Chương 15: Kiếm được tiền
“Anh ta nói gì?”
“Anh Ngạo nói, gần đây bên bảo vệ môi trường kiểm tra rất nghiêm, công việc làm ăn không tốt lắm, lợi nhuận ròng mỗi ngày chỉ có ba trăm tệ”.
“Anh ấy hỏi em, chúng ta kiếm được bao nhiêu?”
Màn thầu nghẹn trong cổ họng, Kim Thần nhắm mắt, cầm lấy bình nước 2.5 lít uống một hơi, vất vả nuốt xuống miếng màn thầu, trầm giọng nói.
“Anh ta còn nói gì nữa?”
Chu Diểu quay lưng về phía Kim Thần, lắp bắp nói: “Anh Ngạo còn nói…không ổn thì có thể đi tìm anh ấy”.
“Anh ấy...bên đó còn thiếu một chân rửa bát, một chân chạy việc vặt...”
AzTruyen.net
Cơ thể Kim Thần cứng lại, khịt mũi một cái.
“Khá lên rồi! Long Nhị Cẩu!”
Uống ngụm trà ba tệ nửa cân đã nguội nuốt xuống miếng màn thầu, cơ thể mệt mỏi yếu ớt dần có chút sức lực.
Chu Diểu nhẹ giọng nói: “Anh Thần, lời của bác gái Vương em đều nghe thấy cả rồi, anh bảo, chúng ta chuyển đi đâu được?”
“Em đã xem tin tức, kiểm tra quả thực rất nghiêm”.
“Trạm thu mua của Trần béo ở Đông Thành phải nộp một trăm ngàn mới được mở cửa”.
Kim Thần nhẹ giọng nói: “Không chuyển!”
Vỏn vẹn hai từ thốt ra khỏi miệng Kim Thần, vô cùng kiên định.
Tấm lưng cong cong của Chu Diểu khẽ chấn động.
“Em nghe anh”.
Giậm hết đống vỏ lon, cân xong, Chu Diểu khập khiễng bước tới, bưng một nồi phế phẩm đặt trước mặt Kim Thần, vừa thở hổn hển vừa ho không ngừng.
“Anh Thần, anh nhìn xem những thứ này có phải đều là đồng không?”
AzTruyen.net
“Lúc sáng lão Viên mang tới bán, em mua theo giá của đồng”.
Kim Thần cúi đầu xuống nhìn.
Đây là một đống tiền đồng!
Những tiền đồng này đã cất giữ quá lâu, không được bảo quản trong thời gian dài, qua quá trình oxy hóa tự nhiên và gặp nước ngưng tụ, bị dính chặt vào nhau, có cái giống như viên gạch, có cái giống như cái ống.
Trên một vài tiền đồng có nhiều lớp gỉ đồng màu xanh, một số tiền đồng dính chặt vào nhau, sớm đã bị gỉ sét.
Trên một vài tiền đồng lờ mờ có thể nhìn thấy mấy chữ Khải như Càn Long, Thuận Trị và Khang Hy.
“Đồng chắc chắn là đồng, vào thời nhà Thanh, mỗi cục của mỗi tỉnh đều có quyền đúc tiền, tỷ lệ đúc tiền đồng của mỗi cục của mỗi tỉnh cũng khác nhau ...”
“Hàm lượng đồng của tiền đồng thời nhà Thanh trung bình chỉ khoảng 70%, hàm lượng đồng của ba thời Khang Hy, Ung Chính, Càn Long nhiều hơn một chút ...”
Chu Diểu ngây ra, môi mấp máy: “Vậy là lỗ rồi sao!?
Ngừng một chút, Chu Diểu lại nói: “Phần lỗ tính vào em đi”.
Kim Thần tiện tay cầm một khối đồng xu lên, nhàn nhạt nói: “Không lỗ!”
“Kiếm được tiền!”
Chu Diểu ngây ra, ngẩng đầu nhìn Kim Thần.
Kim Thần đứng dậy cầm hộp dụng cụ ra, lấy tua vít một cạnh dùng lực chọc vào khối đồng xu, vất vả nạy ra.
Khối đồng xu được chia thành hai nửa.
Sau đó tách những khối đồng xu còn lại ra, lên tiếng hỏi: “Có hỏi lão Viên thu gom đồng xu này ở đâu không?”
Chu Diểu lắc đầu: “Con cáo già đó quá xảo trá”.
“Có điều hẳn là thu gom ở khu vực Tây Thành, khu ổ chuột bên đó đang được cải tạo phá bỏ và di dời đi nơi khác, mấy ngày này lão Viên đều ở đó kiếm chác”.
“Chuyên lừa mấy ông già bà già đã có tuổi”.
“Anh Thần, những tiền đồng này đáng tiền không?”
“Làm sạch xong mới biết”.
Kim Thần bảo Chu Diểu lấy giấm chua trong nhà ra, pha với một ít nước, bỏ đồng xu vào đó.
Đồng xu ngâm trong nước giấm nửa giờ, Kim Thần lại đưa tua vít cho Chu Diểu, hai người nhanh chóng tách hơn chục khối đồng xu ra.
Dưới ánh đèn mờ tối, muỗi và thiêu thân từ cánh đồng lao đến, bám dày đặc trên bóng đèn.
Trạm phế liệu là nơi thu hút muỗi và ruồi nhặng nhất, lại còn cạnh đầm lầy, đêm hè, tiếng vo ve của đội quân muỗi khiến da đầu tê dại.
Tiếng vỗ bộp bộp liên tục vang lên không ngớt, Chu Diểu bị đốt đến nhe răng trợn mắt, một tay không ngừng gãi.
Kim Thần đứng dậy trèo lên núi phế liệu, lục tìm một lúc, nhặt một khúc củi, dùng dao chẻ củi ra rồi châm lửa đốt.
Một làn hương thơm thoang thoảng tỏa ra từ khúc củi đang cháy, khói thơm nghi ngút, một lúc sau, những con muỗi xung quanh biến mất một cách thần kỳ.
Chu Diểu cảm thấy có chút kỳ quái, nhìn xung quanh, rồi lại nhìn Kim Thần.
“Anh Thần, anh dùng cái gì vậy?”
“Cây long não! Đuổi muỗi!”
Chu Diểu ồ lên một tiếng, thấp giọng nói: “Vẫn là anh biết nhiều”.
Động tác của Kim Thần rất nhanh, mười mấy khối đồng xu rất nhanh đã tách thành từng đồng từng đồng một.
Chẳng mấy chốc, đã hơn mười giờ tối.
Kim Thần không ngừng đấm lưng, vận động xương cốt, có chút phát cáu.
Cơ thể này thực sự rất tệ. Không bằng 1% so với mình hồi đó.
Còn nhiều việc phải làm trong thời gian tới, nhưng việc đầu tiên phải làm vẫn là phải làm cho cơ thể này tốt lên.
Cơ thể, mới là vốn liếng thật sự.
Dùng quần áo khô lau đồng xu, Kim Thần kiểm tra từng đồng xu một.
Lúc ở Tống Tiên Kiều, Kim Thần đã ghi nhớ tất cả những gì nhìn thấy nghe thấy trong lòng.
Hiện tại, đồng xu của các triều đại hoàng đế nhà Thanh đã trở thành đồ cổ.
Đối với Kim Thần mà nói, những đồng xu thời nhà Thanh không hề hấp dẫn, nhưng bây giờ thì khác.
Trong số những đồng xu này, có đồng xu Khang Hy do Cục Bảo Tuyền đúc. Ngoài ra còn có đồng xu Càn Long, đồng xu Ung Chính, đúc ở các cục khác nhau.
Chu Diểu đun một nồi nước lớn, Kim Thần cho những đồng tiền còn dùng được vào đó.
Đây là cách hữu dụng nhất để làm sạch những đồng tiền cổ.
“Chỉ lấy của Thuận Trị, Khang Hy, Ung Chính, Càn Long và Gia Khánh...”
“Những đồng tiền khác không đáng tiền, không cần”.
“Nước đừng đun sôi, hỏng mất chất lượng giá sẽ giảm”.
Sau khi dặn dò Chu Diểu, Kim Thần đi vào căn nhà trệt nhỏ, cởi bỏ quần của mình, giặt sạch sẽ.
Vết sây sát trên chân dài đến hai mươi cen-ti-mét, đau như kim châm muối xát.
Nhìn căn phòng rách nát lộn xộn, mùi hôi thối xộc vào mũi, Kim Thần thở dài.
Châm một điếu thuốc, Chu Diểu đã vớt hơn chục đồng tiền xu ra, đặt vào trong một cái chậu nhựa rách.
Nhặt vài đồng xu lên nhìn thì thấy có hai đồng xu đã lộ rõ như núi Lư Sơn, những đồng xu khác mặc dù vẫn còn gỉ đen, nhưng chữ đều đã lộ ra hết.
Mấy đồng xu được ngâm trong nước nóng, Kim Thần lấy bàn chải đánh răng làm sạch một một số vết ố trên đồng xu.
Một đồng xu Khang Hy được đặt trong lòng bàn tay Kim Thần.
Đồng xu Khang Hy phổ biến nhất là do Cục Bảo Tuyền đúc, bên trái chữ “Hy” trên mặt chính đồng xu Khang Hy có thêm một đường thẳng đứng, mặt sau là hai chữ Bảo Tuyền trong tiếng Mãn Châu.