Nghe được giọng nói quen thuộc mà xa lạ, Tân Tranh trong nháy mắt liền đoán được đối phương chính là ông nội Tân Kiến Quốc, cũng chính là người chủ đương nhiệm của nhà họ Tân, là một trong những nhân vật có quyền thê’ ở Hoa Hạ.
“Hừm, nhiệm vụ mà Vương Hổ Thành giao cho cháu là giao thư tuyệt mệnh và tiền trợ cấp cho gia đình người đã khuất, chứ không phải bảo cháu đến Đại học Đông Hải làm bảo vệ!”, Tân Kiến Quốc nghiêm nghị nói.
“Cháu bị đơn vị khai trừ, dù sao cũng phải tìm một công việc sống tạm mà!”, Tân Tranh nhíu mày, ngữ khí rất cương quyết.
Bởi vì, anh biết hành động của mình nhất định sẽ ảnh hưởng đến nhà họ Tân, chủ nhà họ Tân đang muốn hỏi tội anh đây mà!
Ngoài ra, trong lòng Tân Tranh cũng hiểu rất rõ Tân Kiến Quốc từ nhỏ đã đối xử với mình khác biệt, cho rằng anh là con sâu mọt của Tân gia, hơn nữa khi anh làm gãy chân thiếu gia nhà họ Dương, ông nội nhất quyết dùng gia pháp giáo huấn anh, nếu không phải có bà nội cố hết sức che chở, anh sợ chính mình cũng đã bị đánh gãy một chân rồi, từ đó liền yên ổn đến giờ.
“Ày, cháu nhất định phải làm công việc mất mặt đó sao, vò đã mẻ lại sứt?”, Tân Kiến Quốc có chút tức giận nói.
“Cháu làm bảo vệ là mất mặt sao? Hay ông nghĩ phải làm chính trị, trong quân đội mới là trong sạch?”, cơn giận của Tân Tranh cũng dâng lên.
“Đừng có quên cháu là con cháu nhà họ Tân”, Tân Kiến Quốc đột nhiên cao giọng nói.
“Con cháu nhà họ Tân thì làm sao? Con cháu nhà họ Tân chẳng lẽ không thế làm bảo vệ? Ông cảm thấy cháu làm bảo vệ khiến ông xấu hổ hay khiến nhà họ Tân xấu hổ đây?”
“Thôi vậy, nếu cháu đã lựa chọn đắm mình trong trụy lạc, vậy thì tùy cháu, nhưng ông muốn nhắc nhở cháu, đừng dùng bản lĩnh học được trong quân đội làm xằng làm bậy!”
Tân Kiến Quốc cảnh cáo nói: “Ngoài ra, bây giờ cháu đang trong hoàn cảnh tiền đồn của cuộc đấu tranh xã hội gay gắt, làm việc phải chú ý ảnh hưởng, nhất định phải giữ giới hạn, không được vượt qua vạch đỏ!”
“Cảm ơn ông nhắc nhở, ông yên tâm, nếu cháu thực sự làm chuyện gì vi phạm giới hạn và vạch đỏ, chắc chắn sẽ không đi tìm ông, cũng sẽ không liên lụy đến nhà họ Tân – cháu sẽ chịu trách nhiệm cho hành vi của mình!”, Tân Tranh nói từng câu từng chữ.
“ông nói cho cháu biết, nếu cháu thực sự dựa vào bản lĩnh học được trong quân đội làm những việc phạm pháp, đừng mong nhà họ Tân sẽ bảo vệ cháu. Cho dù ông cụ của cháu cưng chiều cháu, ông cũng sẽ vì đại nghĩa diệt thân, đế Long Nha thanh lý môn hộ!”
Tân Kiến Quốc nói đến cuối cùng, tông giọng nâng cao lên lần nữa, giống như tiếng sấm rền bên tai Tân Tranh.
“Ha… cảm ơn lời nhắc nhở của ông”.
Tân Tranh chế giễu, đồng thời nheo mắt, nhìn ánh mặt trời sáng chói bên ngoài cửa sổ, trong lòng lạnh băng.
Anh biết, cho dù mình trở thành thành viên Long Nha duy nhất mấy năm gần đây của Hoa Hạ bằng sự nỗ lực không ngừng nghỉ trong tám năm vừa qua, vẫn không thay đối được ấn tượng của Tân Kiến Quốc với mình.
Anh còn biết, lời nói vừa nãy của Tân Kiến Quốc không phải là những lời khiến người ta kinh sợ, ông nội của mình tuyệt đối sẽ vì lợi ích của cả nhà họ Tân mà làm ra những việc như bỏ xe giữ tướng!
Huống hồ, trong mắt ông ấy, mình cũng không là gì.
“Tân Kiến Quốc, cháu sẽ không mượn lực lượng của nhà họ Tân để báo thù cho anh em của cháu, cũng như vậy, mặc dù không có hào quang của nhà họ Tân, cháu cũng có thể sống rất tốt!”
Ánh nắng chói mắt, Tân Tranh nhắm mắt, hai tay nắm chặt, trong lòng lập lời thề, giống như một tuyên ngôn!