Cao Thủ Chiến Hồn

Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 88




Người phụ nữ tuy chưa nghe rõ nội dung cuộc trò chuyện nhưng nhìn sắc mặt khó coi của Lương Thế Hào cũng đoán được kết quả không ổn, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi han.

“Viện trưởng bệnh viện 455 là bạn học cũ của ông ta, nhưng chủ nhiệm khoa chỉnh hình kia đến cả viện trưởng cũng không nể mặt”, Lương Thế Hào nhíu chặt mày nói.

“Một chủ nhiệm nhỏ nhoi lại không cho viện trưởng mặt mũi sao? Cái này không phải đáng chê cười hả?”

Nghe được lời giải thích của Lương Thế Hào, người phụ nữ nhất thời tá hỏa: “Theo tôi thấy, họ Vương kia cũng chỉ đang viện cớ, không thành tâm giúp đỡ chúng ta!”

“Chủ nhiệm Lý là người có thái độ chính trực, luôn làm việc theo quy định”.

Nghe được lời này của người phụ nữ, người bác dĩ nhíu mày lắc đầu rồi mở miệng nói.

“Cái gì mà giải quyết theo quy củ hả? Chỉ là một chủ nhiệm thôi, bà ta cũng không soi gương tự xem lại chính mình trong đó thế nào, còn nghĩ bản thân là bộ trưởng bộ Y tế chắc?”, người phụ nữ sang trọng kia lải nhải mắng.

“Lời này của bà cũng khó nghe quá rồi, cho dù có là bộ trưởng bộ Y tế, mặt mũi có lớn thế nào, chủ nhiệm Lý cũng không quan tâm!”

Vị bác sĩ kia sùng bái tay nghề y thuật và thái độ làm người của Lý Thục Cầm, nghe được lời chửi bới của người phụ nữ ăn mặc sang trọng nhất thời không nhịn được, hừ lạnh nói: “Bà có biết chủ nhiệm Lý là vợ của ai không?”

“Tôi mặc kệ bà ta là vợ của ai, bà ta cũng chỉ là một bác sĩ, chân con tôi hiện giờ thành ra như vậy, cần lập tức phẫu thuật, đã làm bác sĩ thì bà ta nhất định phải phẫu thuật cho con tôi!”

Người phụ nữ đó chính là mẹ của Lương Bác, là nữ quý tộc nổi tiếng ở Đông Hải, mạnh mẽ, từ trước tới giờ luôn cường thế át người, giờ phút này nghe được lời nói của bác sĩ, nhất thời cao giọng nói, một mặt không coi ai ra gì.

“Chủ nhiệm Lý là vợ của Tô Văn!”, bác sĩ kia trầm giọng nói.

“Tô Văn là cái quái gì vậy?”

Mẹ của Lương Bác tuy thuộc tầng lớp thượng lưu ở Đông Hải, nhưng đều dựa vào danh tiếng và tiền tài của Lương Thế Hào, không hiếu rõ quan trường của Đông Hải, đương nhiên sẽ không biết Tô Văn, người vô cùng nổi tiếng trong giới học thuật.

Trương Xuân Hoa, mẹ Lương Bác không biết Tô Văn, nhưng Lương Thế Hào lại rất quen thuộc với tên Tô Văn, thậm chí còn từng nhờ người móc nối để tiến vào cổng nhà họ Tô, kết quả bị từ chối từ cửa.

“Câm miệng!”

Giờ phút này, nghe được lời nói của Trương Xuân Hoa, Lương Thế Hào vội vàng ngăn cản, sau đó nói: “Mấy người trước tiên đưa con trai tôi đến phòng cấp cứu chờ tôi, tôi đi tìm chủ nhiệm Lý”.

ông ta vừa buông lời, lại nhìn Trương Xuân Hoa lo lắng nói: “Bà bớt tranh cãi lại đi, chăm sóc tốt cho tiểu Bác!”

“Lúc mấy người đẩy xe nhớ cẩn thận một chút cho tôi, nếu để con trai tôi làm sao, tôi sẽ không tha cho các người đâu!”

Nhìn thấy thái độ của Lương Thế Hào thay đổi, Trương Xuân Hoa càng thêm khẳng định thân phận, địa vị của Tô Văn không thấp, bà ta không nói gì thêm, chỉ tay vào mấy bác sĩ, y tá như sai bảo người làm nhà mình.

Mặc dù các bác sĩ và y tá trên xe không quen với cách cư xử của Trương Xuân Hoa, nhưng thông qua cuộc nói chuyện vừa rồi giữa Lương Thế Hào và Trương Xuân Hoa biết được Lương Thế Hào có quen biết với viện trưởng, họ đành phải nén giận đưa Lương Bác xuống xe, sau đó di chuyển hắn ta đến khoa cấp cứu.

Vài phút sau, Lương Thế Hào đi đến khoa chỉnh hình, từ khu tầng trệt theo lời y tá Tiểu Bạch biết được Lý Thục Cầm đang ở phòng bệnh của Dương Hải Quốc, ông ta lập tức đến phòng bệnh của Dương Hải Quốc, không gõ cửa mà trực tiếp tiến vào.

“Ông là?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.