Cao Thủ Chiến Hồn

Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 95




Quân nhân đặc chủng mang súng theo người làm kẻ hành hung giết người, tuyệt đối là ác mộng của tất cả cảnh sát, cảnh sát gần như không có sức đối kháng, chỉ có thế mời phía quân đội ra mặt, do quân đội của kẻ giết người tự xử lý môn hộ.

“Trên người tôi không có súng, và chân của người đó cũng không phải tôi đánh gãy”, Tân Tranh nói, giơ tay lên, ra ý trên người mình không có súng.

“Tốt nhất anh đừng hành động lổ mãng!”

Vương Mộng Nam nghe vậy, không dám buông lỏng cảnh giác, vừa giơ súng nhắm chuẩn Tân Tranh, vừa bước nhỏ đến gần, ba cảnh sát hình sự còn lại cũng lần lượt rút súng, đi theo phía sau Vương Mộng Nam.

Đám người xung quanh nhìn thấy trận thế này, lần lượt sợ chạy ra xa, những kẻ nhát gan trực tiếp bò dưới đất, toàn thân run run.

“Mỹ nữ, chắc cô cũng nhìn ra trên người tôi thực sự không có súng. Ngoài ra, các cô không cần căng thẳng, tôi sẽ phối hợp điều tra với các cô”, Tân Tranh giơ tay lên nói.

ừm?

Vương Mộng Nam nghe vậy, nhìn Tân Tranh từ đầu đến chân một lượt, thực sự phát hiện Tân Tranh không mang súng, lập tức nghi ngờ nhìn Tân Tranh: “Anh chắc chắn sẽ không phản kháng, sẽ phối hợp với công tác điều tra của chúng tôi?”

“ừm tôi tin cô là một cảnh sát chính nghĩa, sẽ cho tôi một kết quả điều tra công bằng!”, Tân Tranh gật đầu.

“Được, vậy anh cùng tôi đến cục cảnh sát một chuyến!”

Vương Mộng Nam nghe lời của Tân Tranh, nhìn thái độ chân thành của Tân Tranh, lại liên tưởng đến tác phong tối qua của Lương Bác, biết chuyện này chắc chắn không đơn giản như bề ngoài, vậy nên lựa chọn tin lời của Tân Tranh.

“ông Lương, bây giờ tôi đưa ‘hung thủ’ về thẩm tra, sau khi có kết quả thẩm tra sẽ lập tức thông báo cho ông! Ngoài ra, nếu không cần biết phải chữa bệnh, mời ông và con trai của ông đừng rời khỏi Đông Hải trong hai ngày này, đế tiện phối hợp công tác điều tra của chúng tôi!”, Vương Mộng Nam cất súng và còng tay, quay người đi đến nói với Lương Thế Hào.

“Tôi đã nói tình hình cụ thế với phó cục trưởng Mã của các cô rồi, cô có thể đi hỏi ông ấy”.

Sắc mặt Lương Thế Hào hơi khó coi, mục đích của ông ta là muốn để cảnh sát bắt Tân Tranh đi thi hành án, chứ không phải điều tra, càng không từng nghĩ mình và con trai còn phải phối hợp điều tra!

“Tôi chỉ tin vào sự thực và chứng cứ, không tin lời nói phiến diện”, Vương Mộng Nam cau mày nói, sau đó quay người đi về phía Tân Tranh.

“Cảnh sát Vương, đồng nghiệp của tôi bị người ta đánh gãy chân, tôi vừa làm thủ tục nhập viện cho anh ta”.

Tân Tranh thấy Vương Mộng Nam đi đến, chủ động nói: “Trước khi tôi đi cùng các cô, tôi muốn gọi điện cho anh ta nói một tiếng”.

“Được”.

Vương Mộng Nam gật đầu.

Nhìn thấy Vương Mộng Nam gật đầu, Tân Tranh gọi điện cho Dương Hải Quốc, nói thẳng: “Anh Dương, tôi đã làm xong thủ tục nhập viện, anh yên tâm chữa trị, tôi đi làm chút việc, lúc sau sẽ quay lại”.

“Được, cảm ơn cậu, Tiểu Tranh!”

“Anh Dương, anh khách sáo rồi, đây là việc tôi nên làm. Cứ thế nhé, chốc nữa

__W_If#

gặp!

Tân Tranh vừa dứt lời rồi tắt điện thoại, nói với Vương Mộng Nam: “Được rồi, cảnh sát Vương, chúng ta có thể đi rồi!”

ừm?

Vương Mộng Nam nhìn thái độ bình tĩnh của Tân Tranh, nghĩ đến tác phong dùng lãnh đạo đàn áp ngươi của Lương Thế Hào, cô ta càng cảm thấy chuyện này chắc chắn sẽ không đơn giản như Lương Thế Hào nói, trong đó phần lớn là trò mèo.

“Chủ tịch Lương, ông có thể gọi cuộc điện thoại thứ hai, vừa hay tiếp sau đây chứng minh cục cảnh sát do nhà ông mở ra, cơ quan nhà nước thuộc về cá nhân chứ không thuộc nhà nước!”

Dường như để xác nhận nghi ngờ của Vương Mộng Nam, trước khi đi, Tân Tranh cười nói với Lương Thế Hào.

“Mày đợi ngồi tù đi!”

Lương Thế Hài ngẩng đầu, lạnh lùng hừ nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.