Cao Thủ Chiến Hồn

Chương 2: Cao Thủ Chiến Hồn - Chươn 85




Thân là ‘thanh đao’ của khoa chỉnh hình, danh tiếng của Lý Thục Cầm tại bệnh viện 445 còn lớn hơn so với viện trưởng, rất nhiều bệnh nhân, thậm chí là bác sĩ thực tập và y tá có thể không biết viện trưởng là ai, nhưng chắc chắn đều được nghe qua cái tên Lý Thục Cầm này.

Bởi kỹ năng chuyên môn cao siêu cộng thêm sự nổi tiếng, có vô số người tìm đến bà mong được chấn bệnh bệnh và làm phẫu thuật.

“Tôi đã hẹn với bà â’y”, Tân Tranh kiên nhẫn giải thích.

“Thôi đi! Mỗi người đến kiếm chủ nhiệm Lý đều sẽ nói như vậy, nhưng đáng tiếc, các người đều không biết, chủ nhiệm Lý làm người chính trực, từ trước tới nay đều không thăm khám cho

những cá nhân có liên quan, muốn xem bệnh, chỉ có thể đến phòng khám đăng ký lấy số!”

Y tá quăng cho Tân Tranh một ánh mắt xem thường: “Tuy rằng tôi không biết anh nghe ngóng được từ đâu chủ nhiệm Lý sẽ trực ban tối nay, nhưng nếu anh muốn tìm bà ấy khám bệnh, vẫn là nên ngoan ngoãn tới phòng khám lấy số vào sáng mai đi. Ngoài ra, đừng trách tôi không nhắc nhở anh, muốn lấy số thì tốt nhất nên đi xếp hàng từ bây giờ, nếu không khẳng định sẽ không đến lượt anh đâu!”

Lần này Tân Tranh không lên tiếng, mà rút ra điện thoại, trực tiếp gọi cho Lý Thục Cầm.

“Tiểu Tranh, cháu tới chưa?”

Điện thoại được nối đường dây, thông qua loa giọng nói gấp gáp của Lý

Thục Cầm liền lọt vào tai Tân Tranh.

Hả?

Mặc dù người y tá ngồi cách xa một mét nhưng cũng loáng thoáng nghe được giọng nói rất giống của Lý Thục Cầm từ ống nghe, nháy mắt liền trừng lớn mắt nhìn hướng Tân Tranh, có cảm giác giống như đang nói: Chàng trai này thực sự có hẹn trước với chủ nhiệm Lý sao?

“Cô Lý, cháu tới phòng nội trú khoa chỉnh hình rồi, nhưng không biết phòng làm việc của cô ở đâu”, Tân Tranh cười khổ đáp.

“À… cháu đang ở đâu?”

ở đầu dây bên kia, Lý Thục Cầm cầm lấy điện thoại, vừa nói chuyện vừa bước ra khỏi phòng làm việc.

“Khu trực của y tá ạ”.

Tân Tranh vừa nói, bỗng chốc nhìn thấy người y tá kia nhanh chóng ấn nút khóa điện thoại di động, màn hình điện thoại lập tức tối đen.

“Cháu đợi ở đó, cô sẽ tới ngay!”

Lý Thục Cầm nói xong liền kết thúc cuộc gọi rồi vội vàng rảo bước xuyên qua phòng chờ cho người nhà bệnh nhân.

“Tiểu Tranh!”

Vừa bước ra khỏi phòng chờ, Lý Thục Cầm liếc mắt liền nhìn thấy Tân Tranh, tức thì kích động đi tới.

Bà và mẹ của Tân Tranh không chỉ là bạn bè thân thiết mà còn là bạn chiến đấu sinh tử!

Năm đó, bà là quân y, cùng mẹ của Tân Tranh đến chiến trường Campuchia, tuy ở hậu phương quân đội tỷ lệ rủi ro thấp hơn rất nhiều so với tiền tuyến, nhưng cũng có thế được coi là xông qua mưa bom bão đạn.

Ngoài ra, cuộc hôn nhân giữa bà và Tô Văn cũng là do mẹ anh se duyên kết nối.

Tất cả những điều này khiến mối quan hệ giữa bà và mẹ của Tân Tranh còn thân thiết hơn cả chị em ruột thịt, lúc đầu gần như yêu thương săn sóc cho Tân Tranh như con trai của bản thân.

Sau khi anh gia nhập quân đội, đã tám năm không có tin tức, hôm nay gặp lại có thể không xúc động sao?

“Cô Lý, buổi sáng cháu tới thăm chú Tô, tình cờ cô lại không có ở nhà”, Tân Tranh mỉm cười đáp: “Cháu vốn muốn đợi ngày mai cô được nghỉ lại tới chào hỏi cô, nhưng không ngờ lại phải hẹn gặp ở đây trước”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.