Cao Thủ Chiến Hồn

Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 97




Dưới tình hình như vậy, khả năng lớn cảnh sát họ Trần muốn định tội trạng cho Tân Tranh!

Còn đối với cô ta, bất kể Lương Thế Hào đã nói trước với Mã Triều Huy, cô ta chỉ có một mục đích – điều tra rõ ràng chân tướng sự việc, trừng phạt nặng hung thủ!

“Sau khi tôi kiểm soát cục diện, không dám trực tiếp bỏ đi, vì vì lo lắng sau việc này, bọn họ sẽ lại ra tay với đồng nghiệp của tôi”.

Tân Tranh trầm giọng nói: “Buổi chiều, đồng nghiệp của tôi chỉ ngăn cản xe của bọn họ, bọn họ liền tìm người đánh gãy một chân của đồng nghiệp của

tôi, nếu tối nay uy hiếp tôi không thành công, tôi không dám tưởng tượng bọn họ sẽ làm ra chuyện gì”.

“Nói như vậy anh không từng nghĩ muốn báo thù hai người Lương Bác và Hoàng Giai Vỹ?”, Vương Mộng Nam hỏi

“Không nói được là báo thù, nhưng chắc chắn sẽ dạy cho bọn họ một bài học, đồng thời cảnh cáo bọn họ không được gây rắc rối cho đồng nghiệp của tôi!”

Tân Tranh rất thản nhiên, không hề che đậy mình sẽ dạy hai người Lương Bác và Hoàng Giai Vỹ một bài học.

“He!

tt

Nghe thấy câu này của Tân Tranh, cảnh sát họ Trần lập tức cười lạnh lùng một tiếng, ghi lại từng câu từng chữ.

Còn Vương Mộng Nam lại thấy kỳ lạ nhìn Tân Tranh một cái, không ngờ Tân Tranh lại thẳng thắn thừa nhận điều này như vậy.

Dù sao nếu vừa rồi Tân Tranh phủ nhận việc muốn báo thù và dạy Lương Bác và Hoàng Giai Vỹ một bài học, và những lời Tân Tranh nói trước đó là sự thực, chắc chắn sẽ không có chuyện gì.

“Nói như vậy, anh vẫn có suy nghĩ báo thù”, Vương Mộng Nam nói.

“Cảnh sát Vương, báo thù, dạy một bài học và cảnh cáo, nghĩa của ba từ này khác nhau”.

Tân Tranh lắc đầu nói: “Bọn họ đã đánh gãy chân của đồng nghiệp tôi, dạy một bài học là không thể thiếu. Nhưng dạy một bài học cũng có nhiều loại. Bạt tai cũng coi là dạy một bài học, đánh

gãy chân cũng coi là dạy một bài học, bắt bọn họ đền một món tiền lớn cũng coi là dạy một bài học, đúng không?”

“Vậy thì, theo như điều anh nghĩ lúc đó, anh định dạy một bài học thế nào?”, Vương Mộng Nam hỏi.

“Tát mấy cái, bắt bọn họ đền một khoảng tiền lớn – gia cảnh của đồng nghiệp của tôi không tốt, vừa hay có thể cải thiện cuộc sống của anh ta và con gái anh ta”, Tân Tranh không cần nghĩ, liền đưa ra câu trả lời.

‘Hừ!

tt

Cảnh sát họ Trần nghe xong, liền hừ một tiếng, hiển nhiên không tin lời của Tân Tranh.

Vương Mộng Nam cũng cảm thấy câu này của Tân Tranh không đáng tin.

Tuy cô ta và Tân Tranh quen biết chính xác chưa đến ba mươi tiếng, nhưng thông qua tiếp xúc thời gian ngắn, cô ta cảm thấy, Tân Tranh chắc chắn không phải là kẻ sợ việc và chịu thiệt.

Với tính cách của Tân Tranh, không thể nào theo như lời vừa nãy, dễ dàng tha cho Lương Bác và Hoàng Giai Vỹ như vậy,

“Được rồi, thẩm tra bước đầu đến đây trước đã, tiếp theo, chúng tôi sẽ đi điều tra, chứng thực tất cả những gì anh nói, đồng thời sẽ thu thập chứng cứ liên quan đến vụ án này từ nhiều kênh khác!”

Vương Mộng Nam suy nghĩ, sau khi phát hiện không có gì để hỏi, quyết định kết thục thẩm tra lần này.

“Được, cảnh sát Vương, tôi tin cô là một cảnh sát chính nghĩa, sẽ cho tôi công bằng”.

Tân Tranh gật đầu, sở dĩ anh dứt khoát cùng Vương Mộng Nam đến cục cảnh sát, một mặt là nhìn ra tính cách ghét điều ác như kẻ thù của Vương Mộng Nam, mặt khác cũng thản nhiên không thẹn với lòng – là Mộng Bưu tự cho thông minh đánh gãy chân của Lương Bác và Hoàng Giai Vỹ, chứ không phải anh ra lệnh!

Dưới tình hình này, anh không thể nào bị định tội.

Đương nhiên có một loại lệ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.