Cao Thủ Chiến Hồn

Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 82




“Vừa rồi bác sĩ Vương đã giúp bố rửa sạch vết thương, hơn nữa còn buộc túi đá, đợi chút tiêu sưng là được rồi”.

Dương Hải Quốc di chuyển hầu kết, cố gắng nuốt nước miếng làm ướt cổ họng đã khô khốc, khàn giọng đáp: “Con mau làm bài tập đi, làm xong thì ngủ sớm, không cần lo cho bố”.

“Bố, con rõ ràng nghe được bác sĩ Vương nói xương đầu gối của bố rạn nứt rồi, cần phải làm phẫu thuật, nếu không một khi miệng vết thương bị nhiễm trùng, sẽ phải cắt bỏ…”, cô bé kia vừa rơi lệ, vừa lo lắng buồn bã nói.

Vừa rồi, khi bác sĩ Vương từ phòng khám khu ố chuột xử lý vết thương cho Dương Hải Quốc, cô bé đứng ở ngoài cửa đã nghe rõ hết tất cả.

“Ha ha… bác sĩ Vương chỉ hù dọa thôi, con yên tâm, bố không sao”.

Dương Hải Quốc cười gượng gạo, muốn thông qua phương thức này chứng minh bản thân vẫn ổn, để con gái yên lòng.

Thực ra, bản thân anh ta hiểu rất rõ, đầu gối của mình không chỉ đơn giản là rạn xương mà còn rất có khả năng đã vỡ nát, nếu không được chữa trị và phẫu thuật kịp thời, phần đời còn lại chỉ có thể ngồi trên xe lăn mà thôi.

“Bố, trong nhà có phải là không còn tiền nữa không?”

Có câu hiểu con không ai bằng cha, biết cha không ai bằng con gái, mặc dù Dương Hải Quốc đã giả vờ rất mạnh mẽ, nhưng cô bé hoàn toàn không tin, mà chỉ thẳng ra mấu chốt của sự việc.

Dương Hải Quốc nghe vậy liền mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng bắt gặp đôi mắt đẫm lệ của con gái lại nuốt những lời đã đến bên môi xuống trong bụng, anh ta chỉ cảm thấy sống mũi có chút chua xót, nước mắt lập tức làm mờ tầm nhìn.

Anh ta không phải không muốn tới bệnh viện, mà là không thể đi.

Bởi vì.

Anh ta không có tiền.

Trong những năm qua, ngoài việc làm công nuôi sống bản thân và con gái, anh ta đã dành toàn bộ số tiền dành dụm được chu cấp cho việc học tập của cô bé, căn bản không còn khoản tiền tích lũy nào khác.

Thậm chí học phí học kỳ này của con gái cũng là mượn từ hàng xóm ở lầu dưới, anh ta còn chuẩn bị dùng tiền lương tháng này để hoàn trả cho người ta!

Ngoài ra, anh ta khác với Mạnh Vạn Ngân- anh ta hoàn toàn không phải là nhân viên chính thức tại Đại học Đông Hải, mà là được tuyển dụng thời vụ, thuộc về công ty môi giới việc làm.

Mặc dù nhân viên thời vụ cũng có bảo hiểm y tế, nhưng tỷ lệ chi trả lại không lớn.

Nếu may mắn, cho dù bảo hiểm y tế thanh toán đầy đủ, anh ta cũng không có cách nào tới bệnh viện thực hiện phẫu thuật- bệnh viện đều là thu tiền viện phí trước mới điều trị bệnh, không có tiền, ngay cả thủ tục nhập viện cũng không làm nổi, huống chi là làm phẫu thuật?

“Bố, con đi mượn tiền của cô chú tầng dưới, mượn được liền đưa bố tới bệnh viện!”, cô bé lau đi nước mắt trên mặt, nói với vẻ kiên định.

“Tiểu Anh à, không cần đi nữa, họ sẽ không cho con mượn tiền đâu”.

Dương Hải Quốc nhẹ nhàng lắc đầu, nguồn thu nhập duy nhất của anh ta là từ công việc bảo vệ kia, hôm nay anh ta đã bị đánh gãy chân, chắc chắn sẽ mất việc, hàng xóm láng giềng sao còn có thể cho con gái mượn tiền nữa?

Dứt lời, những giọt nước mắt chậm rãi lăn dài trên khuôn mặt khắc khổ thăng trầm của Dương Hải Quốc.

Anh ta không đưa tay gạt nước mặt, mà ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà, ánh mắt tràn ngập tuyệt vọng.

Tương lai tươi đẹp mà anh ta hằng mong ước đã bị cây gậy đó tàn nhẫn đập vỡ rồi!

“Bọn họ sẽ cho mượn mà!”

Dương Anh không băn khoăn được nhiều như vậy, ngược lại nét mặt càng thêm cương quyết.

Dứt lời, cô bé cũng không đợi Dương Hải Quốc lại nói thêm gì nữa, liền xoay người đi về phía cánh cửa đổ nát, rút chốt, đẩy cửa rồi bước ra ngoài.

“Bộp bộp…”

Cùng lúc đó cũng truyền tới tiếng đập cửa truyền từ dưới lầu, cánh cửa sắt trong sân đang bị người ta gõ mạnh.

“Ai đó?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.