*Chương có nội dung hình ảnh
Mặc dù rất tò mò về thân phận thực sự của Tân Tranh, nhưng Dương Hải Quốc cũng không hỏi thêm câu nào mà thay áo bệnh viện theo yêu cầu của y tá, nằm trên giường chờ truyền dịch.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Dương Hải Quốc xong, Lý Thục Cầm liền kéo Tân Tranh đến văn phòng làm việc – đã 8 năm rồi bà ấy không gặp Tân Tranh, có quá nhiều câu hỏi muốn hỏi Tân Tranh, cũng có quá nhiều điều muốn nói với anh.
“Đúng rồi, tiếu Tranh đầu gối của đồng nghiệp cháu đã bị gãy do va chạm mạnh, có vẻ như anh ta đã bị đánh. Có chuyện gì vậy?”
Sau khi tiến vào phòng làm việc, Lý Thục Cầm nhớ tới vết thương của Dương Hải Quốc bèn mở miệng hỏi.
“Sự tình là như vậy…”.
Tân Tranh trầm ngâm một chút, sau đó đơn giản kể lại một lượt chân tướng sự việc cho Lý Thục cầm nghe.
“Hiện giờ một số đứa nhỏ có tiền, có thế lực liền vô pháp vô thiên, đúng là phải đưa chúng vào nhà giam để cải tạo thôi!”
Sau khi nghe Tân Tranh nói xong, Lý Thục Cầm có chút tức giận đáp.
“Cháu đã cho chúng một bài học rồi”, Tân Tranh cũng không giấu diếm mà nói.
“Cháu làm gì chúng rồi?”
Lý Thục Cầm nghe vậy không khỏi có chút lo lắng liền hỏi lại, trong trí nhớ của bà ấy Tân Tranh 8 năm trước được mệnh danh là ‘Đại ma vương kinh thành’, ngay cả thiếu gia nhà họ Dương ở Yên Kinh cũng dám gãy chân người ta, có trời mới biết anh sẽ làm gì.
“Có qua có lại, cháu mượn tay người khác, đánh gãy chân bọn chúng”, Tân Tranh thẳng thắn đáp.
“Cái này…”.
Nghe được lời này của Tân Tranh, Lý Thục Cầm có chút nghẹn lời.
“Cốc cốc cốc!”
Bất chợt, không đợi Lý Thục Cầm nói xong, y tá Tiểu Bạch đứng trước cửa văn phòng, lo lắng gõ cửa.
“Vào đi”, Lý Thục Cầm tạm ngừng nói chuyện với Tân Tranh.
Két.
Tại đây có hình
Tân Tranh biết Lý Thục Cầm và Tô Văn giống nhau, đều là những người có thái độ chính trực, anh không muốn Lý Thục Cầm vì anh mà phá lệ vi phạm nguyên tắc.
“Không sao đâu, tiểu Tranh…”, Lý Thục Cầm lấy điện thoại lên.
“Cô Lý, làm thủ tục cũng không mất nhiều thời gian, làm xong cháu sẽ tìm cô nói chuyện phiếm sau”.
Tân Tranh thấy vậy cười khổ nói: “Vả lại, từ giờ cháu sẽ ở lại Đông Hải trong một khoảng thời gian dài, sẽ có nhiều thời gian nói chuyện với cô”.
“Được rồi”.
Nghe thấy Tân Tranh nói vậy, Lý Thục Cầm buông điện thoại xuống.
Mà y tá Tiểu Bạch lại nghi ngờ liếc nhìn Tân Tranh một cái.
ở trong suy nghĩ của cô ta, ngày trước những người có quan hệ với bệnh viện, nếu có thế không cần làm thủ tục thì sẽ không làm nữa, cũng có người lấy đó mà huênh hoang, nhưng Tân Tranh không giống những người đó.
Buzz~