Trong căn biệt thự số mười tám Đàn Cung.
Lương Bác cởi trần, lấy ra mấy xấp tiền mặt mệnh giá trăm tệ trong tủ đầu giường, vứt cho người mẫu khỏa thân nằm trên giường: “Cầm tiền, mặc quần áo vào, tự ra cửa bắt xe”.
“Cậu Lương, tôi không cần tiền…”
Người mẫu giả bộ che ngực, con mắt ngây thơ nhìn Lương Bác, nũng nịu nói.
“Chẳng lẽ cô cảm thấy tôi sẽ để hàng nát như cô làm người phụ nữ của tôi?”
Lương Bác ngạo nghễ nhìn người mẫu, không hề khách sáo nói: “Cầm tiền, lập tức biến mất khỏi mắt tôi!”
Nghe thấy giọng điệu không chút lưu tình của Lương Bác, thấy tâm tư bị vạch trần, người mẫu thất vọng, sau đó nhanh chóng mặc quần áo, nhét tiền vào trong túi da Hermes được đổi lấy bằng cách bán thân, bực bội rời khỏi biệt thự.
Nhìn người mẫu rời đi, Lương Bác lại lấy điện thoại ra, gọi điện cho Hoàng Giai Vỹ: “Giai Vỹ, làm xong việc chưa?”
“Cậu Lương, đã làm xong rồi!”
“Vậy cậu đến biệt thự Đàn Cung, anh Bưu đã bắt được tên nhãi nhép đó!”
“Bắt được rồi?”
Nghe thấy lời của Lương Bác, Hoàng Giai Vỹ hưng phấn như tiêm máu gà:
“Mẹ kiếp, tên nhãi nhép đó lại dám tát tôi, xem chốc nữa tôi có tát chết hắn không!”
“Nếu thái độ của hắn thành khẩn, chủ động quỳ xuống trước mặt tôi dập đầu mười cái, gọi tôi mười tiếng ông nội, có lẽ tôi sẽ mềm lòng, chỉ đánh gãy một chân của hắn, nếu không, ngày ngày năm sau sẽ là ngày giỗ của hắn!”
Lương Bác cười lạnh lùng, cảm thấy dường như đã nắm chắc sống chết của Tân Tranh trong tay.
Giống như rất nhiều khu nhà giàu khác, tỷ lệ vào sống trong biệt thự Đàn Cung không cao, đa số biệt thự trong đó đều bỏ không, thỉnh thoảng có người đến ở.
Lúc mười giờ ba mươi phút tối, khu nhà giàu rộng lớn, chỉ có chưa đến một nửa số biệt thự sáng đèn, vô cùng yên tĩnh.
Trong căn biệt thự số mười tám Đàn Cung, Lương Bác mặc một chiếc áo choàng tắm màu tím sặc sỡ đứng trên sân thượng, cầm một ly Lafite, nhìn về hướng lối ra vào của khu, trong con ngươi hiện lên vẻ hưng phấn.
Một lát sau, trong sự quan sát của Lương Bác, ánh đèn chói mắt từ xa chiếu đến.
“Đến rồi sao?”
Trong lòng Lương Bác khẽ động, lạnh lùng cười ngẩng cổ, uống cạn rượu vang trong ly.
Sau đó, đúng lúc Lương Bác rót rượu lần nữa, một chiếc Land Rover đi từ xa đi đến, lái đến cổng biệt thự số mười tám.
“Cậu Lương!”
Trong xe, Hoàng Giai Vỹ thò đầu ra khỏi cửa kính, hưng phấn vẫy tay với Lương Bác.
Lương Bác thấy vậy, tuy có hơi thất vọng, nhưng vẫn cầm chìa khóa điện tử, ấn nhẹ một cái.
“Ting!
n
Cống sắt điện tử được mở ra, Hoàng Giai Vỹ lái chiếc Land Rover vào trong sân, dừng xe trước nhà để xe, sau đó đi vào biệt thự theo thói quen, chạy thẳng lên sân thượng biệt thự.
“Cậu Lương, anh Bưu vẫn chưa đưa tên nhãi nhép đó đến sao?”
Hoàng Giai Vỹ lên sân thượng biệt thự, nhìn thấy chỉ có một mình Lương Bác, liền hỏi.
“Anh Bưu gọi điện cho tôi nửa tiếng trước, có lẽ sắp đến rồi”, Lương Bác nói, chí vào Lafite trên bàn, nói: “Tự rót rượu uống”.
“ừm”.
Hoàng Giai Vỹ gật đầu, tiến lên rót cho mình nửa ly rượu vang, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nói: “Trước đây chỉ nghe cậu Lương nói anh Bưu rất lợi hại, hôm nay mới coi như thực sự thấy được – mới được bao lâu, anh ta đã bắt được tên nhãi nhép đó!”
“Anh Bưu từng làm sát thủ, năng lực của anh ta không phải chúng ta có thể tưởng tượng”, Lương Bác nói với vài phần kiêu ngạo.
“He he, đúng là không thể chờ được nữa!”
Hoàng Giai Vỹ hưng phấn cười, sau đó dữ tợn nói: “Chốc nữa tôi bảo đảm tát không chết hắn!”
“Đợi tôi xả giận, sau đó giao cho cậu, cuối cùng đợi cậu xả đủ rồi, xem tâm trạng, tâm trạng không tốt thì nhét tên nhãi nhép đó vào trong túi, ném xuống sông Hoàng Phố cho cá ăn!”