Chương 51: Đợi chui qua háng đi
Dì của Diêm Khai Vũ quay đầu lại, khuôn mặt mang theo nét tươi cười, nhẹ nhàng nói: “Chị Cát, tôi mời anh Kim đi ăn thực sự không có ý gì khác”.
“Chị đừng hiểu lầm”.
Nói thì nói như vậy, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ khiêu khích.
Cát Chỉ Nam lạnh lùng hừ một tiếng, liếc xéo đối phương, sau đó lạnh lùng nói: “Tốt nhất là như vậy”.
Đi tới trước mặt ông cụ Diêm, giọng vang vang nói: “Chú Diêm, việc mà tên khốn họ Kim bảo chú làm chú có làm được không?”
“Hiện tại, giấy tờ của trạm thu mua phế liệu không dễ làm đâu”.
“Nếu không thì việc này giao cho cháu đi”.
Sắc mặt người nhà họ Diêm liền sa sầm.
Ông cụ Diêm cười ha ha, lớn tiếng nói: “Mặc dù nhà họ Diêm chú căn cơ ở Thiên Quý, nhưng ở Cẩm Thành làm chút giấy tờ này, hẳn là không cần làm phiền đến cháu gái nhỏ”.
Bố của Diêm Khai Vũ cao giọng nói: “Vừa khéo. Bạn đại học của tôi quản lý việc này”.
Mẹ của Diêm Khai Vũ tiếp lời: “Còn có thủ trưởng Hứa năm nay vừa điều chuyển từ tỉnh chúng tôi đến đây. Lúc thủ trưởng Hứa ở Thiên Quý đã đưa ra nhiều ý kiến và chỉ thị có tầm nhìn xa trông rộng cho nhà chúng tôi”.
“Hừ!”
Cát Chỉ Nam lạnh lùng hừ một tiếng, vuốt vuốt tóc không vui nói: “Được lắm”.
Cát Chỉ Nam quay đầu rời đi, nhưng còn chưa đi được mấy bước liền quay lại, lớn tiếng nói: “Đã làm thì phải làm đến nơi đến chốn, phải làm đầy đủ giấy tờ cho trạm thu mua phế liệu”.
“Đỡ phải sau này xảy ra chuyện, cháu lại phải ra mặt, thu dọn cho mấy người”.
Cát Chỉ Nam vừa rời đi, trên dưới nhà họ Diêm đều mỉm cười.
Ông cụ Diêm cười nói với thần y Cát lão: “Cát lão, con gái ông tôi thực sự được thỉnh giáo rồi”.
Thần y Cát lão từ phòng bệnh đặc biệt đi ra, đích thân bắt mạch cho Diêm Khai Vũ đã tỉnh lại.
Mặc dù mạch đập của Diêm Khai Vũ vẫn còn rất yếu, nhưng khả năng sống vô cùng lớn, so với một giờ trước, dường như đã là một con người khác.
Bệnh bại huyết của Diêm Khai Vũ sẽ sớm được chữa khỏi hoàn toàn.
Đây là chỗ huyền bí của đông y.
Mặc dù bản thân ra tay không cứu sống được Diêm Khai Vũ, sau đó là Kim Thần ra mặt, tính ra Kim Thần...
Cậu ấy cũng không phải là người ngoài.
Thần y Cát lão cười ha ha nói: “Đứa con gái này của tôi ngoại trừ Kim Thần, không ai có thể trị được nó”.
Lời này rõ ràng là đang dát vàng lên mặt mình.
Mặc dù Kim Thần là người thu gom phế liệu, nhưng cậu ấy là người đã lọt vào mắt xanh của lão Hạ.
Thu gom phế liệu!?
Không hẳn.
Đó chỉ là tạm thời.
Nói gì thì nói, cho dù cậu ấy là người thu gom phế liệu, nhà họ Diêm tôi cũng sẽ để cậu ấy trở thành vua phế liệu của tỉnh này.
Ông cụ Diêm cười phá lên.
Vừa rồi rõ ràng Kim Thần và Cát Chỉ Nam đánh nhau túi bụi, Cát Chỉ Nam còn nói Kim Thần là tên trộm, nhưng trong nháy mắt Kim Thần đã trở thành con rể tương lai trong miệng thần y Cát lão.
Chỉ tay về phía thần y Cát lão cười nói: “Cát lão không hổ là Châm Vương, xuống tay nhanh chuẩn xác. Lão Diêm tôi bái phục”.
Hai ông lão nhìn nhau, lộ ra vẻ hiểu ý, phá lên cười lớn.
Lúc này, một người đàn ông khoảng năm sáu mươi tuổi, đại đồ đệ của thần y Cát lão, bước đến, nói nhỏ mấy câu với thần y Cát lão.
Thần y Cát lão ngạc nhiên kêu lên một tiếng, khuôn mặt sa sầm xuống, tức giận mắng.
“Tại sao không giữ cậu ấy lại?”
“Cậu ấy nói trong cuốn “trăm chứng bệnh nan y” có ghi lại thảm họa cuối thời Sùng Trinh, việc này đến lão Hạ cũng không thể nói rõ được”.
“Mau đuổi theo”.
Đợi người nhà họ Cát chạy ra đuổi theo Kim Thần, Kim Thần sớm đã không thấy bóng dáng đâu.
Chẳng mấy chốc đã là buổi trưa, Kim Thần ăn đồ ăn nhanh trên phố Long Đằng, lấy nước ở trong nhà vệ sinh công cộng.
Nhìn về phía xa chỗ đó có một quán ăn tên là quán ăn Huynh Đệ, đây là quán ăn đêm do Long Ngạo Long lão nhị mở.
Tay nghề của Long lão nhị rất đặc sắc, tôm kho và tôm càng cay là tuyệt kỹ của anh ta, trên con phố ăn vặt nổi tiếng này, công việc làm ăn của anh ta ngày càng phất lên.
Bây giờ đã là buổi trưa, quán ăn Huynh Đệ vẫn chưa mở cửa. Kim Thần biết, người làm của Long lão nhị không đủ, chỉ có thể kinh doanh buổi tối.
Nếu mình và Chu Diểu đến, kinh doanh cả ban ngày, thu nhập ít nhất sẽ tăng gấp đôi.
Lúc đi ngang qua quán ăn Huynh Đệ, Kim Thần cố ý viết một dòng chữ trên bao thuốc lá, chỉ vài chữ ngắn ngủi.
“Đợi chui qua háng đi”.
Nhét tờ giấy vào dưới cửa cuốn, khóe miệng Kim Thần nhếch lên, lộ ra nụ cười giễu cợt, nhảy lên xe ba gác, phóng nhanh đi.
Hơn một giờ chiều, Kim Thần đến khu ổ chuột Tây Thành.
Mở loa lái xe đi loanh quanh một vòng, tìm được một ngã tư, vặn nhỏ âm lượng loa xuống một nửa, đội mũ rơm, ngồi xổm bên lề đường lặng lẽ chờ đợi.
Bản thân đã nhìn qua, ngôi nhà số 26 phía tây ngã tư là một ngôi nhà cổ, đôi sư tử đá ở cổng là minh chứng rõ nhất.
Bản thân đợi chính là nhà này.
Thời tiết ở Cẩm Thành năm nay rất lạ, tuần trước mưa lớn, nhưng tuần này nhiệt độ lại cao, dự báo thời tiết nói tối nay lại có trận mưa lớn, kéo dài cả tuần.
Đối với những người thu gom phế liệu, trời mưa chính là đòn đả kích tàn nhẫn nhất.
Mấy anh em đã thu gom phế liệu mười năm, đến bây giờ phương tiện di chuyển tốt nhất trong nhà chỉ là một chiếc xe ba bánh chạy bằng điện cũ nát.
Đồ gia dụng trong nhà cũng toàn là đồ cũ, điện thoại của bản thân và Chu Diểu cũng là điện thoại Nokia kiểu cũ có thể dùng để đập quả óc chó được.
Cuộc sống như này không phải là cuộc sống mà Kim Thần muốn, nhưng để thay đổi, cũng chỉ có thể dần dần bắt đầu lại từ đầu.
Bản thân cứu Diêm Khai Vũ cũng là không ngờ đến, ban đầu đến nhà họ Cát là định dùng bộ kim châm bằng vàng đen uy hiếp nhà họ Cát, đổi lấy số tiền mà bản thân cần.
Không ngờ, người phụ nữ lạ lùng Cát Chỉ Nam vậy mà lại không lấy lại bộ kim châm bằng vàng đen.
Nếu không phải bản thân nhìn thấy tờ giấy sao chép đó, Kim Thần cũng không biết bản thân sẽ phải làm gì tiếp theo mới có thể kiếm ra số tiền khổng lồ gần một triệu.
Chương 52: Tự tin
Cứu Diêm Khai Vũ, yêu cầu nhà họ Diêm làm hai việc cho mình. Kim Thần tin rằng người nhà họ Diêm sẽ không lật lọng.
Nếu nhà họ Diêm dám lật lọng thì Diêm Khai Vũ cũng sẽ không thể sống được lâu.
Căn bệnh bại huyết của Diêm Khai Vũ vẫn cần năm tễ thuốc nữa mới có thể hết bệnh hoàn toàn, đó là đường lui mà Kim Thần để lại.
Bản chất con người phức tạp, Kim Thần sẽ không dễ dàng tin tưởng bất cứ ai.
Lấy được giấy tờ của trạm thu mua phế liệu, còn phải cải tạo lại trạm thu mua phế liệu, sẽ phải bỏ ra một số tiền lớn.
Nếu muốn làm lớn hơn thì phải hợp pháp.
Số tiền này nhất định phải bỏ ra.
Lợi nhuận của việc thu mua phế liệu rất lớn, cùng với sự thay đổi của môi trường trong tương lai, ngành nghề này sẽ ngày càng khắt khe hơn, bị đào thải sẽ càng ngày càng nhiều, chỉ có trạm thu mua phế liệu hợp pháp mới có thể tồn tại được.
Kim Thần có tự tin sẽ đem trạm thu mua phế liệu làm đến mức tốt nhất.
Đang suy nghĩ, một chiếc xe điện đi qua dừng cách chỗ anh vài mét.
Người phụ nữ quay đầu lại nói với Kim Thần.
“Này, thu gom phế liệu. Ti vi cũ bao nhiêu tiền một chiếc”.
Kim Thần đầu cũng không ngẩng đưa ra báo giá.
“Ti vi dưới ba hai inch hai mươi đồng, ba hai inch ba mươi đồng”.
“Ti vi một đèn chiếu thì sao? Bốn mươi inch. Bao nhiêu?”
“Vẫn còn dùng được”.
“Nhãn hiệu gì?”
“Philips, hàng nhập khẩu. Hồi đó nhà chúng tôi mua là mười lăm ngàn”.
“Một trăm năm mươi đồng”.
Người phụ nữ lập tức hét lớn: “Sao!?”
“Cái gì!?”
“Chỉ có một trăm năm mươi đồng!?”
“Không bán!”
“Rẻ quá”.
“Mấy ngày trước còn có người trả tôi ba trăm. Mấy người thu gom phế liệu các người đều là gian thương”.
Người phụ nữ chửi mát rồi bỏ đi, Kim Thần đầu cũng không ngẩng lên phì phèo hút thuốc, không hề để ý đến lời của người phụ nữ đó.
Thu gom được một ít chai bia và sách báo, người phụ nữ đó từ trong một căn nhà thò đầu ra, hét lớn: “Này. Thu gom phế liệu. Cậu qua đây”.
Kim Thần đẩy xe ba gác đến.
Người phụ nữ có dáng người thướt tha, khuôn mặt cũng được, mái tóc uốn gợn sóng bồng bềnh, khóe miệng có một nốt ruồi đen nhỏ.
Đôi mắt đào hoa rất quyến rũ.
Trước cửa có một đôi sư tử đá, cao chưa đến một mét, trông khá lâu đời, toàn thân loang lổ, không biết chúng đã trải qua bao nhiêu sương gió.
Người phụ nữ dẫn Kim Thần vào nhà.
Ngôi nhà là kiến trúc Cẩm Thành cũ, chỉ có hai tầng, tầng trên là được lợp thêm về sau.
Vừa bước vào nhà chính là khoảng sân nhỏ diện tích khoảng hai mươi mét vuông. Phía đông có một ao cá nhỏ, một hòn giả sơn thấp, trong ao còn có ba bốn con cá Koi dài.
Bên cạnh ao cá là một bồn hoa nhỏ trồng bạch quả, bách hợp, vạn niên thanh, phía bắc trồng một cây hoàng ngọc lan lớn.
Bây giờ đang là mùa hoàng ngọc lan nở, cây hoàng ngọc lan này cao khoảng hai mươi mét, hoa ngọc lan đua nhau nở rộ, còn chưa bước vào nhà từ xa đã ngửi thấy hương thơm thanh nhã của hoa ngọc lan, thấm vào lòng người.
Cả sân có mấy chục loài cây hoa cỏ các loại, có thể thấy chủ nhân của căn nhà này cũng là một người tao nhã.
Chương 53: Tượng phật
Các loại sách báo tạp chí chất đầy giữa sân viện, dồn đống lên nhau lộn xộn bừa bãi.
“Vốn không định bán đồ cho cậu. Nhưng thấy con người cậu ăn mặc sạch sẽ, khác với những người thu mua phế liệu đó”.
“Xem trước đi”.
Người phụ nữ dẫn Kim Thần đi một vòng cả tầng trên tầng dưới.
Dáng người đung đưa ưỡn thẳng và gợi cảm, đánh hông phía trước Kim Thần, vô tình thể hiện ra sức quyền rũ mà chỉ có ở người phụ nữ trưởng thành.
“Tivi 3D trả nhiều nhất bao nhiêu?”
“Một trăm sáu”.
“Cái gì? Chỉ một trăm sáu thôi hả. Tuần trước có người mua ba trăm, tôi cũng không bán”.
“Tivi 3D rất chiếm chỗ, người bình thường không dùng được. Có người mua về nhà dùng, ba trăm chắc chắn bán được”.
Người phụ nữ nói: “Tuần trước người đó đúng là mua về để dùng… nhưng sau đó anh ta mua tivi tinh thể lỏng của nhà lão Triệu rồi”.
“Thôi thôi, cậu xem cái máy tính ở thư phòng chưa? Trả bao nhiêu?”
“Một trăm”.
Người phụ nữ lập tức phỉ nhổ Kim Thần một cái, lớn tiếng nói.
“Ibmthinkpad, cậu tưởng tôi là heo hả, ibmt60, hàng nhập khẩu”.
“Vẫn còn hóa đơn, nhìn thấy không. Hai mươi tám ngàn, mua ở bách hóa Thái Bình Dương”.
Kim Thần thản nhiên nói: “Máy móc tận năm 2006, bây giờ bị đào thải từ lâu rồi”.
Người phụ nữ hừ một tiếng, lại nói: “Cái máy hát đó thì sao?”
Máy hát mà người phụ nữ nói cũng gọi là máy hát đĩa, là máy hát đĩa phỏng theo kiểu cổ xưa thịnh hành nhất những năm bảy mươi tám mươi của thế kỷ trước.https://AzTruyen.net/threads/cao-thu-dau-khi-kim-than-tang-tu-mac.9983/
Máy hát này khác với máy hát đĩa nhìn thấy trong tivi, không có loa, cần phải kết nối với máy thu âm mới có thể phát nhạc.
“Hai mươi”.
Người phụ nữ có chút cạn lời với Kim Thần, hằm hằm nhìn Kim Thần mấy cái, xua tay nói: “Còn đống sách này, bao nhiêu?”
“Một đồng một cân”.
Lần này người phụ nữ lại không khinh thường Kim Thần, trầm ngâm mấy giây nói: “Bán hết cho cậu. Nhưng cậu phải giúp tôi chuyển đồ gia dụng và đồ điện đến phố chợ nhỏ”.
“Giường thì cậu không cần tháo, chốc nữa có người đến”.
“Nhưng phải giúp tôi tháo điều hòa”.
“Và máy hút mùi”.
“Đúng rồi, cậu có mua máy hút mùi không?”
Kim Thần trầm mặc một lúc rồi gật đầu, chỉ vào trong sân viện nói: “Tặng cho tôi cá và hoa đi”.
Người phụ nữ nhìn Kim Thần, xì một tiếng mắng: “Cậu thật biết tranh thủ kiếm lời đấy”.
“Muốn bắt nạt tôi hả? Mấy con cá chép Koi đó có người đặt từ lâu rồi. Một trăm đồng một con”.
“Còn cả chỗ hoa đó cũng do lão quỷ đáng chết đó trồng nhiều năm, đều là hoa đẹp, mang ra chợ tùy tiện bán cũng được năm mươi đồng một chậu”.
“Hai mươi đồng một chậu, tôi chuyển nhà giúp chị”.
Kim Thần trầm giọng nói.
Người phụ nữ không chịu, lớn tiếng nói: “Thiếu bốn mươi đồng không nói chuyện”.
Người phụ nữ lạnh mặt, miệng lẩm bẩm hằm hằm mắng.
“Lão quỷ đáng chết, sắp chết rồi còn coi những thứ này như bảo bối”.
“May mà bà đây còn ở cùng ông hơn một năm thì rơi đến căn nhà này…”
Kim Thần lặng lẽ quay người đi.
Người phụ nữ không vui nói: “Ba mươi đồng một chậu. Nồi bát xoong chảo trên tầng, tôi tặng cậu”.
Kim Thần nói: “Hai mươi năm đồng. Nhiều hơn thì không mua”.
Người phụ nữ kêu lên hai tiếng, bất đắc dĩ: “Đứng lại đứng lại, quay lại đây”.
“Thôi được thôi được, dù sao nơi này cũng sắp dỡ rồi, xử lý những thứ này cho cậu”.
“Phải chuyển đồ cho tôi trước đấy”.
Đồ trong nhà của người phụ nữ cũng không ít, chỉ sofa cũng đã có hai bộ. Trong phòng khách tầng dưới là sofa bằng da, rất nặng.
Sofa tầng trên làm từ cây gỗ hồng xuân, cũng chính là gỗ gụ.
Còn có hai cái tủ lạnh lớn, đều là kiểu mở hai cánh, bộ thiết bị điện nhà bếp đều là thương hiệu lớn.
Bàn ghế bàn trà trong thư phòng đều được làm từ gỗ tếch, trong một căn phòng ngủ khác còn có một chiếc giường cũ, có khung đỡ, có tấm dẫm chân, đầu giường còn điêu khắc hoa.
Hai chiếc giường khác đều là giường Simmons hiện đại, thương hiệu lớn nước ngoài.
Trên tầng còn có một gian nhà kho, bên trong có một chiếc bàn tròn bát tiên và bốn ghế đẩu tròn hình trống, còn có vài nồi niêu xong chảo được chất đống ngay ngắn.
Trước tiên anh chuyển một số vật dụng nhỏ lên xe ba gác, trên bên đặt giường Simmons, bên trên giường Simmons bày tivi máy hát.
Người phụ nữ cũng để không ít đồ vật nhỏ lên xe điện, lái xe theo phía sau Kim Thần không ngừng bấm còi thúc giục.
Phố chợ nhỏ cách nơi này không xa, vừa hay ở bên ngoài khu tồi tàn lụp xụp, hai mươi phút là tới.
Đi đi về về chuyển đồ mấy lần, cũng chuyển đi được khá nhiều đồ to cồng kềnh.
Công nhân mà người phụ nữ gọi cũng đến giúp tháo giường, người phụ nữ phải trông nhà, nên bảo Kim Thần tự chuyển đồ đi.
Lần thứ tư quay lại, một ông già từ bên cạnh đi ra, soạt một cái nhảy lên xe ba gác, cười hi hi ha ha.
“Kim Thần, lâu rồi không gặp cậu. Xe ba gác trống trơn, không mua được gì à?”
Kim Thần quay đầu nhìn ông già một cái, đưa điếu thuốc qua.
Ông già cao cao gầy gầy, làn da ngăm đen, tóc hoa râm, trông như khoảng hơn sáu mươi tuổi, nhưng thực tế lại chưa đến năm mươi tuổi.
“Lão Viên, khí sắc không tệ đấy. Nhặt được báu vật hả?”
Ông già này chính là lão Viên, nói chuyện mang nhiều tạp âm, trước nay ông ta không nói mình là người ở đâu.
Vài năm trước có một năm mùa đông Cẩm Thành vô cùng lạnh, Kim Thần và Chu Diểu nhìn thấy ông ta sắp chết ở gầm cầu Tam Kiều, nên đã mua đồ ăn cho ông ta.
Cứu sống Lão Viên, Chu Diểu ném cho lão Viên một cái bao tải, từ đó lão Viên đi nhặt đồng nát sắt vụn.
Lão Viên rất có nghĩa khí, bất kể cách bao xa, ông ta đều kéo những thứ nhặt được thu được đến chỗ Kim Thần bán cho anh.
Tuy bây giờ cuộc sống của lão Viên vẫn khá vất vả nhưng chuyện ấm no không thành vấn đề.
“He he, Kim Thần, cậu trông giúp tôi cái này. Vừa nãy mua được ở nhà người ta”.
Trong bao tải của lão Viên là một pho tượng phật bằng đồng, cao khoảng hai mươi centimet, cầm trong tay rất nặng.
Tượng phật được tạo hình dáng ngồi khoanh chân, khuôn mặt tròn đầy sung mãn, phúc hậu, mắt khẽ nhắm, hai tay đặt chồng lên nhau thiền định ấn.
Trên đầu là búi tóc hình xoắn ốc, trên búi tóc còn nhìn thấy mấy điểm màu xanh, quần áo giản dị, thiên lệch vai phải, hoa văn trang trí đơn giản và nhịp nhàng.
Đài sen phần dưới là hai tầng cánh hoa sen, không đầy đặn, phía dưới có trang trí vân mây, phần đế rỗng.
Dưới đài sen có một hàng chữ, không nắn nót lắm.
“Chế tạo vào năm thứ ba Gia Khánh, mừng đại thọ năm mươi tuổi lão đại nhân Ân phủ”.
Chương 54: Vui vẻ ngân nga
Ngắm bức tượng phật này, Kim Thần gật đầu: “Chẳng trách hôm nay trông ông có vẻ rất có tinh thần. Thì ra là mua được cái này”.
Lão Viên cười lớn ha ha, vội nói: “Có phải bằng đồng không?”
Kim Thần ừm một tiếng: “Đồng nguyên chất, đồ tốt”.
Lão Viên cười he he, lộ ra hàm răng đen sứt chỉ còn lại một nửa.
“Ở Tống Tiên Kiều có người mua hàng trả cho tôi hai trăm. Kim Thần, cậu nói bán được không?”
“Ồ! Ông đòi bao nhiêu?”
Lão Viên nói: “Tôi đâu phải ngốc. Anh ta trả hai trăm, tôi đòi hai ngàn. Ở Tống Tiên Kiều toàn là kẻ có thế lực cưỡng đoạt đồng ruộng đất đai, muốn lừa tôi, nằm mơ đi”.
“Hai trăm, tôi thà bán cho cậu còn hơn”.
Kim Thần ừm một tiếng: “Đây là tượng Thích Ca Mâu Ni thời Gia Khánh đời Thanh, đã khá nhiều năm”.
Lão Viên vừa nghe, cười càng lớn: “Vậy thì dưới hai ngàn thì không bán”.
“Cảm ơn nhé Kim Thần. Cậu hiểu biết nhiều thật”.
Kim Thần quay đầu nhìn lão Viên, nhẹ giọng nói: “Ông có thể mua được bức tượng phật này, cũng là cái duyên”.
“Nếu tôi là ông, sẽ mời phật tổ về thờ cúng. Mỗi ngày sớm tối thắp ba nén hương, giúp ông bình an. Không chừng sau này ông còn có thể lấy vợ, tương lai còn có người bê linh bài cho ông tiễn ông lên núi”.
Lão Viên ngẩn người, đang định nói.
Kim Thần thản nhiên nói: “Ông muốn bán cũng được. Đến Thảo Đường tìm một cửa hàng tên là Ef, rao giá ba mươi ngàn, thiếu một đồng không bán”.
“Bốp!”
Tượng phật trong lòng Lão Viên bỗng rơi xuống đất, dọa sợ lão Viên kêu lớn dừng xe, nhảy xuống xe vội vàng nhặt tượng phật lên, sắc mặt biến đổi, hơi thở dồn dập.
“Kim Thần, thực sự, thực sự đáng giá ba mươi ngàn ư?”
Kim Thần cũng không quay đầu, thản nhiên nói: “Tượng Thích Ca Mâu Ni Gia Khánh, gìn giữ nguyên vẹn, tạo hình tuyệt đẹp, trang trí hoa văn giản dị cổ xưa, trên búi tóc trang trí men pháp lang, phần đáy có ghi chép niên đại rõ ràng, vật báu gia truyền…”
“Nhược điểm duy nhất, men pháp lang trang trí trên búi tóc hơi bong tróc, có ảnh hưởng nhất định với giá cả tổng thể”.
Lão Viên nhỏ giọng nói: “Vậy ngộ nhỡ họ chỉ ra hai mươi ngàn, ngộ nhỡ không đáng giá cao như vậy…”
Kim Thần nói.
“Cửa hàng đồ cổ mua vào ba mươi ngàn, bán ra… không dưới một trăm ngàn”.
Lão Viên thực sự bị dọa sợ, ngẩn ngơ đứng tại chỗ, ôm tượng phật không nhúc nhích.
Cho đến khi Kim Thần trở lại nhà của người phụ nữ, lão Viên mới thở hổn hển chạy đến, tượng phật đã cất trong bao.
Giúp Kim Thần để đồ lên xe, hai người giúp một tay, cuối cùng mất ba tiếng đã chuyển hết tất cả đồ đạc, cũng mệt rã rời.
Tuy lão Viên đã đến độ tuổi này, nhưng sức lực không yếu, thu mua phế liệu đã năm sáu năm, lăn lộn kiếm sống thành cáo già, thường xuyên loanh quanh khu này, hiểu rõ nơi này như lòng bàn tay.
Lão Viên thầm nói với Kim Thần, người phụ nữ này tên là Mã Tam Tỷ, nghe nói là gái điếm Đông Oản về hoàn lương, đi theo một ông lão hơn sáu mươi tuổi, chưa đến một năm rưỡi thì ông ta chết.
Hàng xóm láng giềng xung quanh đều đánh giá rất kém về Mã Tam Tỷ.
“Cậu nhóc vất vả rồi”.
Người phụ nữ tên Mã Tam Tỷ rất hài lòng với Kim Thần, nở nụ cười hiếm có, ném cho Kim Thần một chai nước khoáng.
Sau đó cô ta đóng gói hết giấy vụn sách báo trong viện ra cân, một trăm ba mươi năm cân, cộng thêm đồ điện cũ khác, tổng cộng tính là bốn trăm chín mươi đồng.
Trong sân viện có hai mươi chậu hoa, tổng cộng năm trăm đồng.
Kim Thần lấy túi giấy dầu ra đếm mười tờ tiền giấy đưa cho Mã Tam Tỷ, Mã Tam Tỷ tươi cười, nháy mắt với Kim Thần.
“Ôi trời, không có tiền lẻ trả cậu. Một ngàn là được rồi”.
“Những đồ cũ trong nhà kho trên tầng tặng cậu đấy”.
“Mã Tam Tỷ tôi nổi tiếng là hào phóng, phải không, khà khà khà…”
Kim Thần cũng không nói gì, đưa theo lão Viên chuyển đồ trong nhà kho tầng hai xuống, chất đống trong sân.
Lúc sau Chu Diểu lái xe ba gác điện đến, xe ba gác của lão Viên cũng được sử dụng.
Ba chiếc xe chất đống đầy đồ phải đến hơn một ngàn cân, mất ba tiếng mới chở về được trạm thu mua phế liệu.
Kim Thần lấy ra năm mươi đồng trả công giúp đỡ vất vả cho lão Viên. Lão Viên nhất quyết không chịu cầm, ban đầu không có Kim Thần và Chu Diểu, thì mình đã chết đói chết lạnh từ lâu rồi.
Kim Thần cũng không ép, giữ lão Viên lại ăn cơm tối.
Đồ ăn là những thứ còn lại sau khi đánh nhau tối qua, Chu Diểu đổ lẫn hết vào nhau làm một món thập cẩm, cho thêm ba cân khoai tây, thật là thơm.
Nhà của lão Viên cách nơi này phải đến mười kilomet, uống được hai chén rượu, Kim Thần liền thu lại chén của ông ta.
Trước khi ra về, lão Viên cẩn thận hỏi Kim Thần về chuyện bức tượng phật đó.
Kim Thần thản nhiên trả lời: “Bán hay giữ lại tùy tâm ý của ông. Xem duyên nợ của ông thế nào”.
Lão Viên đi về đã là hơn chín giờ tối, Kim Thần đóng cổng lớn, bắt đầu dỡ hàng.
Thứ được dỡ xuống đầu tiên chính là chiếc bàn tròn bát tiên.
Chiếc bàn tròn bát tiên này được làm kiểu liền thân trên dưới, đường kính mặt bàn là tám mươi tám centimet, cao một mét, thân bàn dưới mặt bàn điêu khắc nổi hình hoa nho, tuy đã lâu đời, nhưng vẫn rất dầy chắc.
Vốn dĩ bên dưới phải là bốn cái chân bàn cân bằng, bây giờ chỉ còn lại hai chân.
Còn có bốn chiếc ghế đẩu tròn, cao khoảng bốn mươi centimet, tạo hình cân bằng hợp lý, hơi giống cái trống.
Bốn chiếc chân chống đỡ cong cong hai đầu thô ở giữa nhỏ, bên trên là vân mây cuộn tròn, phía dưới có móc câu.
Đường cong mềm mại, có nét thẳng trong đường cong, độ cong rất lớn, độ đàn hồi vừa đủ.
Kim Thần lật bàn bát tiên, đưa tay sờ thử, rồi ném sang một bên.
Lật bốn chiếc ghế tròn, Kim Thần đưa tay sờ thử, miệng ho một tiếng, vội vàng chạy vào phòng lấy một cái đèn thợ mỏ kiểu đeo lên trán.
Cầm đèn thợ mỏ soi và phần đáy của ghế đầu tròn, rồi ghé gần lại ngửi, Kim Thần không nhịn được ngân nga ra tiếng.
“Anh Thần, anh đang ngân nga ca hát đấy hả?”
“Ừm”.
Chu Diểu đang dỡ đồ liền ngẩn người năm giây, cơ thịt trên mặt co lại, chậm rãi nở nụ cười vui mừng.
“Anh Thần, đã lâu anh không ngân nga hát rồi”.
Kim Thần ừm một tiếng,
“Đáng tiếc, chỉ có một đôi”.
“Cái gì một đôi?”
Chương 55: Ghế gỗ sưa
Chu Diểu ở bên cạnh hỏi.
“Ghế trống gỗ sưa hoàng hoa lê, hàng thượng đẳng”.
Chu Diểu ngây người, lê cái chân què đến, kinh ngạc nói: “Gỗ sưa hoàng hoa lê?”
“Anh Thần, anh không nhìn nhầm chứ?”
Gỗ sưa hoàng hoa lê quá nổi tiếng, kể cả người tầng lớp thấp nhất như Chu Diểu nghe cũng như sét đánh ngang tai, lại là người làm ngành này, nghe thấy đại danh của gỗ sưa hoàng hoa lê, Chu Diểu cũng kinh ngạc.
“Chắc chắn không nhầm”.
Chu Diểu ngồi quỳ bên cạnh Kim Thần, cũng học dáng vẻ của Kim Thần, ngắm nghía bốn chiếc ghế đẩu, sờ đi sờ lại, hồi lâu nói: “Em không nhìn ra”.
“Tôi dạy cậu”.
Kim Thần quỳ xuống đất, cầm đèn thợ mỏ, chỉ vào phần đáy của một ghế trống gỗ sưa nói với Chu Diểu.
“Gỗ sưa hoàng hoa lê phân ra du lê và khang lê, du lê tốt hơn khang lê một chút, tốt ở chỗ nó có tính dầu”.
“Phân biệt gỗ sưa hoàng hoa lê thật giả rất đơn giản, chính là ngửi nó”.
“Mùi hương của gỗ sưa hoàng hoa lê là giáng hương, hương tự nhiên, tươi mát”.
“Nhìn màu sắc của nó, chủ yếu là màu vàng kim, đường vân như tranh sơn thủy vẩy mực của lão tổ tông chúng ta, có cảm giác ba chiều”.
“Nhìn thấy chưa, đây chính là vân mặt quỷ của nó. Đây là u nhọt mắt quỷ cực phẩm, khá hiếm có”.
“Tính dầu của gỗ sưa hoàng hoa lê, bên trên đánh Vecni, không sờ thấy được mặt gỗ vốn có của nó, nhưng tính dầu của nó rất cao”.
Chu Diểu ngắm bốn chiếc ghế trống theo lời của Kim Thần một hồi, hỏi nói: “Anh Thần, tại sao hai cái đó không phải là gỗ sưa hoàng hoa lê?”
“Hai cái này cũng có đường gồ ghề, đường vân cũng gần giống với gỗ sưa hoàng hoa lê”.
Kim Thần kêu Chu Diểu đứng dậy, cầm một cái ghế gỗ sưa và một cái khác đo thử trọng lượng bằng tay, vừa thử Chu Diểu bỗng hiểu ra.
“Cái giả này rất nặng”.
Kim Thần gật đầu nói: “Đây là gỗ đàn hương vân hoa lê, là loại gỗ gụ. Có sự khác biệt với gỗ sưa hoàng hoa lê, giá trị không cao bằng hoàng hoa lê”.
“Nhưng sản phẩm làm ra vẫn khá được”.
Chu Diểu thấp giọng nói: “Anh Thần, em nghe nói nội thất gỗ sưa hoàng hoa lê rất đắt, lần này… có phải nhặt được báu vật rồi không?”
Kim Thần châm hai điếu thuốc, nhét một điếu vào miệng Chu Diểu, nhẹ giọng nói: “Nhặt được báu vật?”
“Còn kém xa”.
“Thứ này, chỉ có thể nói là vật tầm thường thôi”.
“Bảo vật thực sự… ngày mai mới có”.
Nghe thấy lời Kim Thần, Chu Diểu trầm mặc không nói, trong lòng lại bị dọa sợ bởi lời nói của Kim Thần.
Trên thị trường, nội thất gỗ sưa hoàng hoa lê có giá cao đến mức khiến người ta kinh sợ, cũng có rất nhiều người tranh cướp mua, đây cũng là nội thất gỗ sưa hoàng hoa lê, giá cả không phải cao bình thường.
Nhưng trong mắt Kim Thần, thứ này chỉ là vật tầm thường, không được coi là báu vật.
“Anh Thần, anh hiểu biết nhiều thật”.
Kim Thần he một tiếng, vỗ đầu Chu Diểu: “Vẫn còn thứ tầm thường nữa, qua bên này”.
Đến bên cạnh sân viện, hai mươi chậu hoa mà mình tốn năm trăm đồng để mua được Chu Diểu đặt ở đây.
Chu Diểu rất có ý kiến với việc Kim Thần bỏ ra năm trăm đồng để mua hai mươi chậu hoa vô dụng.
Số hoa này chỉ có thể ngắm, không thể ăn, bày ở trong sân còn chiếm diện tích, một số loại hoa còn không dễ chăm, thật lãng phí tiền.
Nhưng Chu Diểu không nói ra.
Trong mấy anh em, Kim Thần đối xử với mình tốt nhất.
Từ nhỏ mình đã không có mẹ, năm bố chết mình mới sáu tuổi, Kim Thần dẫn theo mình hàng ngày lên núi đào nấm hoang, đốt thép cacbon mới không bị đói chết.
Năm tám tuổi, một mình mình lên núi lấy quả óc chó, trượt ngã xuống khe núi, là một mình Kim Thần cõng mình lên, cõng cả hai ngày.
Trong lòng mình coi Kim Thần như anh ruột thân thiết nhất.
Kim Thần quỳ xuống, đưa tay chuyển một chậu hoa hình chữ nhật màu xanh ra.
Chậu hoa này rất nhỏ, dài không đến hai mươi centimet, độ rộng cũng không đến mười centimet, độ cao cũng chỉ năm centimet.
Tạo hình tổng thể chỉ giống như một cái máng hình chữ nhật.
Xung quanh phần miệng chậu hoa có mép gấp, bốn bên vòng cung xuống, phần đáy lại có mép gấp cuộn vào trong, phần đáy càng nhỏ.
Trong chậu hoa này trồng một khóm thủy tiên cao một tấc.
Đóa hoa trắng tinh khiết, cành lá xanh mướt, mảnh mai duyên dáng giống như tiên tử thướt tha, lặng lẽ nở hoa, tỏa ra hương thơm nồng đậm.
Kim Thần vừa bê ra, bèn đưa tay nhổ khóm hoa thủy tiên ra không hề khách sao rồi để vào trong thùng nước cũ nát.
“Anh Thần, anh làm gì vậy?”
Kim Thần đổ hết nước trong chậu hoa, nhét chậu hoa vào trong tay Chu Diểu, cười he he.
“Chân của cậu dựa vào nó để chữa đấy”.
Chu Diểu chớp mắt, thộn mặt nhìn Kim Thần, rồi lại nhìn chậu hoa trong tay.
“Anh Thần, em không học hành gì, anh đừng lừa em đấy”.
Kim Thần ha một tiếng, cười không ra tiếng hiếm có, lật chậu hoa lại, chiếu đèn thợ mỏ lên phần đáy chậu hoa.
Giữa phần đáy có một con dấu hình chữ nhật, trong con dấu viết sáu chữ ba hàng màu vàng.
“…”
“Anh Thần, trên đó viết gì?”
Kim Thần thản nhiên nói: “Chế tạo năm Càn Long Đại Thanh”.
“Nhớ kỹ chữ này đấy, nhìn thấy chưa?”
“Chữ lớn ở giữa nhô ra một chút, đây là cách tốt nhất để phân biệt thật giả tất cả các đồ vật thời kỳ Càn Long”.
“Cậu chú ý một chút, đặc biệt là chữ lớn này nằm ở giữa nhưng hơi nhỏ, đây là đặc trưng rõ ràng nhất của đồ vật giai đoạn đầu Càn Long”.
Chu Diểu cố gắng lắc đầu: “Anh Thần. Em không hiểu”.
Kim Thần cười, lắc mạnh vai của Chu Diểu: “Không hiểu cũng không sao, sau này còn nhiều thời gian”.
“Đây cũng là đồ cổ hả?”
Đối diện với câu hỏi của Chu Diểu, Kim Thần gật đầu, chiếu đèn lên chậu hoa, nhẹ giọng nói: “Thứ này tên là chậu thủy tiên đời Càn Long triều Thanh mô phỏng theo gốm Nhữ diêu”.
“Đồ chơi giai đoạn đầu hoàng đế Càn Long cũng là vật tầm thường”.