Ngoài sự ân hận, khóe mắt của Mộng Bưu nhìn thấy Lương Bác đang khủng hoảng sợ hãi kia, trong lòng vừa động, yết hầu một lần nữa chuyển động lên xuống, úp úp mở mở nói: “Anh… anh bạn, tôi chỉ là một thanh đao giết người mà thôi, kẻ chân chính muốn đẩy anh vào chỗ chết chính là Lương Bác và tên Hoàng Giai Vĩ kia! Nếu anh bỏ qua cho tôi, tôi có thể giúp anh tiêu diệt họ!”
“Ư…”
Nghe được lời này của Mộng Bưu, hai mắt Hoàng Giai Vĩ trắng dã, trực tiếp bị dọa tới hôn mê.
“Anh… anh Bưu, anh…”
Mặc dù tố chất tâm lý của Lương Bác tốt hơn một chút, nhưng cũng hoàn toàn ngã ngồi tê liệt xuống nền đất, vẻ mặt kinh hãi nhìn Mộng Bưu chằm chằm.
Hẳn có nằm mơ cũng không ngờ tới, Mộng Bưu vì muốn sống sót, vậy mà lựa chọn ra tay với hắn ta và Hoàng Giai Vĩ!
Không chỉ có hắn, người đàn ông lái xe vạm vỡ kia cũng không nghĩ tới!
Tuy Mộng Bưu không nhắc tới hắn ta nhưng hắn cũng đã sợ hãi đến mức nằm khụy xuống đất, toàn thân phát run, áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi lạnh.
“Không phải mày nói hắn ta chỉ là muốn đánh gãy một chân của tao sao?”, Tân Tranh lạnh lùng hỏi.
“Vâng, là đánh gãy một chân… tôi… tôi giúp anh đánh gãy chân của bọn chúng!”
Mộng Bưu nghe vậy liền vội vàng thuận theo câu nói của Tân Tranh.
Để tồn tại, hắn có thể rơi vào nguy cơ bị truy sát sau khi giết chết Lương Bác và Hoàng Giai Vĩ.
Nhưng đó là tình huống bất đắc dĩ, nếu có thể sống sót, lại không phải giết người, hắn tất nhiên sẽ rất vui vẻ.
Suy cho cùng, nếu giết hai kẻ Lương Bác cùng Hoàng Giai Vĩ, không chỉ phải gánh chịu sự trả thù của Lương Thế Hào mà còn phải đối mặt với sự truy nã từ lực lượng cảnh sát!
“Vụt~”
Dứt lời, Mộng Bưu thấy Tân Tranh không phản đối, e sợ anh sẽ không giữ lời hứa, liền hít một hơi thật sâu, sau đó chịu đựng cơn đau dữ dội từ cổ tay phải, chậm rãi nhặt khẩu súng lục trên mặt đất lên, đầu tiên là nhắm chuẩn vào đầu gối của Lương Bác.
“Không… đừng mà… anh… anh Bưu., đừng mà…a….”
Nhìn thấy cảnh này, Lương Bác như giật mình tĩnh giấc từ cơn mơ mà thất thanh la hét.
“Vụt!
fj
Một giây tiếp theo, tiếng gào thét của Lương Bác bị cắt ngang bởi tiếng súng bắn vút tới.
Một viên đạn vô cùng chuẩn xác găm vào đầu gối của Lương Bác, máu tươi liền phun ra nhưđóa hoa lửa.
“A!”
Lương Bác gào đau xé ruột gan, hắn như muốn phát điên, lấy tay che chặt lấy đầu gối, mưu đồ di chuyển thân thể, đồng thời giọng khản đặc la hét, tràn ngập kinh sợ nhìn Tân Tranh, dường như đang khẩn cầu Tân Tranh buông tha cho mình.
“Tại Đông Hải rộng lớn với hàng chục triệu dân này, giết chết một tên bảo vệ có khác gì giết một con chó?”
“Nếu thái độ của anh ta thành khẩn hơn một chút, chủ động quỳ xuống trước mặt tôi dập đầu mười cái, gọi tôi mười lần tiếng ông nội, có lẽ tôi sẽ mềm lòng mà chỉ đánh gãy một chân của anh ta, nếu không, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của anh ta!”
Vào lúc này, hắn đã quên mình đã ngạo mạn và hung hãn như thế nào khi ra lệnh cho Mộng Bưu!
Tại khoảnh khắc này, hắn cũng đã quên khi bản thân nói câu này với Hoàng Giai Vĩ không lâu trước đó, có bao nhiêu ngang ngược.
Lúc này, toàn thân hắn đau nhức, trong lòng tràn ngập sợ hãi!
“Vụt!”
Tiếng súng lại một lần nữa vang lên.
Mộng Bưu bóp cò, công kích vào đầu gối chân còn lại của Lương Bác.
Không thể không nói, Mộng Bưu là một người vô cùng thông minh, hắn biết chỉ đánh gãy một chân của Lương Bác e rằng không thể làm Tân Tranh hài lòng.