Cao Thủ Chiến Hồn

Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 81




Lương Bác rùng mình run rẩy, sau đó trực tiếp ngất lịm, không biết là do đau đớn, hay là bị dọa tới không chịu đựng nổi.

“Kỹ thuật bắn súng không tồi”.

Chứng kiến một màn này, trên mặt Tân Tranh không có bất kỳ tia nhân từ nào, mà giống một người ngoài đang xem diễn kịch.

Nét mặt Mộng Bưu khó coi chuyển rời họng súng, nhắm vào đầu gối Hoàng Giai Ví.

“Đừng… đừng mà… đừng… a…”

Vốn dĩ trước đó Hoàng Giai Vĩ đã ngất đi vì sợ hãi, nhưng lại bị tiếng kêu khóc thảm thiết của Lương Bác đánh thức, lúc này nhìn thấy Mộng Bưu chĩa mũi súng về phía mình, hồi tưởng lại tình trạng bi thảm vừa rồi của Lương Bác, mặt hắn liền không còn giọt máu, khổ sở van xin.

“Vụt!

tt

“Vụt!

tt

Đối mặt với Hoàng Giai Vĩ, Mộng Bưu không có nhiều bối rối như trước đó mà dứt khoát bóp cò, hơn nữa giữa chừng gần như không có sự ngơi nghỉ.

Hoàng Giai Vĩ lần lượt bị bắn vào cả hai đầu gối, xương chân tan nát, máu tươi tuôn ra, lập tức nhuộm đỏ cả mặt đất.

Giống như Lương Bác trước đó, cũng bất tỉnh.

“Có thể bỏ qua cho tôi được chưa?”

Sau khi bắn liên tiếp vào đầu gối của Lương Bác cùng Hoàng Giai Vĩ, Mộng Bưu ngẩng đầu nhìn về phía Tân Tranh, trong mắt chất chứa sự bất an.

Thông qua mọi chuyện diễn ra đêm nay, hắn ta nhìn ra được, Tân Tranh chắc chắn không phải là một người mềm lòng.

Hắn ta không thể đảm bảo, một loạt hành động tự cho là thông minh vừa rồi của mình có thể đổi lấy cơ hội sống sót hay không.

“Mày nên biết ơn vì bản thân đã không ra tay tàn độc với người đồng nghiệp kia của tao”.

Tân Tranh lại hỏi một đằng, trả lời một nẻo, anh đứng dậy sải bước đi ra khỏi biệt thự, để lại cho Mộng Bưu cùng tên tài xế một bóng lưng sâu xa: “Trong súng còn một viên đạn, mày có thể lựa chọn tiếp tục bắn vào tao”.

Tên tài xế cường tráng nằm sấp trên nền đất khẽ rùng mình, mồ hôi đổ như mưa.

Hắn nghe ra được lời nói đầy hàm ý này- nếu Dương Hải Quốc chết, vậy thì tất cả bọn họ hôm nay đều phải chôn theo!

Mộng Bưu cũng vậy!

Hắn nắm chặt súng, không dám bóp cò lần thứ sáu.

Bởi.

Lí trí nói cho hắn biết, nếu hắn dám bóp cò, Tân Tranh chắc chắn sẽ đưa tiễn hẳn tới hũ tro cốt để sám hối!

Đêm đen như mực, ánh đèn le lói như những hạt đậu.

Khu ổ chuột ở ngoại ô phía tây Đông Hải vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng vọng lên vài tiếng chó sủa, đôi khi lại có tiếng rên rỉ kiềm nén trầm thấp, ngoài ra chỉ còn tiếng xe cộ phóng nhanh qua mặt đường.

Hầu hết những người sống ớ đây đều là lao động nhập cư, bận rộn mệt nhọc cả ngày, mỗi tối sau khi tắm rửa đã lên giường từ sớm, phần lớn cũng đã chìm vào giấc ngủ, chỉ có một số ít cặp vợ chồng trẻ tinh lực dồi dào sẽ cùng nhau điên cuồng triền miên, tận hưởng khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong ngày.

Tại khu Ổ chuột, trong một căn phòng cho thuê rẻ tiền.

Dương Hải Quốc nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, cơ thể lạnh ngắt, vết máu ở đầu gối chân phải đã được lau sạch sẽ, chườm túi đá nhưng vẫn đang sưng phồng lên.

“Bố, chúng ta đến bệnh viện nhé?”

Bên cạnh giường có một đang ngồi một cô bé buộc tóc đuôi ngựa, mặc đồng phục học sinh đang ngồi, khuôn mặt cô bé tràn đầy lo âu cùng xót thương nhìn Dương Hải Quốc đang nằm trên giường, giọng nói mang theo tiếng thút thít.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.