Chương 2: Cảnh Thái Lam
Bởi vì cách ăn mặc của Kim Thần hoàn toàn không phù hợp với hoàn cảnh nên hai nữ nhân viên cửa hàng vẫn luôn đi theo Kim Thần, chỉ sợ Kim Thần ăn trộm đồ của cửa hàng.
Cẩm Thành đồng nghĩa với nhàn rỗi, cũng không ít người đi dạo cửa hàng vào buổi sáng.
Người dám vào cửa hàng như này tham quan đương nhiên là người không phú thì quý, đại phú đại quý.
Những người này thấy Kim Thần ăn mặc rách rưới, tỏ vẻ mặt đầy khinh thường và chê ghét.
Dạo quanh một vòng chưa đến ba phút, Kim Thần yên lặng ngồi xuống, mắt không liếc ngang liếc dọc như một bức tượng điêu khắc.
Lúc này, ông chủ mập Từ Văn Chương thận trọng bê ra một chiếc hộp gỗ từ trong kho bảo hiểm, đặt trên một chiếc bàn.
Mở chiếc hộp gỗ, phần đáy hộp gỗ lót bọt biển, bên trên có cái bọc quấn lụa vàng.
AzTruyen.net
Từ Văn Chương đeo găng tay, nhẹ nhàng mở cái bọc, bưng một chiếc cốc đựng rượu thời xưa rực rỡ nhiều màu đặt trước Tăng Tử Mặc.
Lập tức, một luồng khí tức tôn quý rực rỡ ập vào mặt.
“Cô Tăng, chiếc cốc hoa Cảnh Thái Lam triều Minh mà cô cần đây!”
“Mời giám định thật giả và giá trị!”
Đây là cốc Cảnh Thái Lam Hoa!
Cốc!
Cũng là dụng cụ của các lão tổ tông thời Thương Chu dùng để uống rượu. Đồng thời cũng là một trong dụng cụ nghi lễ quan trọng nhất thời kỳ đó.
Chiếc cốc có miệng rộng, giống như vành tròn của cái kèn, từ vành tròn xuống là phần thân nhỏ hình vuông, phía dưới là chân tròn cao.
Cảnh Thái Lam là một trong sản phẩm mỹ nghệ dùng men tráng kim loại đặc biệt nổi tiếng của người Trung Hoa.
* Theo từ điển, Cảnh Thái Lam là tên gọi sản phẩm mỹ nghệ dùng men tráng lên đồng hoặc thiếc... niên hiệu Cảnh Thái đời Minh Đại Tông, hàng được chế tạo tại Bắc Kinh, và gọi: Cảnh Thái Lam.
Bắt đầu xuất hiện từ năm Cảnh Thái triều Minh, còn được gọi đồ đồng tráng men, cũng gọi là pháp lam (tráng men)
AzTruyen.net
Dùng sợi tơ đồng mềm nắn thành hình các loại hoa văn rồi hàn lên trên thân sản phẩm bằng đồng được chế tạo xong, sau đó tráng men có màu sắc vào trong hoa văn, rồi cho vào lò luyện chế, sau khi ra lò rồi lại mài bóng, cuối cùng mạ vàng sẽ cho ra sản phẩm hoàn chỉnh.
Chiếc cốc hoa Cảnh Thái Lam này cao bốn mươi centimet, sử dụng hình dạng chiếc cốc của thời đại nhà Thương và Chu, quanh thân được trang trí bởi các hình đóa hoa rực rỡ, như gấm nhiều màu, nguy nga lỗng lẫy, khí thế hào hùng, đẹp không tả xiết.
Lúc nhìn thấy cốc hoa Cảnh Thái Lam này, Tăng Tử Mặc cũng bị chấn hãi.
Ba bốn nhà sưu tập giàu có đi dạo cửa hàng đều vây đến, chỉ chỉ chỏ chỏ vào chiếc cốc hoa Cảnh Thái Lam, ánh mắt hiện lên vẻ ngưỡng mộ.
Loạn thế hoàng kim, thịnh thế cổ đồng!
*Loạn thế hoàng kim, thịnh thế cổ đồng: vào thời hưng thịnh thì đồ cổ có giá trị cao, còn vào thời loạn lạc vàng có giá trị cao.
Trong thời đại ngày nay, những bảo vật đời nhà Minh như này có thể nói là có thể gặp mà không thể cầu.
Dưới sự nhắc nhở của Từ Văn Chương, Tăng Tử Mặc đeo găng tay, sờ vào cốc hoa, rồi lại ngắm đi ngắm lại không nỡ buông tay, khuôn mặt lộ ra nụ cười khác biệt động lòng người, miệng không kìm được thốt lên khen ngợi.
“Thật là đẹp, quá tuyệt”.
“Chính là nó. Ông nội tôi chắc chắn sẽ thích”.
“Chắc chắn sẽ thích”.
Sau khi được sự đồng ý của Tăng Tử Mặc, mấy nhà sưu tập giàu có bên cạnh cũng đeo găng tay, cầm kính giám định chuyên nghiệp chạm vào chiếc cốc.
Mỗi một người giàu có đều khen ngợi hết lời chiếc cốc hoa Cảnh Thái Lam này.
Nếu không phải vì quy tắc trong giới chơi đồ cổ, e là mấy người nhà giàu này sẽ cướp lấy chiếc cốc hoa này ngay tại chỗ với cái giá trên trời.
“Chiếc cốc hoa này được đưa trở về từ nước Gallia (Pháp), tôi đã bỏ ra ân tình rất lớn, cũng coi như không phụ sự ủy thác của chủ tịch Tăng”.
“Chủ sở hữu ban đầu của nó là nam tước Phills quý tộc sa sút nước nước Gallia (Pháp). Năm đó tổ tiên của ông ta là nhà ngoại giao tại nước An Nam”.
“Chiếc cốc hoa này là quà tặng của tổng đốc Quảng Đông và Quảng Tây thời đó, đặt trong nhà đã hơn một trăm năm”.
“Nguồn gốc rõ ràng, giấy tờ đầy đủ, kế thừa có trình tự, một trăm phần trăm là hàng thật”.
“Cảm ơn ông chủ Từ, tôi vô cùng hài lòng, đóng hộp lại đi”.
Từ Văn Chương gật đầu mỉm cười, đặt cốc Cảnh Thái Lam vào trong hộp gỗ”.
Còn Tăng Tử Mặc lấy chi phiếu ra.
Một vụ làm ăn sắp thành công.
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên bên cạnh.
“Từ lúc nào người dân Quang Tự mô phỏng Cảnh Thái Lam cũng có thể mạo nhận hoàng đế Thái Cảnh thế?”
Lời này vừa được nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Tất cả cùng quay đầu lại thấy một thanh niên tướng mạo bình thường, ăn mặc cũng bình thường ngồi bên bàn trà ở không xa.
Tăng Tử Mặc ừm một tiếng, mấy nhà sưu tập giàu có hơi ngẩn người.
Sắc mặt của Từ Văn Chương, ông chủ của Bác Nhã Trai cũng sầm tối.
“Cậu là ai?”
“Cậu nói chiếc cốc hoa Cảnh Thái Lam này là người dân thời Quang Tự mô phỏng làm theo?”
Từ Văn Chương tươi như hoa mỉm cười nói: “Cậu nhóc, cơm có thể ăn lung tung, nhưng lời không thể nói bừa đâu”.
“Bác Nhã Trai của tôi cũng coi là có chút danh tiếng ở Cẩm Thành thậm chí là trong giới chơi đồ cổ cả nước, Từ Văn Chương tôi cũng được giữ chức phó hội trưởng Hiệp hội sưu tập Cẩm thành…”
“Bác Nhã Trai chúng tôi trước nay không bán hàng giả. Từ Văn Chương tôi đã kinh doanh ba mươi năm, chính là dựa vào thành thật và đáng tin…”
Mấy nhà sưu tập giàu có bên cạnh cũng đều gật đầu phụ theo.
“Đúng thế. Tôi và ông chủ Từ đã cùng giao dịch mấy lần, đều là hàng thật”.
“Bức tranh sơn thủy của Hoàng Tân Hồng mà tôi nhận từ tay ông chủ Từ kiếm được không ít đấy!”
“Chúng tôi rất tin tưởng vào nhân phẩm của ông chủ Từ!”
Từ Văn Chương lộ vẻ đắc ý, lạnh lùng khinh thường liếc nhìn Kim Thần, cười chế giễu.
“Thanh niên không biết trời cao đất dày. Đúng là buồn cười”.
Kim Thần bình thản ung dung đáp lại.
“Nghe nói như vậy, thì không phải vấn đề nhân phẩm của ông chủ Từ ông…”
“Mà là con mắt của ông có vấn đề!”
Sắc mặt của Từ Văn Chương lập tức thay đổi, nghiêm mặt lạnh giọng nói.
“Bác Nhã Trai có một quy tắc, chỉ cần giám định là giả, Bác Nhã Trai tôi giả một đền mười!”
Kim Thần ngồi nghiêm chỉnh trên chiếc ghế ở phía xa, từ từ quay đầu qua, sắc mặt lạnh lùng, thản nhiên nói: “Giả một đền mười?”
“Ông không đền nổi!”
Tuy rằng Kim Thần ăn mặc bình thường, thậm chí có chút tả tơi, phía dưới đầu gối rách một mảng lớn, lốm đốm vết máu.
Nhưng lời nói của Kim Thần lại thanh lạnh như băng đá, trong lòng mọi người cũng phải hồi hộp!
Khuôn mặt Từ Văn Chương lại biến sắc.
Ông ta lạnh lùng nói với Kim Thần: “Cậu – khẩu khí thật lớn!”
Đang trong lúc nói, Tăng Tử Mặc lại đứng lên: “Xin lỗi. Đây là bạn của tôi”.
Cô đi đến bên cạnh Kim Thần, nhìn anh bằng đôi mắt dịu dàng: “Anh… anh hiểu Cảnh Thái Lam?”
Kim Thần gật đầu: “Hiểu!”
Tăng Tử Mặc nhẹ giọng hỏi: “Làm sao anh biết đó là đồ của năm Quang Tự hay là mô phỏng…”
“Anh… anh cũng chưa sờ qua…”
Kim Thần quay đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào Tăng Tử Mặc.