Chương 41: Dì nhỏ. Bình tĩnh, bình tĩnh!
Cát Tuấn Hiên vui vẻ cười suốt, nhỏ giọng nói: “Dì nhỏ, người dì nói là anh ta à, a...ánh mắt độc đáo, khẩu vị nặng thật đó, dì nhỏ...”
“Câm miệng!”
Cô gái khẽ mở miệng quở mắng, không sao nói rõ được nhìn Kim Thần một cái, mím môi, khóe miệng nhếch lên.
Ba giây sau, cô gái bỗng bật cười, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.
Cát Tuấn Hiên cười hì hì, con ngươi đảo quanh, bộ dạng nghiêm túc nói: “Đúng rồi, dì nhỏ, anh chàng đẹp trai này đến bán đồ?”
“Bộ kim châm bằng vàng đen”.
Nghe thấy lời này, sắc mặt cô gái đanh lại, ánh mắt quét qua, dừng lại ở trên tay Kim Thần, lập tức bật cười khanh khách như chốn không người.
Thậm chí còn không tim không phổi nói.
“Hóa ra là anh đã nhặt bộ kim châm bằng vàng đen hả?”
“Tôi nói mà làm sao bộ kim châm bằng vàng đen lại có thể biến mất chứ?”
“Hóa ra là anh đã nhặt”.
“Anh thật là...anh nhặt được thì tôi yên tâm rồi”.
“Tới trả kim châm à, đúng là đàn ông…tôi đánh giá cao anh”.
“Lát nữa tôi bảo người thu gom tất cả phế liệu trong nhà chúng tôi cho anh, đảm bảo anh có thể kiếm được một khoản”.
“Sau này việc thu gom phế liệu của bệnh viện nhà chúng tôi sẽ giao hết cho anh”.
“Khanh khách...đàn ông đích thực, phải rồi, sao anh biết nhà tôi ở đây?”
“Quen biết rộng đấy vua phế liệu”.
Vừa nói, vừa hung hăng đấm hai cái vào ngực Kim Thần, phát ra tiếng bang bang.
Kim Thần hừ một tiếng, mím chặt môi, cứng nhắc nhận hai cú đấm từ cô gái.
Cát Tuấn Hiên ở bên cạnh bĩu môi, vẻ mặt khinh thường. Lớn tiếng nói: “Dì nhỏ, dì nhỏ Cát Chỉ Nam kính mến, người ta là đến bán bộ kim châm bằng vàng đen, không phải đến để trả lại!”
“Là bán!”
“Cháu thấy dì bị hạnh phúc làm cho đầu óc mê muội rồi. Cái này cũng nghe không ra”.
Nụ cười của cô gái Cát Chỉ Nam lập tức ngưng lại, trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm Kim Thần, trầm giọng hét lên: “Chết tiệt, anh...đến bán bộ kim châm bằng vàng đen của tôi?”
Kim Thần bình tĩnh gật đầu, giọng điệu ôn hòa: “Đúng vậy. Bán bộ kim châm bằng vàng đen”.
Cát Chỉ Nam chớp chớp mắt, có chút mông lung, nhưng ngay lập tức bùng nổ, chỉ vào mũi Kim Thần, nghiêng đầu, lạnh lùng quát lên.
“Có giỏi nói lại lần nữa xem”.
Kim Thần không hề bị tác động, vẫn bình tĩnh như cũ.
“Tôi, đến, bán, bộ kim châm bằng vàng đen”.
Khuôn mặt xinh đẹp của Cát Chỉ Nam biến sắc, trong nháy mắt bùng nổ, nghiến răng nghiến lợi hét lên: “Tên khốn nhà anh”.
“Dám đến bắt chẹt tôi, tôi đánh chết anh”.
Năm ngón tay cùng vung ra, hổ khẩu mở ra, soạt một cái tóm lấy bả vai Kim Thần, chân trái nhanh như chớp tung ra, đá thẳng vào đũng quần Kim Thần.
*Hổ khẩu: Khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ.
Kim Thần đã phát hỏa, Cát Chỉ Nam này không thể nói chuyện, ra tay càng độc ác hơn.
Động tác trên tay không hề chậm, cơ thể chếch sang, lùi về sau, hai lòng bàn tay nắm hờ, hướng về phía Cát Chỉ Nam, hai tay kéo căng, trong nháy mắt nắm chặt cánh tay Cát Chỉ Nam.
Sau đó xoay tay vặn xuống.
Trong lòng Cát Chỉ Nam khẽ rét lạnh, không chút hoảng loạn, thuận theo thế của Kim Thần, xoay người, nhân tiện đá ra phía sau, đá thẳng vào đầu Kim Thần.
Kim Thần thong dong điềm tĩnh, tay phải túm lấy ngực áo adidas của Cát Chỉ Nam, cơ thể mượn lực của Cát Chỉ Nam, kéo mạnh một cái.
Cát Chỉ Nam tung vô lê, kìm lòng không đậu đạp xuống, nhằm vào Kim Thần.
Đôi chân trắng nõn tròn trịa lọt vào tầm mắt của Kim Thần, như có một luồng hơi nóng bổ nhào về phía anh, Kim Thần nhắm mắt lại, nhưng động tác trên tay không hề chậm, nắm lấy mắt cá chân trắng mịn của Cát Chỉ Nam, đẩy lên theo hướng ngược lại.
Cảnh này tương đối ám muội.
Vai Kim Thần nâng chân Cát Chỉ Nam lên cao, một tay nắm lấy, ánh mắt quét qua, thứ không nên nhìn đều nhìn thấy hết.
Cát Chỉ Nam nhướng mày, tức giận hét lớn, quát to một tiếng, thúc cùi chỏ vào thái dương Kim Thần.
Kim Thần buông tay lùi về sau.
Cát Chỉ Nam không thể kìm lại, hai chân tạo thành góc 180 độ trượt xuống đất, thành chữ nhất xinh đẹp.
Một màn này xảy ra, Cát Tuấn Hiên nhìn đến ngây ngốc.
Cát Chỉ Nam ôm lấy chân trước của mình, phần eo dùng sức, lập tức đứng thẳng, lông mày nhướng lên, nắm chặt tay, căm hận hét lên.
“Mẹ kiếp, anh dám sờ ngực tôi!?”
“Tên khốn kiếp, tôi giết anh”.
Kim Thần đứng im, ôn hòa nhã nhặn nói: “Cô đá bên dưới của tôi trước”.
Cát Chỉ Nam tức giận nói: “Tôi là phụ nữ, tên khốn kiếp nhà anh, lần đầu tiên tôi bị người khác sờ ngực, tôi phải giết anh...”
Nói xong, Cát Chỉ Nam duỗi tay tìm kiếm, trước mặt Kim Thần và cháu trai mình sờ đến quần soóc của mình.
Kim Thần sững người lại!
Sau đó khẽ kinh hãi!
Bởi vì, anh nhìn thấy bên hông quần soóc Cát Chỉ Nam lộ ra một khẩu súng lục màu đen.
Cát Tuấn Hiên vội vàng bước lên, một tay che mắt mình, một tay làm động tác xuỵt, vẻ mặt vừa kỳ quái vừa sợ hãi.
“Dì nhỏ bình tĩnh, bình tĩnh... đừng rút súng...dù gì cũng đừng rút súng...”
“Ông nội đang khám bệnh cho bạn nhỏ, châm cứu cả rồi...”
“Vẫn chưa chữa khỏi…”
Cát Chỉ Nam nghiêng đầu nhìn thần y Cát lão dưới tán cây bạch quả, sắc mặt liền thay đổi, kéo túi Kim Thần, thấp giọng nói: “Theo tôi”.
Hung hăng kéo Kim Thần ra sau hòn giả sơn, đẩy mạnh, khàn giọng nói: “Tên khốn, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Kim Thần bình tĩnh nói: “Bán kim châm bằng vàng đen”.
Cát Chỉ Nam sắp tức đến nổ phổi, cố gắng hết sức hạ giọng của mình xuống, thấp giọng gầm lên: “Anh có thể biết xấu hổ chút được không?”
“Nhặt được kim châm bằng vàng đen của tôi, anh còn mặt mũi đến cửa đòi tôi mua lại?”
Cát Tuấn Hiên ở bên cạnh cũng gật đầu đồng ý: “Không lấy của rơi là truyền thống của dân tộc chúng ta”.
Trên mặt Kim Thần không nhìn ra một chút xấu hổ, không hề dao động, ôn hòa nhã nhặn nói.
“Tối qua tôi xem ti vi, có người nhặt được ba triệu, yêu cầu người đánh mất thưởng cho 10% số tiền đó”.
“Về sau ồn ào đến mức phải đưa ra tòa án, quyết định của tòa án cũng là đồng ý”.
“Các người không mua lại. Tôi bán cho người khác”.
Cát Chỉ Nam sững sờ, sau đó tức giận đến toàn thân run rẩy, trong mắt đều là tơ máu, trống ngực đập dồn dập, như dãy núi trập trùng.
“Tên khốn kiếp…”
Chương 42: Trả cô
Cát Tuấn Hiên vội vàng nói: “Dì nhỏ, anh ta tên Kim Thần, Kim Thần...tên khốn kiếp...ừm ừm...”
Cát Chỉ Nam tức giận hét lên: “Tên khốn kiếp Kim Thần, mẹ kiếp một tên thu gom phế liệu lại dám bắt chẹt tôi!?”
Cát Tuấn Hiên làm bộ mặt hung dữ, lạnh lùng hét lên: “Bắt chẹt!”
“Anh có tin hôm nay tôi cho anh hát bài nước mắt sau song sắt không!”
Cát Tuấn Hiên lập tức tiếp lời: “Nước mắt sau song sắt!”
Kim Thần không hề lung lay, kiên định, lạnh lùng nói: “Lấy hay không lấy?”
Cát Tuấn Hiên lập tức tiếp lời, vẻ mặt đầy nghiêm nghị, bộ dạng nghiêm túc nói: “Lấy”.
“Đừng nói đến kim châm bằng vàng đen, đến anh dì nhỏ tôi cũng lấy”.
“Úi úi...dì nhỏ nhẹ tay chút...”
“A a a…”
Cát Chỉ Nam véo tai Cát Tuấn Hiên, hung hăng đạp một phát vào mông Cát Tuấn Hiên, nhỏ giọng tức giận quở mắng: “Câm miệng”.
Lại chỉ vào Kim Thần, thấp giọng gầm lên: “Tên khốn, hỏi anh một câu cuối cùng, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Kim Thần hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nhìn Cát Chỉ Nam.
Trong đôi mắt tĩnh mịch sâu như biển sao hiện lên sự quyết tuyệt.
“Bán bộ kim châm bằng vàng đen!”
Cát Chỉ Nam nhìn vào mắt Kim Thần, không khỏi ngây ra một lúc, trái tim khẽ run lên.
Cát Tuấn Hiên bị Cát Chỉ Nam túm tai ngồi chồm hổm trên đất, một tay nắm lấy tay Cát Chỉ Nam, không ngừng kêu đau xin tha thứ.
“Dì nhỏ, dì nhỏ, tên khốn kiếp này không đáng tin cậy, dì còn nói anh ta là Chí Tôn Bảo của dì, cháu thấy chính là Ngưu Ma Vương…”
“Cái gì mà mười dặm gió xuân không bằng anh ta, kết quả là kẻ xấu xa phụ tình...”
Cát Chỉ Nam vừa nghe thấy lời này, sắc mặt hết đen lại đỏ, dùng sức véo mạnh vào tai Cát Tuấn Hiên.
Cát Tuấn Hiên trợn tròn mắt, nhưng lại không dám kêu lên, cắn vào cánh tay mình một cái rồi ngã xuống đất, lăn qua lăn lại đau muốn chết.
Cát Chỉ Nam hung hăng đẩy Kim Thần, nghiến răng nghiến lợi hét lên: “Anh được lắm. Anh là tên đàn ông khốn kiếp không biết xấu hổ nhất mà tôi từng gặp!”
“Mắt tôi bị mù rồi!”
“Nói. Muốn bao nhiêu?”
Kim Thần nhắm mắt, nói rõ từng câu từng chữ: “Chín trăm bốn mươi hai ngàn bảy trăm bảy mươi lăm đồng”.
“Phốc!”
Cát Tuấn Hiên đang nằm trên đất liền quên đi cơn đau âm ỉ trên tai, kêu lên một tiếng, gào lên hỏi: “Bao nhiêu?”
Kim Thần bình tĩnh báo lại giá.
Con số này là số tiền mà bản thân cần gấp để giải quyết hai khó khăn lớn nhất hiện tại.
Cát Chỉ Nam cũng choáng váng tại chỗ.
Cát Tuấn Hiên cảm thấy việc này rất kỳ lạ, vội vàng đứng dậy, liên tục xoa xoa đôi tai đỏ bừng của mình, hiếu kỳ hỏi.
“Tôi bảo này anh...Thần, sao anh lại muốn con số này...”
“Không phải, ý tôi là, tại sao anh không lấy một triệu, chín trăm bốn mươi ngàn hoặc chín trăm năm mươi ngàn, mà phải là số lẻ?”
“Có phải vì may mắn không?”
Kim Thần đúng mực nói: “Tôi còn thiếu bằng này tiền”.
Nói đến đây, trong mắt Kim Thần hiện lên một nỗi đau sâu sắc.
Vì trạm thu mua phế liệu, vì Đảm Chiêu Nhật Nguyệt, vì để tương lai Trương Đan không phải chịu khổ sau khi ra tù, bản thân không còn lựa chọn nào khác.
Nhặt được đồ lấy cũng lấy rồi.
Lương tâm mất rồi thì thôi!
Cát Chỉ Nam rất lâu không lên tiếng cứ nhìn chằm chằm vào Kim Thần, đột nhiên lạnh lùng nhỏ giọng mắng.
“Tên khốn thu gom phế liệu không biết xấu hổ, tôi…”
“Không lấy!”
Lời này nói ra, cả người Kim Thần chấn động.
Cát Tuấn Hiên há to miệng, cả người choáng váng.
Cát Chỉ Nam chỉ vào Kim Thần lạnh lùng cười nói: “Tôi không cần nữa, kim châm bằng vàng đen tôi đây không cần nữa…”
“Anh cứ việc đi bán”.
“Nếu anh không bán anh chính là một con chó”.
Kim Thần im lặng vài giây, ngửa mặt lên trời hít một hơi.
Lấy hộp kim châm bằng vàng đen từ trong túi ra ném vào trong lòng Cát Tuấn Hiên, thản nhiên nói.
“Trả cô!”
Tình hình thay đổi đột ngột, vô cùng bất ngờ.
Lần này, Cát Chỉ Nam và Cát Tuấn Hiên đều ngây ra.
Khoảnh khắc ném hộp kim châm bằng vàng đen, tảng đá lớn trong lòng Kim Thần đã được trút bỏ, cả người nhẹ nhõm đi không ít.
Ánh mắt anh quét qua khuôn mặt Cát Tuấn Hiên, nhìn đến khuôn mặt Cát Chỉ Nam.
Trong đôi mắt còn sâu hơn biển cả, một tia áy náy lặng lẽ hiện ra, khoảnh khắc đó khiến trái tim Cát Chỉ Nam nhói đau.
“Đi đây”.
Vỏn vẹn hai câu ngắn ngủi, bốn chữ bình thường đến mức không thể bình thường hơn, nhưng lại chất chứa sự chán nản bi phẫn.
Lập tức xoay người, sau khi hơi cúi đầu Kim Thần ngẩng đầu kiên định bước ra ngoài.
Cát Chỉ Nam ngơ ngác nhìn bóng lưng mạnh mẽ nhưng cô độc của Kim Thần, không nhịn được giơ tay ra, nhưng cứng nhắc dừng lại giữa không trung, trong lòng như có lời muốn nói.
Đúng lúc này, dưới tán cây bạch quả truyền ra một tiếng thở dài thườn thượt, một giọng nói già nua đôn hậu vang lên.
“Thực xin lỗi. Tôi đã cố gắng hết sức rồi!”
Trong sân bỗng truyền đến tiếng than khóc bi thương.
Cát Chỉ Nam vội vàng quay lại nhìn, chỉ thấy thần y Cát lão đứng bên cạnh cậu bé Diêm Khai Vũ, khẽ cúi người, lắc đầu thở dài, vẻ mặt sa sút.
Cặp vợ chồng trung niên đứng ở một bên khác là bố mẹ của Diêm Khai Vũ, ôm chặt lấy nhau, nước mắt rơi đầy mặt.
Những người đến đây đều là họ hàng thân thích của cậu bé Diêm Khai Vũ, nghe thấy tin này, tất cả đều cúi đầu rơi nước mắt.
Mẹ của Diêm Khai Vũ khóc không thành tiếng, mềm nhũn ngã trên đất.
Diêm Cửu Minh bố của Diêm Khai Vũ dường như sớm đã lường trước được kết cục như này, những năm tháng bôn ba khắp thế giới đã khiến bản thân kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần.
Ông Chung người thuộc dòng dõi bác sĩ hoàng gia chuyên gia y tế đầu tiên trên thế giới tìm ra ổ bệnh của Diêm Khai Vũ, cũng đã thông báo về ngày mất của Diêm Khai Vũ.
Nằm trong top mười thần y hàng đầu cả nước, thần y Cát lão Châm Vương Cát Quan Nguyệt đã phát huy kỹ thuật châm cứu tuyệt vời, nhưng vẫn không thể chữa khỏi bệnh bại huyết của Diêm Khai Vũ.
Hai vị thần y cùng ra tay, cũng không có cách nào cứu được con trai mình.
Sau khi nhận được phán quyết cuối cùng, đầu Diêm Cửu Minh ong ong, lùi về phía sau mấy bước, được những người thân bên cạnh đỡ.
Ông cụ Diêm người đứng đầu nhà họ Diêm miễn cưỡng đứng dậy, tay bám lên chiếc ghế thái sư bằng gỗ lim, giả vờ trấn tĩnh, hơi cúi đầu với Cát Quan Nguyệt, nhẹ giọng nói.
“Cảm ơn Cát lão”.
Chương 43: Tôi có thể
Sai người dìu con dâu của mình dậy, ông cụ Diêm nhẹ nhàng nói: “Mỗi người đều có số phận riêng. Đây là số phận của Tiểu Vũ”.
“Đưa cháu nội của tôi về, tôi đích thân tiễn cháu nội đi nốt đoạn đường cuối cùng”.
Nói xong câu này, ông cụ Diêm đau khổ bóp lồng ngực của mình, hàng nước mắt rơi xuống.
Mẹ của Diêm Khai Vũ khóc đến lả người, lao đến bên Diêm Khai Vũ, ôm cậu bé nằm im bất động khóc lóc đau khổ.
Lúc này Diêm Khai Vũ khẽ chớp mí mắt, dường như cũng cảm nhận được nỗi đau của mẹ mình.
Cậu bé nhẹ nhàng mở mắt, ngẩn ngơ nhìn mẹ của mình, trong ánh mắt lóe lên tia vui mừng, đôi môi tím xanh khẽ động đậy.
“Mẹ ơi, mẹ đừng khóc”.
“Tiểu Vũ… không…”
Chữ ‘đau’ phía sau còn chưa nói ra, máu tươi đã ộc ra từ lỗ mũi, tai, mắt và miệng của Diêm Khai Vũ, giống như thùng nước bị vỡ tràn ra khắp xung quanh.
Trong phút chốc toàn thân cậu bé dính đầy máu.
Đầu lệch sang một bên, phun ra một ngụm máu rồi không còn hơi thở.
“Tiểu Vũ!”
“Vũ Nhi”
“Cháu tôi!”
Những người thân của Diêm Khai Vũ kêu lên đau khổ, nhào tới trước giường gào khóc.
“Trời ơi, rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì…”
Mẹ của Diêm Khai Vũ kêu gào bi thương thảm thiết, tóm chặt tóc của mình, quỳ dưới đất phát ra tiếng la hét như quỷ khóc giữa đêm.
Trong giây lát, mái tóc đen tuyền của cô ta bạc trắng hơn một nửa với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Cảnh tượng thê thảm nhất trần gian khiến những người có mặt không ai là không xúc động, sợ hãi thốt lên.
Cát Tuấn Hiên thu lại nụ cười, yên lặng không nói.
Cát Chỉ Nam quay đầu lau hàng nước mắt chảy dài, rồi lại yếu đuối rơi lệ.
Chứng kiến cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, Kim Thần lặng lẽ nhắm mắt.
Diêm Cửu Minh, bố của Diêm Khai Vũ gắng gượng đứng lên vẫy tay.
Nhân viên y tá chuyên nghiệp nhất nhà họ Diêm đi lên, đẩy giường bệnh đặc biệt định rời đi.
“Ông trời ơi, tại sao ông tuyệt tình với Diêm Cửu Minh tôi như vậy”.
“Bốn đời nhà họ Diêm tôi hành thiện tích đức, kháng chiến thì chúng tôi quyên góp tiền bạc, giải phóng thì chúng tôi quyên góp vật dụng, những năm nay chúng tôi sửa cầu xây đường, ổn định cuộc sống người dân…”
“Nhà họ Diêm chúng tôi chưa từng kiếm một đồng tiền phi pháp nào!”
Diêm Cửu Minh ngửa cổ nhìn trời xanh, hét lên xé gan xé phổi, hai tay cầm hồ sơ bệnh án, ném mạnh lên không trung.
“Tiểu Vũ, bố ở bên con, chúng ta về nhà, chúng ta về nhà nhé”.
Loạng choạng đứng lên, lảo đảo đi hai bước, nước mắt rơi như mưa.
Kim Thần khẽ thở dài, xách túi đeo vai của mình, lặng lẽ quay người.
Đúng lúc này, một tờ giấy A4 rơi xuống phía trước Kim Thần.
Liếc nhìn một cái, vẻ mặt Kim Thần biến sắc, kinh hãi giật mình.
Tầm nhìn chạm đúng vào tờ giấy A4 lả tả rơi xuống đất, Kim Thần đã đọc rất rõ ràng nội dung trên tờ giấy.
Cơ thể bất thình lình chấn động.
Trên tờ giấy A4 là ghi chép của bệnh bại huyết, là tư liệu phục chế từ trong cuốn sách đời Tống của viện bảo tàng y học.
“Bệnh bại huyết, còn gọi là bệnh đông máu…”
Đọc đến đây, ánh mắt Kim Thần lóe lên, khuôn mặt nổi lên sắc thái kích động sục sôi.
Kim Thần dừng bước chân, bỗng quay người, đứng tại chỗ, ôn tồn nói.
“Ông chủ Diêm, có lẽ tôi có thể chữa khỏi bệnh của con trai ông!”
Lời vừa được nói ra, toàn thân Diêm Cửu Minh run lên kịch liệt!
Tất cả mọi người nhà họ Diêm đều quay đầu lại.
Cát Chỉ Nam, Cát Tuấn Hiên mở to đôi mắt.
Thần y Cát lão cũng hơi thất thần.
“Cậu có thể chữa khỏi bệnh bại huyết ư?”
“Cậu?”
Người của nhà họ Diêm ngẩn người nhìn Kim Thần, hỏi nhỏ.
Kim Thần cầm tờ giấy A4 trong tay, bình tĩnh và kiên định nói: “Tôi có thể!”
Ở hiện trường có không dưới bốn mươi người, đều là người thân thiết và học trò của nhà họ Cát, tất cả đều là người nổi tiếng.
Ngay cả thầy thuốc tọa đường nhà họ Cát cũng đều là danh sư trong ngành Đông y.
Trước mắt những danh nhân danh y, Kim Thần nói ra ba chữ tôi có thể khiến tất cả mọi người đều thộn mặt.
“Khẩu khí của anh lớn thật đấy, dám nói có thể cứu cậu bé?”
Cát Chỉ Nam từ phía sau núi giả nhảy ra, đến phía trước Kim Thần, chỉ vào Kim Thần quát mắng.
“Tôi thấy anh muốn có tiền đến phát điên rồi!”
“Cũng không nhìn xem mình có đức hạnh thối gì, một tên thu mua phế liệu mà cũng dám nói câu này”.
“Bị thần kinh hả?”
“Thiếu tiền thì cứ nói với tôi, chẳng phải chỉ là hơn chín trăm ngàn thôi sao?”
“Tôi cho anh, tôi cho anh một triệu được chưa?”
“Đi theo tôi”.
Nói xong, Cát Chỉ Nam định kéo tay của Kim Thần.
Kim Thần lại giơ tay giật ra.
Cát Chỉ Nam nóng giận, nghiến răng trầm giọng nói: “Không đùa đâu, tôi nói với anh, chuyện này không đùa được đâu”.
Kim Thần nghiêm túc nói: “Tôi không đùa”.
“Tôi có thể chữa khỏi bệnh đông máu của bạn nhỏ Diêm Khai Vũ”.
Kim Thần tỏ vẻ mặt nghiêm túc, giọng điệu vô cùng kiên định, khiến trên dười nhà họ Diêm ở đối diện cảm thấy rất ngạc nhiên.
Nhìn cách ăn mặc của Kim Thần, bọn họ không dám tin.
Lại nghe thấy con gái út của thần y Cát lão gọi Kim Thần là tên thu mua phế liệu, nên càng không tin tưởng Kim Thần.
Những người có thể xuất hiện ở hậu viện nhà họ Cát mà còn qua lại với Cát Chỉ Nam, đương nhiên không phải người bình thường. Tuy người của nhà họ Diêm không có thiện cảm với Kim Thần, nhưng cũng không tiện nổi nóng trong hoàn cảnh này.
Cát Chỉ Nam lại bốc cơn lửa giận.
Đứng trước mặt Kim Thần, mặt đối mặt với Kim Thần, mũi của cô ta cách mũi của Kim Thần chưa đến năm centimet.
Thấp giọng gọi: “Kim Thần!”
“Anh đừng gây rối”.
“Chẳng phải anh chỉ cần tiền thôi mà. Tôi cho anh, được chưa?”
Tuy Cát Chỉ Nam là mụ đàn ông không hơn không kém và còn là phụ nữ bạo lực, nhưng khi cô ta đứng trước Kim Thần, vừa bạo lực vừa trách mắng, nhưng lại cho Kim Thần một cảm giác khác biệt.
“Tiền của cô, cô không cho, tôi cũng không ép”.
“Mời cô tránh ra, đừng cản trở tôi cứu người!”
Chương 44: Thuyết phục
Kim Thần cũng nén thấp giọng xuống, người nhà họ Cát và nhà họ Diêm bên cạnh nhìn hai người, còn tưởng hai người đang thì thầm thân mật, nói lời tình tứ.
Nhà họ Diêm không tiện nói gì, biểu cảm khuôn mặt của mười mấy người nhà họ Cát cũng khá đặc sắc.
“Trời ơi, tôi đang nhìn thấy gì thế này?”
“Ông trời ơi, tôi không nhìn nhầm chứ!”
“Tiểu sư muội xử nữ vạn năm lại… tình tứ trước mặt mọi người…”
“Đúng là khẩu vị mặn, còn tình tứ với một tên đồng nát…”
Thần y Cát lão đứng dưới cây bạch quả, cau mày nhìn đôi tình nhân bên núi giả.
Cô con gái này của mình được sinh ra khi mình đã nhiều tuổi, giống như Diêm Khai Vũ trên giường bệnh, sinh ra đã là viên minh châu, được cả nhà cưng chiều.
Nay sắp là người bước sang CPU đời thứ ba rồi, nhưng chuyện lớn cả đời của cô ta vẫn chưa được giải quyết.
Vì chuyện này mà mình cũng bị tổn thương tinh thần, tốn bao tâm sức.
Thế lực nhà họ Cát không được xếp trong top đầu cả nước, nhưng tốt xấu gì cũng là tập đoàn được niêm yết.
Tiền tài không nhiều, cũng chỉ đủ để cho con cháu ăn chơi ba đời cũng không hết, nhưng viên minh châu trong tay mà mình cưng chiều nhất lại là đóa hoa xinh đẹp và kỳ lạ.
Trong Cẩm Thành cũng có không ít con cháu thế gia, rất nhiều người muốn liên hôn với nhà họ Cát, khi gặp mặt, phía nhà trai cũng khá hài lòng với con gái của mình.
Bất luận là dung mạo hay sự nghiệp đều vô cùng hài lòng.
Nhưng chưa được hai ngày thì phía nhà trai dẫn con trai đến xin rút lui.
Lần nào đến xin rút lùi thì lần đó là sự giày vò đau khổ với mình, nếu không phải hồi nhỏ mình từng luyện nội gia quyền, không chừng sẽ bị tức chết.
Con trai của phía nhà trai xin rút lui, nhẹ thì mặt bầm tím, nặng một chút thì bó bột, nằm cáng.
Lâu dần viên minh châu trên tay mình nổi tiếng khắp Cẩm Thành.
Lần thảm nhất chính là cậu học trò cuối cùng của lão thái gia nhà họ Chung, thiên tài tu nghiệp ở ngự y viện.
Lần đó đã khiến con gái của mình nổi tiếng khắp cả nước.
Cậu học trò cuối cùng được lão thái gia Chung yêu quý nhất và là thiên tài của ngự y viện hẹn hò yêu đương với con gái bảo bối của mình được ba ngày, đến ngày thứ tư thì từ nước ngoài đáp máy bay quay về, nửa đêm nửa hôm gõ cửa Thái Hoa Đường, quỳ bên cạnh mình, gào khóc sướt mướt.
“Chú Cát, cháu ở nước ngoài với Chỉ Nam ba ngày thì bị đánh hết bảy mươi hai tiếng, từ nhỏ đến lớn, ngay cả mẹ cháu cũng không nỡ đánh cháu một cái…”
Từ đó về sau, mình bỏ luôn suy nghĩ tìm chồng cho con gái bảo bối của mình.
“Đúng là gia môn bất hạnh!”
Nghĩ đến đây, thần y Cát lão nhìn hai người ở đối diện, thở dài trong lòng.
“Đường đường là con gái được cưng chiều nhất của Vua kim châm mình lại hẹn hò với một tên thu mua phế liệu…”
“Thôi vậy, thôi vậy…”
Bên cạnh núi giả, Cát Chỉ Nam châm chọc Kim Thần, lập tức nổi nóng, tức giận ngùn ngụt, thét lên.
“Anh có biết bệnh bại huyết có nghĩa là gì không?”
“Anh hiểu không?”
“Hả!"
“Ngay cả bố của tôi cũng không chữa được, anh là cái thá gì?”
“Anh cút đi cho tôi”.
Đối diện với vẻ vênh váo sai khiến của Cát Chỉ Nam, Kim Thần vẫn bình tĩnh như thường, lại bước lên, trầm giọng nói với người nhà họ Diêm sắp ra về.
“Ông cụ Diêm, tôi có thể chữa khỏi chứng đông máu của Diêm Khai Vũ”.
Ông cụ Diêm dừng bước chân, nhìn Kim Thần, vẻ mặt ảm đạm, sắc mặt xám xịt, tuyệt vọng không tả xiết.
Ông ấy khẽ lắc đầu, giọng khàn khàn mang theo thương đau.
“Cậu nhóc, cảm ơn ý tốt của cậu”.
“Tôi xin nhận!”
“Cháu nội của tôi nằm trên giường đã nhiều năm nay, tất cả mọi người đã rơi cạn nước mắt vì thằng bé, đã dùng hết mọi cách mà nó vẫn cứ nằm đó…”
“Sự sống thật quá cay đắng quá nghiệt ngã với cháu nội tôi, nó mới tám tuổi… mới tám tuổi…”
“Thà chết còn hơn sống thế này…”
“Cứ để nó ra đi thật vui vẻ đi… mọi người đều được giải thoát…”
Nói xong những lời này, ông ấy cúi đầu, chậm rãi từ từ di chuyển bước chân.
Mọi người nhà họ Diêm đều rơi nước mắt, đau khổ bi thương.
Kim Thần nhắm mắt, ôn tồn nói: “Nếu cháu của ông đã định sẵn phải chết, để tôi thử một lần thì có hề gì?”
Ông cụ Diêm nghe vậy lập tức ngẩn người.
Kim Thần hít sâu một hơi, hào sảng nói: “Bệnh bại huyết còn gọi là bệnh đông máu. Ghi chép về chứng bệnh này không chỉ trong bản khắc gỗ đời Tống mới có”.
Lời vừa được nói ra, tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt.
Thần y Cát lão giật mình.
Kim Thần nói tiếp: “Nếu tôi không nhớ nhầm, trong cuốn ‘Trăm chứng bệnh nan y’ của tác giả Triệu Chấn Đạo triều Minh cũng có ghi chép chi tiết về bệnh bại huyết”.
Thần y Cát lão ngẩn người, các học trò bên cạnh càng hoang mang bối rối.
Một ông lão trong số đệ tử thân truyền mà thần y Cát lão thu nhận đứng ra, lớn tiếng nói: “Chúng tôi đã nghe đến danh tiếng của Triệu Chấn Đạo, thứ lỗi cho tôi kiến thức nông cạn, không biết đó là thứ gì?”
Một ông lão khác cười lạnh lùng nói: “Tôi theo sư phụ học y thuật ba mươi năm, trước nay chưa từng nghe nói Triệu Chấn Đạo còn từng viết cuốn ‘Trăm chứng bệnh nan y’”.
“Cậu nhóc, sao cậu biết được?”
Những người khác cũng đều nói hùa theo.
“Triệu Chấn Đạo kế thừa tổ sư Chu Chấn Hanh phái Tư Âm, nổi tiếng vào cuối đời nhà Minh, nhưng không truyền lại bất cứ sách y nào. Trong lịch sử Đông y, cũng không có ghi chép này”.
“Cậu nhóc, không hiểu thì đừng ăn nói lung tung”.
“Đúng thế, mấy người chúng tôi là đều giáo sư, ngay cả chúng tôi cũng không biết thì cậu… ha ha…”
Đây đều là những ông lão hành nghề y hai mươi ba mươi năm, đều là những chuyên gia hàng đầu trong khoa Đông y của các bệnh viện Đông y.
Học trò thân truyền của vua kim châm, người kém nhất cũng học được bảy phần.
Bình thường các chuyên gia này đều có phòng khám của riêng mình trong Cẩm Thành, nhưng họ thay phiên nhau trực ở Thái Hoa Đường, vì đây là quy tắc của Thái Hoa Đường.
Ngay cả những giáo sư danh y này chìm đắm vào y thuật mười mấy năm cũng không biết đến sách cổ y học, làm sao Kim Thần có thể biết rõ như vậy?
Chương 45: Cố chấp
Người này cứ mở miệng là nói vậy, chắc chắn là đang ăn nói bừa bãi.
Tiểu sư muội tìm đàn ông như vậy, sau này sợ là Thái Hoa Đường sẽ sập mất.
Đối diện với sự nghi ngờ của rất nhiều chuyên gia, Kim Thần lớn tiếng đáp lại.
“ ‘Trăm chứng bệnh nan y’ thực sự là tác phẩm của Triệu Chấn Đạo, tin hay không thì tùy các ông”.
“ Trong cuốn ‘Trăm chứng bệnh nan y’ ghi lại một trăm chín mươi loại chứng bệnh phức tạp khó chữa, bao gồm cả trận tai họa lớn những năm cuối đời Minh”.
Mọi người vừa nghe liền sửng sốt.
Những năm cuối đời Minh!
Đại tai họa?
Đây là…
Thần y Cát lão ở phía xa vuốt râu của mình, nhanh chóng suy nghĩ, bỗng nhớ đến một chuyện, không nhịn được định lên tiếng hỏi.
Kim Thần lại nói tiếp: “Bệnh bại huyết cũng là một bệnh trong số đó”.
“Theo ghi chép trong ‘trăm chứng bệnh nan y’, độ tuổi của bệnh nhân đều không quá mười tuổi, năm đó tiểu quận chúa yêu quý nhất của Phúc Cung Vương Chu Thường Tuân triều Minh mắc bệnh bại huyết này”.
“Mà người chữa khỏi cho tiểu quận chúa chính là Triệu Chấn Đạo”.
Kim Thần nói rất lớn tiếng, hai chữ chữa khỏi lập tức thu hút sự chú ý của mọi người nhà họ Diêm, tất cả đều quay sang Kim Thần.
Vừa dứt lời, một ông lão chuyên gia bên cạnh lập tức gây khó dễ, lớn tiếng chất vấn.
“Vậy cậu nói xem, Triệu Chấn Đạo chữa khỏi bệnh cho tiểu quận chúa thế nào?”
Kim Thần giơ tờ giấy A4 trong tay: “Giống hệt bài thuốc này”.
“Ha ha ha…”
Các học trò của nhà họ Cát đều bật cười lớn, chỉ vào Kim Thần mỉa mai châm biếm.
“Đi một vòng lớn, thì ra vẫn dùng bài thuốc này!”
“Tôi cứ tưởng Triệu Chấn Đạo giỏi giang thế nào, còn tưởng ông ta sáng tạo ra bài thuốc mới gì, thì ra vẫn không nhảy ra khỏi con đường của người đi trước”.
“Ha ha, cậu nhóc, cậu đang khoe khoang học thức cao sâu của cậu với chúng tôi hả? Đáng tiếc, những điều này không có ai có thể chứng thực”.
Kim Thần thản nhiên nói: “Những điều tôi nói không cần các ông phân biệt thật giả, các ông không có bản lĩnh đó”.
“Các ông chỉ là một đám chuột già, chỉ nhìn thấy một chút sương mù trước mắt”.
Sắc mặt mọi người lập tức sầm xuống, nhìn sang Kim Thần.
Kim Thần bình tĩnh như biển lớn, không tìm thấy một chút gợn sóng.
Kim Thần nói ra câu này đã đâm sâu làm các chuyên gia danh y nhà họ Cát tổn thương sâu sắc.
Có lúc nào đệ tử thân truyền của vua kim châm chịu nỗi nhục lớn như vậy.
Kéo ra một người bất kỳ trong số các giáo sư danh y chuyên gia ngồi đây thì cũng là lão thành Đông y nổi tiếng ghi danh đăng ảnh trên mạng trong ngành Đông Y.
Mỗi năm phòng khám của mình đều tiếp đón vô số bệnh nhân từ khắp nơi trên cả nước.
Thậm chí ở nước ngoài còn có người đến vì ngưỡng mộ đại danh.
Nhưng hôm nay lại bị một tên mua đồng nát mắng mình là con chuột già gần đất xa trời.
Các học trò đều là con chuột già thì vua kim châm thần y Cát lão là cái gì?
Đầu của con chuột chắc?
Đúng là nỗi nhục không thể tha thứ.
Trong đám đông lòng đầy căm phẫn không nén được cơn giận lập tức có người nhảy ra chỉ trách Kim Thần, nghiêm mặt sắc lạnh.
“Cậu nói vậy là có ý gì?”
“Trước mặt sư phụ tôi, cậu dám nói câu này, có phải cậu cố ý không?”
Người nói câu này là tam đồ đệ Dao Thụ Lập của thần y Cát lão, được chân truyền của thần y Cát lão, không những đứng hàng đầu trong số đệ tử của nhà họ Cát, mà còn rất nổi tiếng trong cả nước.
Dao Thụ Lập nghiêm giọng nặng lời, lớn tiếng nói.
“Kim Thần, tôi cảnh cáo cậu, lập tức dập đầu đền tội với sư phụ tôi, nếu không, đừng trách chúng tôi không khách sáo với cậu”.
“Sư phụ tôi là một trong mười đại danh y cả nước, đệ nhất vua kim châm, được hưởng trợ cấp đặc biệt của nhà nước, cậu ngang nhiên dám nghi ngờ bản lĩnh của ông ấy, cậu muốn làm gì?”
“Xin lỗi đi!”
“Quỳ xuống!”
“Nếu cậu không quỳ xuống xin lỗi, hôm nay tôi cho cậu đẹp mặt”.
Thần y Cát lão ở xa cười ha ha, đang định xua tay bảo học trò của mình bỏ qua.
Tuy cậu nhóc này không giữ mồm giữ miệng, khoe khoang khoác lác, nhưng tốt xấu gì cũng là người đàn ông đầu tiên con gái mình khen.
Vừa định làm vậy, Cát Chỉ Nam lại càng nóng vội hơn mình.
Chống nạnh lên tiếng quát mắng các giáo sư chuyên gia đó.
“Im miệng hết cho tôi. Bớt cầm lông gà làm lệnh tiễn đi, mấy người các ông còn không đại diện được cho nhà họ Cát chúng tôi”.
“Ra chỗ khác chơi đi”.
Cô chủ lên tiếng, đám người nhà họ Cát vội im miệng, trong lòng ai nấy đều hối lỗi không thôi, lại quên mất người đàn ông này là đối tượng của cô chủ.
Dao Thụ Lập tức giận bất bình nói: “Tiểu sư muội, cô lại xem trọng người ngoài hơn người trong nhà…”
Cát Chỉ Nam lạnh lùng hừ một tiếng, tức giận nói: “Liên quan gì đến anh? Chưa đến lượt anh dạy bảo anh ta”.
Cô ta quay đầu lại thấp giọng nói với Kim Thần: “Anh đồng nát, đây là nhà chúng tôi, bố tôi chín mươi tuổi rồi, anh nói những lời này có ý gì?”
“Cho dù bố tôi không phải là vua kim châm thần y gì, thì ông ấy cũng là người già, anh đối xử với người già như vậy hả?”
Khuôn mặt Kim Thần không có chút vẻ hổ thẹn, thản nhiên nói: “Tôi đều nói sự thật”.
“Anh…”
Cát Chỉ Nam lại tăng xông, tức giận nhìn chằm chằm Kim Thần.
Bỗng nhiên, Cát Chỉ Nam khẽ thở dài, rồi hít sâu một hơi, dùng giọng điệu trước nay chưa từng có nhẹ nhàng chậm rãi nói.
“Kim Thần, đừng gây chuyện nữa được không?”
“Bố tôi không chữa khỏi được cho Diêm Khai Vũ, tâm trạng không tốt, bây giờ người nhà họ Diêm cũng rất buồn”.
“Tôi, tôi cũng rất buồn…”
Chuyển biến đột ngột khiến Cát Tuấn Hiên ở một bên bỗng hóa đá, cằm cũng rớt xuống đất, hoàn toàn không dám tin vào mắt mình.
Đây còn là dì út mà mình biết không?
Đây còn là dì út mà mình biết không?
A!
A!
Kim Thần lên tiếng nói: “Tôi đã nói mà các người không tin tôi”.
“Tin anh cái gì?”
“Tôi có thể chữa khỏi cho Diêm Khai Vũ”.
Cát Chỉ Nam đúng là sắp phát điên.
Đối diện với sự cố chấp và bướng bỉnh nhiều lần của Kim Thần, mình đã mềm mỏng cầu xin rồi, tên đồng nát này lại vẫn kiên cường như vậy.
Nhịn hết lần này đến lần khác, nhịn đến không thể nhịn được nữa, cô ta lùi lại hai bước, chỉ vào Kim Thần quát lớn.
“Anhh chữa được cái gì?”
“Anh biết bệnh bại huyết có nghĩa là gì không?”
Kim Thần nhìn Cát Chỉ Nam, nhẹ giọng nói: “Bệnh bại huyết, tôi chưa từng nghe nói. Nhưng từ lúc tôi biết bệnh bại huyết là bệnh đông máu…”
“Tôi có thể chắc chắn nói với cô…”