Cao Thủ Đấu Khí - Kim Thần - Tăng Tử Mặc

Chương 21-25




Chương 21: Đồ giả?

Sau khi xem xong con dấu trên giấy viết thư, ông Đàm lấy điện thoại di động ra gọi đi mấy cuộc, sau đó lau mồ hôi trên trán.

“Cái này thực sự làm khó tôi”.

“Không có đồ thật, thực sự rất khó, ha ha…”

“Nhưng đừng lo, tôi đã nhờ mấy ông bạn cũ ở Quảng Đông và Quảng Tây gửi cho tôi một số thứ”.

“Trong tay mấy ông bạn đó có thể có tư liệu ghi chép về mảng này”.

Tôn Lâm Quốc đương nhiên gật đầu đồng ý, lại đưa phong bì qua lần nữa.

Ông Đàm mỉm cười, nhàn nhạt nói: “Không vội”.

Dừng lại một chút, ông Đàm vẫy tay ra hiệu với Kim Thần: “Chàng trai, đến lượt cậu. Tôi có thể giúp gì cho cậu?”

Kim Thần đứng dậy, đặt túi nilon lên quầy: “Tiền đổi tiền”.

Ông Đàm vui vẻ cười ha ha một tiếng, cầm túi nilon lên nhìn, trong miệng kêu lên một tiếng kinh ngạc.

“Là Cục Bảo Phúc đó”.

“Cục Bảo Phúc thời Ung Chính...”

“Hiếm thấy đó”.

“Ừm, tiền luộc qua nước?!”

“Vừa mới ra lò!?”

“Ừm ừm…”

“Còn có đồng xu của Cục Bảo Phúc thời Gia Khánh…”

“Ha...ngũ phúc, được đấy chàng trai…”

Miệng nói, nhưng động tác trong tay cũng không hề chậm, đeo găng tay lên, lấy đồng xu ra, xem từng cái một.

Ông Đàm cũng dùng kính lúp và thước cặp, nhưng thời gian giám định ngắn hơn rất nhiều so với thời gian giám định của người phụ nữ ở Tam Tô Đường.

Không đến mười phút, ông Đàm đặt kính lúp sang một bên, đặt tiền xu Ngũ Đế ngũ phúc lâm môn cùng nhau, thở dài một hơi, mỉm cười nói.

“Ngũ phúc lâm môn. Đã lâu không gặp...”

“Đồ tốt, chất lượng hiếm có tốt như vậy, là sự lựa chọn tốt nhất để làm đồ phong thủy…”

“Chất lượng của mấy đồng tiền xu Ngũ Đế khác cũng không tệ, chàng trai cũng là một tay chơi tiền xu khá đấy…”

“Đồ gia truyền?”

Kim Thần nhàn nhạt đáp lại: “Tiền dính với nhau thành khối, sau khi tách ra tôi tự rửa sạch”.

Ông Đàm gật đầu: “Là người trong nghề. Người trẻ bây giờ đều không có hứng thú với đồ vật cũ nữa rồi...”

“Chàng trai, cậu định bán sao?”

Kim Thần gật đầu: “Toàn bộ đều bán”.

“Ồ, định bán bao nhiêu?”

“Ông nói xem”.

Ông Đàm gật gật đầu, trong mắt hiện lên một chút tán thưởng, dường như có chút ấn tượng tốt với Kim Thần.

“Cửa hàng này là sau khi về hưu không có việc gì làm tôi mở chơi, chủ yếu là nơi để mấy anh em bạn già cùng bạn bè thích đồ cổ, đồ chơi văn hóa gặp gỡ giao lưu ...”

“Nếu nói không kiếm tiền thì chắc chắn là giả, cháu gái tôi ở Thượng Hải còn phải trả tiền nhà nữa…ha ha…”

“Như này đi, bộ ngũ phúc lâm môn này tôi tìm ông chủ mua cho cậu, giá cả hai bên tự thương lượng…”

“Phần còn lại này, tôi sẽ trả ba ngàn”.

“Cậu thấy thế nào?”

Kim Thần khẽ gật đầu: “Được”.

Ông Đàm có chút kinh ngạc, lời nói của Kim Thần rất ngắn gọn, mặc dù ăn mặc giản dị nhưng khí thế và khí chất trên người lại không giống như người bình thường.

Điều khiến ông Đàm ngạc nhiên hơn cả là sự quyết đoán của Kim Thần.

Đây là lần đầu tiên gặp được một thanh niên già dặn như Kim Thần trong thời đại mà đàn ông mang nét nữ tính, tiểu thịt tươi tràn lan.

Cười ha ha gật đầu tán thưởng, ông Đàm gọi người làm trong cửa hàng mang một bản hợp đồng đến cho Kim Thần ký.

Đây là lần đầu tiên Kim Thần nhìn thấy hợp đồng giao dịch thời nay, nhìn lướt qua, đọc nhanh như gió, nắm được toàn bộ nội dung.

Anh cầm lấy bút ký tên của mình như rồng bay phượng múa, rồi đưa lại.

“Vèo...”

Lúc ông Đàm nhìn thấy chữ ký của Kim Thần, liền ngạc nhiên kêu lên một tiếng, hai mắt đều sáng lên.

“Cuồng thảo...”

*Cuồng thảo: Một kiểu chữ thảo.

“Ôi chao, cái này...”

“Kim...Kim...Thần...”

“Chữ đẹp!”

Ông Đàm lại quan sát Kim Thần kỹ hơn, trong lòng thầm kinh ngạc.

Rất nhanh, ba ngàn đã được giao đến tay Kim Thần, ông Đàm lớn tiếng hét về phía nhóm các ông lão bên trong.

“Các ông anh, đồ tốt tới rồi”.

“Ngũ phúc lâm môn, tiền xu Ngũ Đế”.

“Hàng thật. Xuất sắc”.

“Có ai muốn có nó không?”

Vừa dứt lời, mười mấy ông lão ngồi cạnh hai bàn trà đều bật dậy.

Trong miệng ai ai cũng hét lên tôi muốn, tôi muốn.

Chỉ có một bộ tiền xu Ngũ Đế ngũ phúc lâm môn, nhưng ai cũng muốn, cuối cùng chỉ có một cách giải quyết.

Người trả giá cao hơn sẽ có được nó.

Sau đó báo giá của các ông lão còn còn gây bất ngờ hơn nữa.

Có một ông lão hơn bảy mươi tuổi khí phách nhất, đưa ra cái giá cao là ba lăm ngàn, trở thành người đưa ra giá cao nhất ở đây.

Ông lão vỗ ngực lớn tiếng nói: “Thứ con trai tôi có chính là tiền, văn phòng mới của nó chỉ thiếu một bộ tiền xu Ngũ Đế”.

“Mấy ông ai cũng đừng nghĩ tranh với tôi”.

Mức giá cao ngất ngưởng ba lăm ngàn được đưa ra, những người khác không nói nên lời, xuýt xoa vài câu với ông lão rồi về chỗ ngồi, tiếp tục nói chuyện.

Ông lão gọi một cuộc điện thoại, chưa đầy hai mươi phút đã có người đưa tiền đến.

Sau khi ký tiếp hợp đồng chuyển nhượng, Kim Thần lại có thêm ba lăm ngàn trong tay.

“Chàng trai, hài lòng chứ. Ngũ phúc lâm môn này là một món hàng hot hiện nay, bình thường giá thấp nhất cũng đã là tám ngàn, chất lượng của bộ này là cực phẩm, cũng coi như có thể bán được giá tốt”.

“Về sau nếu có đồ tốt, cứ mang tới đây. Ef của Đàm Doãn Hoa tôi mở, chỉ cần là tiền, tôi đều mua”.

“Đương nhiên, nếu là giả, tôi không cần, ha ha...”

Sau khi nhận tiền, Kim Thần cũng không nói nhiều, gật đầu với Đàm Doãn Hoa: “Giám đốc Đoàn thật hào sảng”.

Đúng lúc này, máy tính của ông Đàm truyền đến tiếng báo tin nhắn QQ.

Ông Đàm kêu lên một tiếng kinh ngạc, cười nói: “Đây rồi. Này, là bạn học cũ của tôi, phó viện trưởng viện bảo tàng tỉnh Quảng Đông Vương Hoài Lễ...”

“Nhanh như vậy đã gửi qua, hy vọng là tin tốt”.

Tôn Lâm Quốc ngồi ở một bên rất lâu không dám lên tiếng bỗng bật dậy, đỏ mắt chờ mong nhìn máy tính, cực kỳ khẩn trương.

Ông Đàm mở file tài liệu trước mặt Tôn Lâm Quốc.

Tài liệu gửi đến là một tờ giấy viết thư đã hơi ố vàng ố đen, chữ khải cực nhỏ trên đó vô cùng ngay ngắn, giống như sản phẩm in ấn.

Trên giấy viết thư đóng một con dấu, ước chừng đã từ rất lâu, kiểu chữ trên con dấu đã không nhìn thấy rõ.

Nhưng điều này không làm khó được ông Đàm.

Đầu tiên phóng to con dấu trên giấy viết thư, sau đó in màu ra, rồi so sánh con dấu trên hai tờ giấy viết thư.

Đột nhiên, mặt ông Đàm tái đi.

Người khẽ ngây ra, tay cứng đờ buông xuống.

“Thế nào?”

“Không đúng sao?”

Tôn Lâm Quốc nhìn thấy bộ dạng của ông Đàm, giọng nói liền thay đổi, hai tay khẽ run rẩy, giọng run run hỏi.

Vẻ mặt ông Đàm ngưng trọng, mỗi bên tay cầm một tờ giấy viết thư, suy nghĩ một lúc, khẽ thở dài.

“Ông Tôn, thứ lỗi cho trí nhớ tồi của tôi. Thứ này, tôi nhìn không đúng”.

“Xin lỗi”.

Thông thường trong giới chơi đồ cổ nói nhìn không đúng, là lời lịch sự uyển chuyển, người trong nghề đương nhiên biết ý nghĩa của câu nhìn không đúng.

Tôn Lâm Quốc tê liệt, mềm nhũn ngồi xuống.

“Đến ông cũng nhìn không đúng?!”

“Vậy thì là giả rồi”.

“Giả rồi, giả rồi...”

Chương 22: Nhân sâm

Ông Đàm nói với giọng điệu ôn hòa và ung dung: “Người cho tôi giấy viết này là bạn học cũ ở trường đại học Thiên Đô của tôi, bây giờ là phó viện trưởng của Viện bảo tàng tỉnh Quảng Đông…”

“Trên giấy viết là tấu sớ của một tri huyện tỉnh Quảng Đông giữa năm Ung Chính. Hình con dấu bên trên cũng là Đảm Chiêu Nhật Nguyệt”.

“Chắc chắn giấy viết của bạn học tôi không có vấn đề, sau khi tôi đối chiếu, hình con dấu của ông Tôn ông và con dấu của bản tấu sớ đó có sự khác biệt về hoa văn”.

Tôn Lâm Quốc ngẩn người hỏi: “Hoa văn gì?”

Đàm Doãn Hoa kiên nhẫn giải thích.

“Thời cổ đại, bất luận là ấn tỷ của quan gia hay là con dấu cá nhân đều là chứng cứ quan trọng nhất của mỗi một người, còn được người nổi tiếng coi là tượng trưng của thể diện”.

“Trình độ làm giả của thời cổ đại cũng không kém gì so với hiện nay, vì vậy, rất nhiều người nổi tiếng khi chế tạo xong con dấu, sẽ cố ý khắc một số hoa văn đặc biệt lên con dấu…”

“Nó cũng tương đương với mã QR và ký hiệu chống hàng giả”.

“Hình thức xử lý này cũng là cách chống hàng giả vô cùng hữu hiệu thời đó, được sử dụng cho đến khi cải cách mở cửa”.

“Trong ngành này của chúng tôi, con dấu và ấn triện của mỗi một người nổi tiếng là bài học bắt buộc khi nhập môn, ban đầu tôi học ở trường đại học Yến Sơn, chỉ riêng ghi nhớ những con dấu của người nổi tiếng này cũng đủ tốn mất một năm…”

Kim Thần ở một bên nghe thấy những lời này cũng thầm gật đầu.

“Sau khi cải cách mở cửa, ngày càng nhiều người làm giả, kỹ thuật làm giả ngày càng tân tiến, những thứ được làm ra ngay cả chuyên gia cũng bị lừa”.

“Đặc biệt là ấn triện cá nhân, với sự phát triển của kỹ thuật máy tính, ấn triện và con dấu quan trọng nhất dùng giám định tranh chữ trước đây cũng hoàn toàn đã không còn tác dụng trước máy tính”.

“Bởi vì máy tính có thể mô phỏng bất kỳ hoa văn của bất kỳ ấn triện nào, đường vân không hề khác biệt”.

“Cho nên, hiện nay giám định tranh chữ, dùng con dấu của người nổi tiếng đã trở thành cách lỗi thời rồi”.

“Hình con dấu vuông này của ông Tôn… thực ra ông cũng không cần để trong lòng”.

“Dù sao tôi cũng không được nhìn con dấu bằng hiện vật, trong tay tôi cũng không có, tôi cũng chỉ có thể phán đoán theo hình con dấu mà ông đưa…”

“Cách tốt nhất là tìm được con dấu thực sự đến thì có thể giải quyết dứt khoát”.

Tôn Lâm Quốc vốn không nghe thấy lời này, tinh thần hoảng loạn, cơ thể loạng choạng sắp đổ.

Đàm Doãn Hoa thấy vậy, mở miệng cười an ủi:

“Con người tôi ăn nói thẳng thắn, ông là bạn học của ông Tiết…”

“Có chỗ nào đắc tội với ông, vẫn mong ông đừng để bụng”.

Ý trong lời nói của Đàm Doãn Hoa rất rõ ràng, đó chính là ông ta nể mặt ông Tiết cho nên ông ta thẳng thắn có gì nói đó.

Tôn Lâm Quốc đâu thể nghe lọt những lời này, nhắm mắt thở dài, nước mắt chảy dài, vô cùng đau lòng.

“Tên súc sinh này, bại gia chi tử, bại gia chi tử mà…”

“Thà rằng tôi không sinh ra nó…”

“Tôi thực sự không nên sinh tên súc sinh này ra…”

Tôn Lâm Quốc giằng co đứng lên, khom lưng với Đàm Doãn Hoa, hai tay đưa lì xì.

“Làm phiền ông Đàm rồi, xin ông nhận lấy”.

Đàm Doãn Hoa đẩy lì xì lại, nhẹ giọng nói: “Chỉ là chuyện nhỏ, không cần làm vậy”.

“Tôi không giúp được gì, ông xử lý chuyện của ông xong rồi tính”.

Tôn Lâm Quốc rớm nước nơi khóe mắt, chán nản gật đầu, khoác chiếc túi đi ra ngoài như người mất hồn, lắc đầu thở dài.

Đàm Doãn Hoa cũng lắc đầu, nhìn hai hình con dấu trên giấy viết thư, lầm bẩm tự nói.

“Đảm Chiêu Nhật Nguyệt!”

“Đúng là chưa nghe thấy ai nói đến thứ này”.

Bỗng nhiên Đàm Doãn Hoa nghĩ đến một chuyện, lại ngẩng đầu nhưng không nhìn Kim Thần.

Lại lấy ra hợp đồng chuyển nhượng mà Kim Thần ký, ngón trỏ tay phải vẽ vẽ móc móc trên không trung, thỉnh thoảng hít một hơi, tấm tắc khen ngợi.

“Chữ đẹp, đúng là chữ đẹp…”

“Đã bao nhiêu năm không nhìn thấy chữ đẹp thế này rồi”.

Kim Thần đã ôm ba mươi tám ngàn rời khỏi Ef từ lâu, anh đã đưa ra quyết định, bồi bổ thật tốt cho cơ thể của mình.

Cơ thể của mình thực sự quá kém, muốn hồi phục cũng không phải ba tháng năm tháng có thể làm được, cách duy nhất là sử dụng thực phẩm bổ dưỡng.

Trong đầu mình đã ghi lại hàng trăm ngàn bài thuốc, Kim Thần lựa chọn một bài, có thể cải thiện tốt chất cơ thể của mình trong thời gian ngắn nhất.

Đây là bước đầu tiên.

Anh lái chiếc xe ba bánh đến trung tâm thương mại Quốc Tế vành đai ba, nơi này là chợ đầu mối dược liệu lớn nhất tỉnh này, cũng là chợ chuyên về dược liệu lớn nhất cả nước.

Mua dược liệu tận gốc chắc chắn rẻ hơn mua ở cửa hàng thuốc, hơn nữa còn rẻ hơn rất nhiều.

Trong chợ rộng hai trăm ngàn mét vuông này rất đông đúc, người người chen chúc, bây giờ là mùa mở bán đông trùng hạ thảo, toàn bộ các thầy thuốc của trung dược đường và công ty chuyên nghiệp nổi tiếng ở các nơi trên cả nước bao gồm Hồng Kong, Đài Loan, và đảo Đông Áo đều tập trung ở nơi này, thu mua số lượng lớn.

Từ cuộc cách mạng cộng nghiệp hóa đến nay, ô nhiễm toàn cầu mỗi ngày một tệ, sớm đã vô cùng nghiêm trọng.

Còn trung y tinh hoa đất nước lại ngày càng dần suy tàn.

Nguyên nhân lớn nhất là do thiếu hụt dược liệu thuốc Đông y và chất lượng không đảm bảo.

Tuy các dược đường lớn đều xây dựng nguồn cung cấp dược liệu của mình, nhưng dược liệu nuôi trồng nhân tạo mãi mãi không bằng sản phẩm sinh trưởng trong thiên nhiên.

Kim Thần đi khắp trung tâm dược liệu nửa tiếng, lại không có cản đảm đi tiếp.

Ở nơi này có tất cả dược liệu cần trong phương thuốc của mình, nhưng năm tuổi của dược liệu lại quá kém.

Anh vừa hỏi qua một cửa hàng nhân sâm, giá của nhân sâm hoang dã ba mươi năm tuổi là một ngàn một gram, khi Kim Thần hỏi chủ cửa hàng giá của nhân sâm hoang dã trăm năm tuổi, dánh vẻ chủ cửa hàng nhìn Kim Thần giống như nhìn khủng long tuyệt chủng.

Đi thêm mấy cửa hàng thì bọn họ cũng nhìn anh như vậy.

Có một chủ cửa hàng rảnh đến nhàm chán cười lạnh lùng nói với Kim Thần, trong thời buổi này, đừng nói sâm hoang dã trăm năm tuổi, kể cả sâm hoang dã năm mươi năm cũng là hàng quý hiếm.

Năm năm nay ở cả núi Trường Bạch, năm ngoái có một đội ngũ hái sâm đào được một cây nhân sâm hoang dã năm mươi năm tuổi.

Lúc đó họ còn quay video, đột phá hơn một triệu lượng truy cập.

Năm nay, thì đến lông của nhân sâm hoang dã cũng không thấy.

Đi ra khỏi trung tâm, Kim Thần có chút nản lòng, tuy bây giờ là thời hoàng kim ngàn năm chưa từng có, nhưng có những thứ lại không còn nhìn thấy được nữa.

Nhân sâm là một trong vị thuốc chính điều dưỡng sức khỏe của mình, không có nhân sâm, phương thuốc cũng không có công hiệu.

Chương 23: Dung huyết thảo

Cho dù tìm được nhân sâm trăm năm, hiện tại Kim Thần cũng không có đủ tài lực để mua.

Nhân sâm trăm năm, thì giá của nó…

Là một con số trên trời hoàn toàn không dám tưởng tượng.

Không còn cách nào, vậy thì đổi phương thuốc.

Sau đó anh lại đến hai chợ dược liệu khác, tuy không lớn bằng trung tâm thương mại, nhưng hai chợ này kinh doanh cũng khá lâu đời, có đầy đủ dược liệu.

Nơi này không sánh được với trung tâm thương mại, ngoại trừ những tòa nhà cửa hàng, ở giữa còn có khu nhà kính lớn, dành riêng cho các tiểu thương nhỏ.

Đa số dược liệu đều được nuôi trồng ở vùng núi của tỉnh, dược tính công hiệu cũng được tính là bậc trung.

Kim Thần bắt đầu thu mua ở những cửa hàng này.

Trong chớp mắt, ba mươi tám ngàn được đổi từ tiền Ngũ Đế đã mất hơn một nửa, nhưng chỉ phối được một phần năm của bài thuốc.

Đi một vòng, đã hơn một giờ trưa, Kim Thần sờ tiền trong túi, thở dài nhẹ.

Tuy thời hoàng kim rất tốt, nhưng tiền bạc lại không đủ dùng.

Dựa vào kiến thức của mình cũng chỉ có thể bắt đầu từ đầu ở thời hoàng kim này.

“Ừm?”

Kim Thần dừng bước chân, bỗng quay đầu.

Một vị thảo dược không bắt mắt ở gian hàng phía sau lọt vào đôi mắt của anh.

“Dung huyết thảo!”

Con mắt của Kim Thần bỗng co chặt lại, nhưng vẫn thản nhiên xuống xe.

Trước mắt là một dãy cửa hàng ở cổng chợ dược liệu, theo lý ở đây không được bày bán, nhưng hôm nay là thứ bảy, không có ai đi làm.

Bày gian hàng ở cổng vừa tốt, vừa không cần mất phí gian hàng, là chỗ mà rất nhiều tiểu thương nhỏ lẻ thích nhất.

Mỗi gian hàng không lớn, chỉ trải một cái túi da rắn lên mặt đất, bên trên bày một số dược liệu.

Phần lớn đều là maca, đảng sâm bắc, cây họ dương xỉ, tam thất, linh chi và nhân sâm.

Cũng có gian hàng bày nấm thông phơi khô, nấm Tùng Nhung và nấm mối, hoa tiêu khô và mộc nhĩ dại, nấm hương.

Đa số những người bán hàng đều mặc trang phục dân tộc, da nâu đồng ngăm đen.

Bày bán ở đây, hiển nhiên người qua lại đông đúc, không ít người dừng lại xem hàng, hỏi giá, đa số những người qua lại đều không hiểu ngành, không động đến dược liệu, nhưng không ít người mua mộc nhĩ dại, nấm hương.

Kim Thần châm điếu thuốc, hút sâu một hơi, đi qua đi lại theo dòng người, anh đến mỗi một gian hàng dừng chân xem nửa phút, cuối cùng ngồi xổm trước một gian hàng.

Chủ của gian hàng là một cô gái người Tây Tạng, mặc trang phục Tây Tạng, trước ngực treo chuỗi dây chuyền hổ phách, giày mũi cao, dáng người thướt tha, rất đẹp mắt.

Trên gian hàng đều là một số dược liệu thông thường, nếu nói có thứ đặc biệt, cũng chỉ có một chai trùng thảo và một chai saffron.

Sau khi được cô gái người Tây Tạng đồng ý, Kim Thần cầm chai trùng thảo xem qua, tùy ý hỏi mấy câu, rồi tiện tay lật xem những dược liệu khác.

Trùng thảo trên sạp hàng của cô gái Tây Tạng rất tốt, có hai người ngồi xổm bên cạnh Kim Thần, liên tục hít ngửi saffron và những dược liệu khác.

Lúc này, Kim Thần thản nhiên cầm một cây thuốc trong tay lên.

Cây thuốc rất bình thường, cao không quá một thước, màu nâu, thân rễ chỉ năm phân, sần sùi, hơi giống vỏ cây thông.

Ở trên có bốn cành khô, mỗi cành có bốn chiếc lá, xòe ra bốn phía.

Tuy đã khô héo chẳng ra sao, nhưng mười sáu chiếc lá vẫn hoàn hảo nguyên vẹn.

“Quả nhiên là mày!”

“Dung huyết thảo!”

Tim của Kim Thần bỗng đập nhanh, nơi sâu thẳm trong đôi mắt lóe ra vẻ xúc động cuồng nhiệt.

Cây dung huyết thảo này được bảo quản rất tốt, không thể không khâm phục người hái nó chắc chắn là nhân vật bậc thầy.

Kim Thần cầm cây dung huyết thảo trong tay, cũng không nỡ buông xuống.

“Ương Cát, đây là cây thuốc gì?”

Ương Cát chưa đến hai mươi tuổi, gò má cao ửng đỏ, nhưng ngay thẳng phóng khoáng, nói với Kim Thần.

“Đây là ‘ba lạp’ tôi để lại, tôi cũng không biết là gì?”

Cô gái Ương Cát chất phác thật thà có chút xấu hổ, giọng dịu dàng mang theo hương thơm thuần khiết hoa cỏ cao nguyên.

Trong tiếng Tây Tạng, ‘ba lạp’ dùng để gọi ông nội hoặc là ông ngoại.

“Ông nội tôi cũng không với chúng tôi về thảo dược này”.

Kim Thần ừm một tiếng, ngửi mùi tanh đặc trưng của dung huyết thảo, cây dung huyết thảo này không dưới hai trăm năm tuổi, vô cùng quý hiếm

Anh nhẹ giọng hỏi: “Sao ‘ba lạp’ của cô không đến?”

Sắc mặt Ương Cát thấp thoáng buồn: “Ba lạp’ qua đời rồi, tôi là sinh viên của học viên dân tộc, thứ bảy chủ nhật thường đến đây bán hàng”.

“Thảo dược này cô bán bao nhiêu?”

“Năm mươi”.

Kim Thần lấy ra năm mươi đồng đưa qua, cầm dung huyết thảo đi lên xe ba bánh, hòa vào dòng xe tấp nập.

Có được huyết dung thảo chắc chắn là một việc bất ngờ, bản thân anh cũng không ngờ, phải biết rằng, huyết dung thảo đã tuyệt chủng vào thời Càn Long, bởi vì yêu cầu môi trường sinh trưởng vô cùng hà khắc.

Chỉ có thể tìm được ở trên Thần Sơn của Tây Tạng.

Nhưng công hiệu của nó cực kỳ nghịch thiên.

Khi đi qua một cửa hàng đồ lưu niệm, Kim Thần mua một chiếc hộp dài, thận trọng đặt dung huyết thảo vào, dán băng dính bên ngoài, cất vào trong túi.

Anh ăn bát mỳ chay, đạp xe đi về khu vực Tây Thành.

Tối qua Chu Diểu nói với anh, những đồng tiền xu của lão Viên cầm đến rất có khả năng từ khu vực Tây Thành, từ sau khi giải phóng, khu nhà tồi tàn ở đó vẫn được giữ cho đến nay, chắc chắn có nhiều đồ vật cũ kỹ hơn so với những nơi khác.https://AzTruyen.net/threads/cao-thu-dau-khi-kim-than-tang-tu-mac.9983/

Hôm qua đến Tống Tiên Kiều nửa tiếng, hôm nay đến Thảo Đường hai tiếng, Kim Thần cơ bản đã hiểu sơ qua về thị trường chơi đồ cổ hiện nay.

Loạn thế hoàng kim, thịnh thế cổ đồng, hiện nay những đồ vật cũ thực sự sớm đã không còn tung tích, ngay cả Bác Nhã Trai của Từ Văn Chương, Ef của Đàm Doãn Hoa và Tam Tô Đường của giáo sư họ Lưu đó cũng không nhìn thấy đồ cổ đồ đồng cao cấp, càng đừng nói các cửa hàng khác.

Dưới hoàn cảnh như này, Kim Thần có bản lĩnh cấp nghịch thiên, cũng chỉ có thể bắt đầu từ đầu từng bước một.

Chương 24: Cứu người

Bước vào tháng bảy, sau khi Cẩm Thành trải qua những ngày mát mẻ, thời tiết trở nên gay gắt, nhiệt độ lên đến bốn mươi độ mấy ngày liên tục khiến cả thành phố như một cái nồi hấp.

Ánh nắng ban trưa chói mắt, xuyên qua tán lá cây ô rô, chiếu xuống mặt đất tạo hình thù vô cùng kỳ lạ.

Đi mấy kilomet, Kim Thần cũng mệt đến mức thở dốc, dần dần đi lại gần bên lề đường cho người đi bộ.

Dưới bóng cây, chim kêu không biết mệt mỏi khiến người ta bực dọc.

Một đám đông vây lại phía trước, cản lối đi của đường dành cho người đi bộ.

Một tiếng khóc thảm thiết vang lên trong đám đông, vào buổi trưa ngày hè nóng bức này khiến người ta nghe mà sợ hãi.

Kim Thần đẩy chiếc xe ba bánh định đi vòng qua, vô tình liếc nhìn một cái, rồi bỗng dừng lại.

Một cô gái quỳ dưới đất, nắm chặt nắm đấm.

Một ông già nằm dưới chân cô gái.

Ông già này, hôm nay Kim Thần đã gặp hai lần.

Lần đầu tiên gặp là ở Tam Tô Đường của giáo sư Lưu. Ông già này cầu xin giáo sư Lưu tham dự cuộc hẹn gặp nào đó vào ngày kia.

Cũng chình vì ông ta, Kim Thần đã nhìn thấy con dấu Đảm Chiêu Nhật Nguyệt đó.

Ấn triện đó cho dù hóa thành tro bụi, Kim Thần cũng sẽ không quên.

Bời vì anh đã từng có được ấn triện đó.

Tất cả những thứ từng qua tay mình, cả đời Kim Thần cũng sẽ không quên.

Lần thứ hai anh gặp ông già này là ở Ef của Đàm Doãn Hoa.

Ông ta đưa phong bao đỏ nhờ Đàm Doãn hoa giám định hình in con dấu Đảm Chiêu Nhật Nguyệt đó là thật hay giả.

Ông già này tự xưng là Tôn Lâm Quốc.

Đàm Doãn Hoa rất giỏi đối nhân xử thế, nhưng kết quả giám định lại khiến Tôn Lâm Quốc thất vọng, từ lúc Tôn Lâm Quốc ra về, chỉ có Kim Thần mới nhìn thấy sự tuyệt vọng trong ánh mắt của Tôn Lâm Quốc.

Thậm chí Kim Thần còn nhìn thấy vẻ kiên quyết trong ánh mắt Tôn Lâm Quốc.

Không ngờ mới qua được bao lâu, chớp mắt lại gặp lần nữa, Tôn Lâm Quốc đã nằm dưới đất.

Sắc mặt của Tôn Lâm Quốc dưới đất xám xịt, có chút tái xanh, đôi mắt mở to, toàn thân cứng thẳng, gần như không có nhịp tim, trong tay còn nắm chặt tờ giấy viết thư tám hàng dọc.

Tình trạng như này phần lớn là vì nhồi máu cơ tim đột ngột hoặc là xuất huyết não, ấn triện được giám định là giả là một đòn đả kích không nhẹ với Tôn Lâm Quốc, không thể chấp nhận sự thực này, nhồi máu cơ tim đột ngột hoặc là xuất huyết não cũng là chuyện bình thường.

Người quỳ bên cạnh Tôn Lâm Quốc là một cô gái cá tính tóc ngắn ngang tai.

Bên trên mặc một chiếc áo hai dây lụa thật màu đen, tuy quỳ xuống cúi người nhưng vẫn không che được niềm kiêu hãnh phía trước.

Xương quai xanh tinh tế hõm sâu, hai dây rộng rãi phập phồng trong tiếng nức nở nhẹ của cô gái, khe rãnh sâu thẳm, tràn đầy sức xuân.

Chiếc bụng thon thon, cho dù quỳ xuống cũng không thấy có chút mỡ thừa nào, bên dưới mặc một chiếc quần bò ngắn, bó chặt, đôi chân dài màu nâu đồng cho thấy chắc chắn cô gái này làm nghề liên quan đến vận động thể thao.

Xương quai xanh tinh tế, chiếc eo thon nhỏ, khuôn mặt kiều diễm như hoa anh đào, vô cùng hoang dại, khiến người ta tim đập thình thịch.

Cô gái quỳ bên cạnh Tôn Lâm Quốc, hai bàn tay chồng lên nhau không ngừng ấn mạnh lồng ngực của Tôn Lâm Quốc.

Miệng lẩm bẩm vội vã đếm số, khi đếm đến mười, cô gái từ bỏ việc ấn lồng ngực, bóp mũi Tôn Lâm Quốc tiến hành hô hấp nhân tạo.

Hô hấp nhân tạo khoảng ba giây rồi dừng lại, cô lại lại ấn lồng ngực của Tôn Lâm Quốc lần nữa để hồi sức tim phổi.

Trong cả quá trình, lực ấn tương đối chuẩn xác, có thể thấy cô gái là người chuyên nghiệp.

Sau khi làm hồi sức tim phổi, cô gái áp tai vào lồng ngực của Tôn Lâm Quốc, nghe kỹ mấy giây, sau đó lại hô hấp nhân tạo lần nữa.

Mấy lần liên tục như vậy, Tôn Lâm Quốc vẫn không có động tĩnh, sắc mặt tím tái, đó là biểu hiện của sắp chết.

Nhưng cô gái vẫn không từ bỏ.

Liên tục làm hô hấp nhân tạo và hồi sức tim phổi chuẩn xác như một cái máy, miệng đếm số như cái máy.

Ánh nắng gay gắt vô tình chiếu xuống, cả người cô gái sớm đã ướt sũng, mồ hồi trên trán nhỏ xuống từng giọt, hơi thở gấp gáp, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch.

Sau một hồi hô hấp nhân tạo và hồi sức tim phổi, Tôn Lâm Quốc vẫn không có động tĩnh gì, cô gái quỳ ngỗi trên mặt đất nóng như thiêu đốt, nhắm chặt đôi mắt, nắm chặt nắm đấm, ngửa cổ lên trời phát ra tiếng thét bi thương.

“Ông mau tỉnh lại đi, ông tỉnh lại đi!”

“Tỉnh lại đi mà!”

“A..!”

Cô gái bỗng cúi đầu, nước mắt và mồ hôi lã chã rơi xuống.

“Các người nhìn cái gì mà nhìn, cút hết cho bà”.

“Người ta chết rồi, các người vui lắm hả?”

“Cút!”

Già trẻ nam nữ đứng vây quanh xem đều không chút động lòng, một số đàn ông từ đầu đến cuối đều tham lam nhìn chằm chằm phần cơ thể bị lộ ra của cô gái, ánh mắt đê hèn và bỉ ổi.

Lúc này tay của Tôn Lâm Quốc nhẹ nhàng buông thõng, đầu ngẹo sang một bên, ánh mắt vô hồn nhìn về một phía trân trối, cơ thể cứng đờ.

Cô gái lại ngửa cổ lên trời thét một tiếng bi thương thảm hiết, hai nắm đấm dúi mạnh vào đùi của mình, bất lực cúi người.

Đầu yếu ớt ngục xuống lồng ngực, lưng khẽ rung lên, khóc đau đớn thất thanh.

Khoảnh khắc này, trái tim Kim Thần bỗng run lên.

“Tôi không tin không cứu sống được ông!”

“Tôi cứ muốn cứu sống ông đấy!”

Dường như cô gái rất kiên cường, im lặng mấy giây, đột nhiên đôi mắt hạt nhãn mở to tròn, cắn môi gào thét, lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ trong túi.

Trong chiếc hộp là một bộ kim châm bạc.

Lấy ra một cây kim châm dài ba tấc, cầm lên rồi cắm xuống lồng ngực của Tôn Lâm Quốc.

Lúc này, giọng của một người đàn ông thanh lạnh vang lên.

“Đừng cắm vào đản trung!”

Cô gái bỗng giật mình.

Ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người đàn ông lặng lẽ đứng phía trước mình, đôi mắt sáng đen sâu thẳm như Thái Bình Dương khiến lòng mình bĩnh tĩnh lại.

“Để tôi!”

Kim Thần ngồi xổm xuống, cầm lấy cây kim châm dài ba tấc từ trong tay cô gái, lấy bật lửa nhanh chóng hơ nóng chín lần quanh cây kim, không hề do dự, cắm kim xuống.

Cây kim châm cắm xuống huyệt thần đình trên đỉnh đầu Tôn Lâm Quốc, ấn nhẹ xuống vào sâu hai phân.

Kim Thần thuận miệng nói: “Kim châm hai tấc”.

Cô gái nhìn thủ pháp xuống châm của Kim Thần lập tức há hốc miệng, hoàn toàn ngây người.

Chương 25: Quỷ châm

Kim Thần quay đầu lại nhìn, sa sầm mặt giật lấy hộp kim châm từ tay cô gái, quét mắt nhìn, trong lòng bỗng có chút kinh ngạc.

Hộp kim châm này vậy mà lại được làm từ gỗ tử đàn lá nhỏ, nhìn nước bóng hẳn là đã trên hai trăm năm.

Lấy ra một kim châm bằng bạc có phần mũi kim dài 50mm, Kim Thần lại dùng bật lửa hơ qua chín lần coi như khử trùng, sau đó châm xuống.

Vị trí của châm này vẫn là ở trên đỉnh đầu Tôn Lâm Quốc, phía trên lông mày bên phải, huyệt huyền lư.

Châm xuống ba phân thì dừng lại, vê cán kim bốn lần!

Tay phải châm xuống, tay trái đã cầm sẵn ba chiếc kim châm bằng bạc khác trong hộp kim châm.

Châm xong huyệt huyền lư, nhanh chóng bật lửa khử trùng ba chiếc kim châm bằng bạc có phần mũi kim dài 25mm ở tay trái, nhanh như chớp, xoẹt xoẹt xoẹt liên tục ba chiếc lần lượt châm vào ba huyệt ngũ xứ, bản thần và mục song.

Các kim châm xuống lần lượt là ba phân rưỡi, hai phân và một phân bảy, sau đó lập tức dừng lại.

Châm ba kim châm này, tốc độ của Kim Thần đã nhanh hơn.

Anh vén chiếc áo ngắn tay của Tôn Lâm Quốc lên, năm ngón khép lại, bốn chiếc kim châm bằng bạc cuối cùng trong hộp kim châm có phần mũi kim dài lần lượt là 150mm, 175mm, 200mm, đồng thời phóng ra từ giữa các ngón tay.

Bốn chiếc kim châm đồng thời châm xuống, lần lượt châm vào huyệt thiên đột, tử cung, tử phủ, cuối cùng là đản trung.

Cùng lúc kim châm xuống, lòng bàn tay kia của Kim Thần ấn vào ngực Tôn Lâm Quốc, cùng với độ sâu và lực đạo châm xuống, khẽ xoa nhẹ, sau đó vỗ mạnh.

Tôn Lâm Quốc sớm đã tắc thở liền tỉnh lại.

“Ọe!”

Ngay sau đó!

Tôn Lâm Quốc phun ra một cục máu đỏ, sau đó nằm nghiêng trên đất, co quắp, không ngừng nôn mửa.

Cơ thể không ngừng co giật run rẩy, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.

Cảnh tượng kỳ diệu này diễn ra, tất cả mọi người có mặt đều bị dọa sợ oa oa kêu lớn giống như gặp quỷ, hoảng sợ loạt soạt lùi về sau.

Có người nhát gan ngã lăn ra đất, nhưng hoàn toàn không quan tâm đến, bò dậy bỏ chạy.

Kim Thần ngồi bệt xuống đất, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, toàn thân ướt sũng như vừa được vớt lên từ trong nước.

Cô gái tóc ngắn ở bên cạnh kinh ngạc lảo đảo, trợn tròn mắt, ngây ngốc nhìn Kim Thần, hộp kim châm rơi xuống đất cũng không thèm quan tâm tới.

Trong miệng kêu lên thất thanh: “Quỷ châm!!!”

Kim Thần cắn chặt răng, sắc mặt dữ tợn và đau đớn, tay phải run rẩy chỉ vào Tôn Lâm Quốc, khàn giọng kêu lên: “Lật ... lật ông ta...lại!”

Cô gái tóc ngắn nhìn thấy Tôn Lâm Quốc cuộn tròn như đứa trẻ sơ sinh, liền giật mình.

Vội vàng đi tới, giơ hai tay ra nắm lấy cổ tay Tôn Lâm Quốc, hai ngón tay cái siết chặt, bấm vào mạch của Tôn Lâm Quốc, hai tay bẻ song song ra sau.

Tôn Lâm Quốc lập tức ngã vào trong lòng cô gái tóc ngắn.

Hai tay cô gái tóc ngắn ôm lấy bụng dưới của Tôn Lâm Quốc từ phía sau, nâng đầu gối phải lên, không chút do dự áp vào lưng Tôn Lâm Quốc.

Hai tay dùng sức ôm lấy.

Tôn Lâm Quốc vẫn run rẩy như bị điện giật, trong miệng nôn ra rất nhiều cục máu đen, mùi tanh hôi khó chịu.

Sau khi liên tiếp nôn ra, Tôn Lâm Quốc đột nhiên hét lên một tiếng thảm thiết, cả người mềm như bông ngã vào trong lòng cô gái tóc ngắn.

Trên mặt đầy sức sống, đã sống lại.

Cô gái tóc ngắn hít một hơi thật sâu, đặt Tôn Lâm Quốc trên đất, bản thân cũng nằm xuống, thở hổn hển, lưng đẫm mồ hôi.

Lúc này, cả ba người đều đã cạn hết sức lực.

Tay phải của Kim Thần giống như bị hội chứng Parkinson, run rẩy bất thường, cơ thể giống như bị xe tải tông, khí huyết cuồn cuộn, xây xẩm mặt mày.

Phải mất một lúc lâu, Kim Thần mới khôi phục lại bình thường.

Run rẩy lấy thuốc lá ra, châm mấy lần đều bị rơi xuống đất.

Bản thân dùng là quỷ châm.

Quỷ châm được gọi là cửu châm, nhưng thực ra là biến hóa chín chín tám mốt châm pháp. Bản thân chỉ học bảy mươi hai châm pháp đầu tiên.

Vừa rồi bản thân cùng lúc châm xuống bốn kim, đã là cực hạn.

Cơ thể này thực sự quá kém!

Kim Thần hút một hơi hết nửa điếu thuốc, cố gắng khôi phục lại hô hấp của mình, cầm bình nước uống một hơi, ngây người nhìn Tôn Lâm Quốc đang bất động.

Tiếng còi cảnh báo đến gần, đám đông tự động tránh ra, một bác sĩ và hai y tá bước vào.

Nhìn thấy tình huống trước mắt, bác sĩ thực tập trẻ tuổi có chút sững sờ.

“Mấy người…ai xảy ra chuyện?”

Kim Thần lắc đầu, Tôn Lâm Quốc ở một bên lúc này cũng ngồi dậy, không nói gì uống nước của Kim Thần, ngây ngốc lắc đầu.

Bác sĩ chuyển sự chú ý lên trên người cô gái tóc ngắn ở giữa.

Cô gái tóc ngắn ăn mặc gợi cảm hở hang, toàn thân ướt sườn sượt, những người ăn mặc kiểu này, không phải là gái hầu rượu thì chính là...

“Cô em…”

“Cô em cái con mẹ anh!”

Cô gái tóc ngắn liền đứng dậy, mở miệng mắng: “Mẹ anh mới là cô em, em gái anh mới là cô em, cả nhà anh đều là cô em”.

“Mắt chó của anh bị mù à!”

Cô gái tóc ngắn trong nháy mắt giống như một con nhím xù lông, xông đến trước mặt bác sĩ, túm lấy chiếc áo khoác trắng của bác sĩ thực tập, ngón tay chọc liên tiếp vào ngực bác sĩ.

“Thử gọi tôi là cô em thêm một lần nữa xem?”

“Gọi đi!”

“Có giỏi thì gọi một câu nữa xem”.

Bác sĩ thực tập hoàn toàn không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, tức đến tái mặt, khóe miệng run lên, nhưng không nói được lời nào.

Hai cô y tá đi cùng bác sĩ thực tập không chịu được nữa, lên tiếng khuyên nhủ, cô gái tóc ngắn ngay lập tức mắng chửi hai cô y tá như tát nước.

Những lời mắng nhiếc của người Cẩm Thành tuôn ra, thực sự quá khó nghe.

Giọng cô gái tóc ngắn lanh lảnh, lời nói rõ ràng, giống như chim sơn ca.

Nhưng tốc độ lại như súng máy, hàng chục câu mắng chửi người bắn ra, lập tức khiến hai y tá thương tích đầy mình.

Bác sĩ thực tập không biết lấy dũng khí từ đâu mà lớn tiếng nói: “Cô em xinh đẹp…cô…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.