Chương 20: Đảm Chiêu Nhật Nguyệt!
Mắt giáo sư Lưu sáng lên, ho khan hai tiếng, chọc chọc vào trán người phụ nữ, hôn một cái, ánh mắt háo sắc nói: “Tất cả đều cho em”.
Người phụ nữ cười khúc khích, cắn đôi môi đỏ mọng, kéo giáo sư Lưu lên tầng hai.
Ánh mắt thèm thuồng của Tiểu Tống nhìn theo bóng lưng đẫy đà của người phụ nữ, thầm nuốt hai ngụm nước bọt, nhưng lại nặng nề nhổ ra một bãi.
“Cầm thú”.
“Đồ đàn bà lẳng lơ”.
Kim Thần ra khỏi Tam Tô Đường, đi loanh quanh một vòng, dừng lại trước cửa của một cửa hàng đồ cổ.
Nhìn lên hai chữ lớn theo thể chữ lệ truyền thống trên tấm bảng hiệu ở mặt tiền.
“Ef!”
Khóe miệng Kim Thần khẽ nhếch, bước vào trong.
Đây chính là Ef trong miệng người phụ nữ trẻ vừa nói đến.
Tấm bảng hiệu ở mặt tiền được làm từ gỗ hạnh đào, hai chữ Ef lớn theo thể chữ lệ truyền thống được khắc họa một cách mạnh mẽ, uyển chuyển tự nhiên.
Kiểu chữ như vậy, khuôn mẫu dập khuôn của máy tính hoàn toàn không thể làm được.
Diện tích của cửa hàng tên Ef này không quá năm mươi mét vuông, ngoài cửa không để đồ vật phong thủy chiêu tài gì, bày biện cũng đơn sơ giản dị.
Ở bên trái, một dãy dài quầy hàng bằng kính bày đầy các loại tiền của các triều đại khác nhau, từ tiền vỏ sò, tiền thời Xuân Thu cho đến tiền bằng đồng và tiền nhân dân tệ, trên dưới hơn hai ngàn năm, có đủ tất cả.
Trên tường treo một số tiền thủ công mỹ nghệ cỡ lớn, trong đó cái lớn nhất có đường kính hơn một thước.
Đây là tiền xu phong thủy, người bình thường sẽ không dùng.
Chỗ trống bên phải đặt hai chiếc bàn dài, một bàn trà, một bàn bát tiên.
Bàn bát tiên: Bàn vuông to, mỗi phía ngồi được hai người.
Mọi người ngồi kín hai chiếc bàn khẽ trò chuyện và xem đồ vật, hầu hết trong số họ mái tóc đã hoa râm, trước mặt những ông lão này là tách trà và đồ sưu tầm của riêng họ.
Phía bên trên đỉnh đầu còn treo mấy lồng chim, chim sáo và chim họa mi hót véo von không ngừng.
Ở quầy không có ai, Kim Thần cũng không để bụng, xách một chiếc ghế ngồi ở cửa.
Bên cạnh Kim Thần, còn có một ông lão.
Ông lão đeo kính, nhã nhặn lịch thiệp, vẻ mặt hơi thất thần, hai tay ôm chặt một chiếc cặp tài liệu lớn, đôi mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm ra cửa.
Nhìn thấy ông lão này, ánh mắt Kim Thần khẽ động.
Ông lão này không phải ai khác, chính là ông lão vừa khẩn thiết cầu xin sự giúp đỡ của giáo sư Lưu ở Tam Tô Đường.
Kim Thần nhìn ông lão, rồi lại nhìn chiếc cặp tài liệu của ông lão, lẳng lặng ngồi ở bên cạnh, ung dung thản nhiên.
Đúng lúc này, điện thoại của ông lão vang lên, ông lão nghe điện thoại, liên tục gật gật đầu, liên tục nói đồng ý.
Cúp điện thoại, ông lão chán nản mệt mỏi ngồi xuống, lấy khăn giấy không ngừng lau mồ hôi.
Kim Thần ngồi ở bên cạnh, anh có thể nghe rõ từng câu từng chữ ở đầu dây bên kia.
Sau mười phút trôi qua, cuối cùng cũng có người đến cửa hàng.
Là một ông lão hơn sáu mươi tuổi, mặc áo sơ mi trắng, quần tây màu xám tro, đi giày vải đen, dáng người dong dỏng cao, tóc trắng, mắt sáng ngời, nét mặt hồng hào, tràn đầy sinh lực.
Nhìn thấy người này, ánh mắt của ông lão ngồi bên cạnh chợt sáng lên, vội vàng đứng lên, bước nhanh đến nghênh đón, cung kính chào hỏi.
“Ông Đàm”.
“Cuối cùng cũng đợi được ông rồi”.
“Tôi là Tôn Lâm Quốc, hôm qua giáo sư Tiết có gọi cho ông...”
Ông Đàm ừm một tiếng, cười bắt tay Tôn Lâm Quốc, khách sáo nói: “Thực xin lỗi đã đến muộn rồi”.
“Trong tỉnh có cuộc hội thảo về kho báu bị đắm của Trương Hiến Trung, bắt mấy lão già đã nghỉ hưu như chúng tôi đến tham dự cho đủ số lượng…”
“Việc của ông, ông Tiết đã nói với tôi rồi, việc của ông ấy cũng là việc của tôi...”
“Tuy nhiên mảng này của đồ cổ tôi chỉ biết sơ qua, nếu nói là tinh thông, thì tôi thực sự không dám nhận”.
Tôn Lâm Quốc vội vàng lấy ra một chiếc phong bì lớn, dùng hai tay đưa qua.
“Ông quá khiêm tốn rồi, ông là nguyên giám đốc của viện bảo tàng thành phố, cũng là chuyên gia hạng nhất hạng nhì về mảng này của Cẩm Thành, tiền cổ trong cả nước ông đều đếm qua cả rồi...”
Có điều ông Đàm không đưa tay ra nhận phong bì, xua xua tay cười ha ha nói: “Danh tiếng đều thổi phồng lên cả thôi”.
“Ông Tiết và ông là bạn học, tôi và ông Tiết lại là đồng nghiệp, không tính là người ngoài...”
“Nhớ hồi năm 1983, viện sắp xếp đi Mân Giang tìm kho báu bị đắm của Trương Hiến Trung, lúc đó tôi không biết bơi, là ông Tiết dạy cho tôi biết bơi...”
“Bây giờ đều già cả rồi”.
Sự bình dị gần gũi của ông Đàm khiến Tôn Lâm Quốc rất cảm động, cười nói: “Vậy đều nhờ cả vào ông”.
Ông Đàm cũng không cố làm ra vẻ: “Tình hình của ông ông Tiết có nói cho tôi rồi, tình huống đặc biệt, tôi cũng không dám đảm bảo có thể nhìn ra được hay không…”
“Đưa dấu ấn của con dấu cho tôi trước. Tuổi đã cao, thị lực không còn được tốt như trước, phải nhìn kĩ hơn”.
Nói xong, ông Đàm nghiêng đầu nhìn Kim Thần mỉm cười.
“Chàng trai, phiền cậu chờ tôi một chút, tôi xem giúp ông bạn già này trước…”
“Ông ấy đã hẹn từ hôm qua rồi, ha ha, xin lỗi nhé”.
“Tiểu Liêu, pha cho chàng trai này một tách Nga Mi Mao Phong”.
Kim Thần nhàn nhạt nói: “Xin cứ tự nhiên”.
Ông Đàm nhìn Kim Thần, chớp chớp mắt, mỉm cười.
Hai chiếc bàn trong cửa hàng đều bị mấy ông lão bảy mươi tám mươi tuổi chiếm hết, ông Đàm cũng không để bụng, nhận lấy giấy viết thư tám dòng của Tôn Lâm Quốc bước ra cửa.
Giũ nhẹ một cái, giấy viết thư tám dòng thẳng tắp.
Một con dấu lớn màu đỏ tươi dưới ánh mặt trời, hiện ra ánh sáng màu đỏ như máu.
“Đảm Chiêu Nhật Nguyệt!”
Nhìn mặt trước, nhìn mặt sau, lại lấy kính lúp ra nhìn hai ba phút, ông Đàm lúc này mới trải phẳng giấy viết thư lên trên quầy hàng bằng kính, thay bằng kính lúp chuyên dụng độ phân giải gấp mười lăm lần, kiểm tra cẩn thận từng chút một.
Tôn Lâm Quốc thận trọng đứng ở một bên, e dè, ôm chặt lấy phong bì, thậm chí không dám thở mạnh một hơi, chăm chú nhìn ông Đàm giám định.
Kim Thần để ý, trong lòng khẽ than thở.
Nguyên giám đốc của viện bảo tàng thành phố, cũng chỉ có chút bản lĩnh này, trong nước...nhân tài trong lĩnh vực này...
Kho báu của Trương Hiến Trung!?
Mân Giang!?
Ông Đàm xem hơn hai mươi phút, trong thời gian đó dừng một chút, nhắm mắt ngẩng đầu, trong đầu dường như đang tìm kiếm thông tin.