Sắc mặt Tân Tranh hơi khó coi, anh biết, sở dĩ Dương Hải Quốc bị đánh gãy chân, toàn hoàn là vì bị mình liên lụy, trước khi đánh chó, việc đầu tiên phải làm là lập tức đưa Dương Hải Quốc đến bệnh viện cứu chữa.
“Tôi không sao, cậu đừng lo cho tôi, mau đi đi!”, Dương Hải Quốc thấp giọng nói.
“Anh Dương, anh nói cho tôi biết anh đang ở đâu, bây giờ tôi đến tìm anh, đưa anh đi bệnh viện kiếm tra…”
“Mẹ kiếp, tôi bảo cậu mau đi đi!”
Lần này, không đợi Tân Tranh nói xong, Dương Hải Quốc liền gầm lên: “Tôi đã bị bọn chúng đánh gãy chân, kết cục của cậu chắc chắn sẽ thảm hơn tôi! Chẳng lẽ cậu muốn bị ném vào sông Hoàng Phố cho cá ăn sao?”
Vừa dứt lời, Dương Hải Quốc trực tiếp tắt điện thoại, sau đó nhìn căn nhà thuê đang sáng đèn, chịu cơn đau, đỏ mắt, ướt nước mắt, gọi điện cho con gái.
Cùng lúc đó.
Trong hành lang của tầng ba nhà hàng Tuyết Hoa, Tân Tranh gọi lại cho Dương Hải Quốc nhưng không được, suy nghĩ một lúc, anh liền quay người đẩy cửa đi vào phòng bao, đi đến chỗ ba người Trương Hân Như đang nói chuyện, nói: “Tôi có việc cần đi xử lý, các cô ăn xong thì về trước đi”.
Vừa dứt lời, Tân Tranh không đợi ba người đáp lời, bèn quay người đi ra khỏi phòng bao, đồng thời lại gọi điện cho Dương Hải Quốc, kết quả phát hiện Dương Hải Quốc đã tắt máy.
Phát hiện này khiến Tân Tranh cau mày, sau đó lấy ra danh thiếp của Hà Trung Đức, tài xế của Tô Văn, gọi điện theo số điện thoại trên danh thiếp.
“Anh Hà, giúp tôi kiểm tra địa chỉ nhà của gia đình Dương Hải Quốc phòng bảo vệ, cảm ơn”, điện thoại được kết nối, Tân Tranh nói thẳng.
“Được, tôi gọi điện hỏi một lúc, sau đó gửi tin nhắn cho anh”.
Phía bên kia điện thoại, tuy rằng Hà Trung Đức không biết Tân Tranh muốn lấy địa chỉ của Dương Hải Quốc để làm gì, nhưng không hỏi nhiều, mà lập tức đồng ý.
Tân Tranh không khách sáo, trực tiếp tắt điện thoại, bước nhanh về phía thang máy.
Ba phút sau, đúng lúc Tân Tranh đi ra khỏi cửa nhà hàng, thông báo có tin nhắn vang lên.
Tân Tranh mở điện thoại, mở tin nhắn của Hà Trung Đức, ghi nhớ địa chỉ nhà của Dương Hải Quốc, sau đó về phía đường lớn, định bắt xe đến nơi ở của Dương Hải Quốc.
“Soạt!”
Nửa phút sau, đúng lúc Tân Tranh đi đến bên đường lớn, một chiếc xe công vụ Buick đột nhiên dừng phía trước anh.
ừm?
Tân Tranh nhướn lông mày, nhìn sang chiếc xe Buick.
“Lên xe, hoặc là tao một phát bắn chết mày!”
Cửa xe được mở ra, tay Mộng Bưu cầm một khẩu súng giảm thanh, họng súng nhằm chuẩn vào Tân Tranh.
Tân Tranh nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Mộng Bưu, nhìn họng súng đen xì, vẻ mặt của Tân Tranh không có chút căng thẳng, ngược lại, thái độ của anh giống như mặt hồ không một gọn sóng, vô cùng bình tĩnh.
Giờ phút này, anh có thể dễ dàng tránh được, thậm chí có thế đánh rơi súng trong tay đối phương, nhưng anh không làm như vậy, mà đứng tại chỗ, cảm giác đó như bị dọa sợ.
Bởi vì anh biết mấy người trước mắt chỉ là “khẩu súng” bị điều khiển, anh muốn tìm được hung thủ đứng phía sau!
Thấy Tân Tranh “ngẩn người”, Mộng Bưu dùng ví cầm tay che súng giảm thanh, nhanh nhẹn nhảy xuống xe, dùng súng dí vào hông của Tân Tranh: “Nếu không muốn chết, thì mau lên xe!”
Tân Tranh không trả lời, ngoan ngoãn chui vào trong xe, Mộng Bưu đi theo sát phía sau.
Soạt!
Cùng với tiếng bức bối, cửa xe được đóng lại, chiếc xe khởi động lần nữa.
Xe công vụ Buicktổng cộng có bảy chỗ, ngoại trừ Mộng Bưu, còn có ba gã lực lưỡng, trong đó một gã lái xe, hai gã khác ngồi hàng ghế sau, đều cầm súng.
“Ngồi giữa hàng ghế sau”.