Lương Bác lạnh lùng cười, từ nhỏ đến lớn, hắn ta vẫn chưa bị ai ức hiếp, đến nỗi nối ý giết người.
“Cậu Lương, trước đây Trương Hân Như muốn bảo vệ tên nhãi đó, chẳng may bị cô ta biết thì làm thế nào?”, Hoàng Giai Vỹ do dự hỏi.
“Tôi đã nhắc nhở anh Bưu, bảo anh ta đừng ra tay trước mặt Trương Hân Như, chắc cô ta sẽ không biết. Huống hồ, Trưởng Hân Như bảo vệ tên nhãi đó, cũng chỉ là nói ngoài miệng, lẽ nào cậu cho rằng cô ta sẽ bảo vệ thật?”
Trong lúc nói ra câu này, Lương Bác nghĩ đến tình huống buổi chiều cửa sập vào mặt ở chỗ Trương Hân Như, nụ cười trên mặt biến mất, thay vào đó là vẻ mặt âm lạnh.
“Cũng phải, lùi một ngàn bước mà nói, cho dù cô ta biết cũng sẽ không làm gì được”, Hoàng Giai Vỹ gật đầu.
‘Hừ!
Lương Bác nghe xong, lạnh lùng hừ một tiếng: “Trên đời này, con cóc ba chân không dễ tìm, nhưng mỹ nữ xinh đẹp hai chân rất nhiều. Nếu không phải vì sản nghiệp của Trương Bách Hùng, Trương Hân Như đâu đáng để tôi tốn nhiều tâm tư đế theo đuổi?”
“He he, Trương Hân Như chắc chắn không thoát khỏi lòng bàn tay của cậu Lương, đợi cậu xử cô ta, cô ta sẽ phải ngoan ngoãn!”
Hoàng Giai Vỹ vội vàng nịnh hót, sau đó nghĩ đến đôi chân tuyệt đẹp thẳng tắp của Trần Tĩnh, hai con mắt phát sáng nói: “Lúc đó, tôi cũng sẽ xử luôn cô gái chân dài bên cạnh cô ta!”
“ừm, không được động vào Tô Diệu Y, nhưng cô bé chân dài đó, cậu muốn làm thế nào thì làm. Hai cái chân đó, nếu vác trên vai, chắc chắn sung sướng lắm”.
Lương Bác cười dâm đãng, uống cạn rượu vang trong ly.
Sau đó, khi hắn ta đặt ly rượu xuống, lại nhìn thấy ánh đèn chói mắt chiếu sáng con đường trong khu nhà giàu, một chiếc ô tô lái đến biệt thự số mười tám.
“Là xe của anh Bưu sao?”, Hoàng Giai Vỹ cũng nhìn thấy chiếc xe, trong lòng lập tức khẽ động.
“Đi, chúng ta cùng đi đón tên nhãi đó, tôi muốn xem xem, hắn có còn ngạo mạn giống như trước đây không!”, Lương Bác cười lạnh lùng một tiếng, trả lời một cách gián tiếp.
Hoàng Giai Vỹ nghe xong, cun cút đi theo phía sau Lương Bác, xuống tầng, đi về phía đại viện tầng một.
Cùng lúc đó.
Trong hai chiếc xe công vụ Buick, áo sơ mi của gã lực lưỡng lái xe gần như ướt đẫm.
Cùng với ô tô cách biệt thự số mười tám Đàn Cung càng lúc càng gần, nỗi căng thẳng trong lòng hắn không giảm mà còn tăng.
Tuy rằng từ đầu đến cuối hẳn cũng không làm gì Tân Tranh, nhưng hắn sợ Tân Tranh sẽ thịt cả Lương Bác và hắn!
Không chỉ là hắn, ngay cả Mộng Bưu cũng tỏ vẻ mặt âm u bất định, thỉnh thoảng quan sát Tân Tranh ngồi trên hàng ghế phía sau thông qua gương chiếu hậu.
Trên đường, hắn không chỉ một lần nổi lên lòng kích động muốn ra tay, nhưng nghĩ đến thực lực đáng sợ mà Tân Tranh thể hiện ra trước đó, lại dùng lý trí áp chế sự kích động, không dám hành động lỗ mãng.
Hai phút sau, trong tâm trạng thấp thỏm bất an của gã lực lượng lái xe, chiếc xe công vụ Buick lái đến cổng biệt thự số mười tám.
Cổng lớn biệt thự được mở ra,
Lương Bác và Hoàng Giai Vỹ đứng ở cổng tòa kiến trúc chính, vẻ hứng phấn trên khuôn mặt giống như vẻ hồi xuân của phụ nữ động tình, vốn không thể che đậy.
“Lái vào đi”.
Xuyên qua cửa kính xe, nhìn thấy Lương Bác và Hoàng Giai Vỹ, trong ánh mắt của Tân Tranh hiện lên vẻ băng lạnh, ra lệnh bằng miệng vô cùng rõ ràng.
“Vâng… vâng!”
Gã lực lưỡng lái xe ngoan ngoãn trả lời một tiếng, tay đầy mồ hôi nắm vô lăng, lái xe vào đại viện biệt thự.
Nhìn thấy cảnh này, Lương Bác và Hoàng Giai Vỹ cười lạnh lùng nghênh đón.
Gẵ lực lưỡng lái xe thấy vậy, nhấn phanh xe, dừng chiếc xe công vụ Buic ở trong sân.
Lương Bác và Hoàng Giai Vỹ dừng bước chân, đứng đó, đợi Tân Tranh bị lôi xuống như một con chó.
“Xuống xe!”
Trong xe, Tân Tranh nói không hề có chút sắc thái tình cảm.
Soạt!