấm nước ở đâu?” Cô ló đầu ra khỏi phòng bếp, sau khi có câu trả lời, nhanh chóng cầm ấm nước đầy đi vào phòng khách, đặt trên bàn.

“Tôi có thể xem qua tủ lạnh nhà anh không?” Sau khi được phép, cô vui vẻ đi vào phòng bếp. nhìn trong tủ lạnh lo bự chảng đặt đầy đủ chỉnh tề nguyên liệu nấu ăn, nhịn không được sợ hãi than một tiếng, “Ôi má, nhiều đồ quá đi mất!”

Trình Lục Dương nhìn cô chạy lên chạy xuống, bận tối mắt tối mũi, nhưng miệng vẫn không ngừng xu nịnh, hắn dựa vào khung cửa sổ đắc ý cười, chỉ tiếc mới cười một nửa đã nghe thấy cô nói: “Trợ lý Phương đúng là cừ quá đi!”

Trợ lý Phương? Liên quan gì đến trợ lý Phương?

Nụ cười đông cứng lại bên môi Trình Lục Dương, “Hắn cừ chỗ nào?”

“Đồ ăn nhiều thế này, chắc chắn anh ấy rất quan tâm đến việc ăn uống của anh!” Tần Chân lục lọi trong tủ lạnh một hồi, không phát hiện được thứ mình muốn tìm, chỉ đành tiếc nuối nói, “Đáng tiếc tay anh không tiện, mấy thứ này lại đều không dùng được, bữa sáng ngày mai giải quyết thế nào đây? Hay là để tôi xuống dưới nhà mua cho anh hai bao bánh sủi cảo đông lạnh, như thế khá là dễ, buổi sáng anh cũng có thể nấu.”

Trình Lục Dương lập tức đi đến trước mặt cô, đem cửa tủ lạnh đóng bịch một tiếng, “Không cần!”

Tần Chân giật mình, lúc này mới để ý đến sắc mặt khó coi của hắn, “Anh sao thế?”

“Tôi làm sao?” Trình Lục Dương bực mình, cười lạnh hai tiếng, không giải thích gì, đi thẳng ra phòng khách.

Tần Chân cho là hắn lại lên cơn điên, thế là cười hề hề đuổi theo, “Sủi cảo đông lạnh nhanh rất dễ mà, tôi cũng là lo cho cánh tay của anh thôi! Nếu không…” Đột nhiên cô nhanh trí, “Nếu anh không muốn làm sủi cảo, vậy sáng mai tôi làm điểm tâm đưa đến anh nhé?”

Trình Lục Dương chợt dừng bước, Tần Chân còn chưa kịp phanh lại, đã suýt nữa đâm vào lưng hắn.

“Cứ quyết định vậy đi, vừa hay anh còn chút đồ chưa đưa cho tôi, sáng mai tôi đưa bữa sáng đến cho anh, rồi chúng ta ngồi xe đến công ty lấy.” Cô cười lấy lòng, ánh mắt cong cong tựa vầng trăng.

Trình Lục Dương nhìn cô từ trên cao, “Tùy cô.”

Không ai giơ tay đánh người đang cười, hắn cũng chẳng thèm tính toán với cô!

Cái vẻ mặt kiêu ngạo này hiện rõ trên mặt, Tần Chân vất vả lắm mới nhịn cười được, nhìn hắn uống nước cô pha, cầm lấy cuốn sách trong tay cô. Cuối cùng dây dưa với nhau một lát, cô nhìn đồng hồ, cảm thấy không còn sớm nữa, liền hỏi hắn có muốn thay quần áo tắm rửa hay không.

Mặt Trình Lục Dương rạn nứt, “Sao nào, muốn nhân cơ hội chiếm lấy tôi à?”

Cứ làm như toàn bộ người khắp thiên hạ này đều ngấp nghé lấy mỹ mạo của hắn vậy.

Tần Chân dở khóc dở cười, “Vâng vâng vâng, tôi ngưỡng mộ anh đã lâu rồi, rất muốn chiếm lấy anh.” Vừa nói, cô vừa đi ra cửa, “Hôm nay anh mặc áo sơ mi nên cũng dễ thay, nếu không muốn thì anh tự mình thay đồ cẩn thận chút. Không còn sớm nữa, tôi về trước đây.”

Trình Lục Dương mấp máy miệng, nửa ngày sau mới nói ra một câu: “Dọc đường có gặp cướp thì nhớ lo bỏ chạy đi. Chim chết vì ăn, người mất vì tài!”

Tần Chân hứ một câu, “Không thể nhả ngà voi một lần sao?”

Trước khi cơn thịnh nộ của Trình Lục Dương ập đến, cô nhanh chóng chạy ra cửa, đem phản kích của hắn nhốt trong phòng.

Khi về đến nhà, cô rất muốn bật cười, quả nhiên là một đứa trẻ chưa lớn, vậy mà lại làm một cậu công tử được cưng chiều đến hư hỏng… Cũng may là tâm địa không bị hỏng.

Rõ ràng là cô cãi nhau với hắn ở văn phòng, thế nhưng cuối cùng lại là hắn đuổi theo, chắc là lo cô về nhà một mình, Thấy cô ra tay với kẻ cướp, thế là không chút đắn đo liền đỡ thay cô một dao,đủ để nói việc hắn làm hoàn toàn xuất phát từ bản năng. Trước khi đi, tuy hắn có nói cái gì mà chết chóc đó, nhưng tóm lại là vẫn nhắc nhở cô chú ý an toàn.

Suy nghĩ một lát, cô lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho hắn: “Trình Lục Dương, hay là chúng ta hòa bình lại nhé?

Không lâu sau, màn hình sáng lên, tổng giám đại nhân ở đầu bên kia dùng tay trái không quen gửi về bốn chữ: Nghĩ hay quá nhỉ!

Tần Chân phì cười một tiếng, tâm tình vui vẻ cất điện thoại đi. Được rồi, coi như hắn thay cô bảo vệ được chiếc note nhỏ bé, cô đại nhân đại lượng không tính toán với hắn vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.