Cao Thủ Chiến Hồn

Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 58




Quả Nhiên, Mã Bình quay trở lại chỗ ngồi, châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, thay đổi thái độ so với lúc đầu, nhưng ngoài mặt vẫn nói: “Ngoài ra, nếu cậu có câu hỏi hay gặp khó khăn gì trong công việc hoặc cuộc sống, có thể

nói với anh Mã này, những cái khác tôi không thể đảm bảo nhưng trong trường đại học Đông Hải, anh Mã cậu vẫn còn quen biết một số người…”

“Buzz-”

Không đợi Mã Bình chém gió đến câu tiếp theo, điện thoại di động của Tân Tranh lại vang lên.

Là Tô Văn gọi đến.

Nhìn thấy điện thoại của Tô Văn, Tân Tranh cầm máy lên, xin lỗi rồi cười cười sau đó rời khỏi văn phòng đi đến nhà vệ sinh mới nhận cuộc điện thoại.

“Tiểu Tranh, chuyện của cháu đều xong xuôi cả rồi chứ?”, Tô Văn hỏi.

Cũng giống như nhiều hiệu trưởng các trường đại học khác, mỗi năm Tô Văn dành rất ít thời gian đến trường học, ngoại trừ đầu học kỳ và cuối học kỳ, thì ông ấy chỉ đến trường khi có sự kiện lớn cần tổ chức họp mặt.

Điểm khác biệt giữa ông ấy với hầu hết các hiệu trưởng khác đó là không ngồi máy bay vòng quanh thế giới với danh nghĩa kiểm tra dám sát, mà tập trung sức lực vào nghiên cứu học thuật, thỉnh thoảng tham gia một số cuộc họp trao đổi học thuật.

Sáng nay, ông ấy rời trường học sau khi chủ trì xong một cuộc họp, cũng chưa hỏi thư ký xem tiến độ công việc của Tân Tranh thế nào, không biết Tân Tranh đã làm xong tất cả thủ tục nhận chức vụ hay chưa.

“Đều xong xuôi cả rồi ạ, ngày mai cháu bắt đầu đi làm, cảm ơn chú Tô”,

Tân Tranh cảm tạ đáp.

“Thằng nhóc này, còn khách sáo với chú sao!”

ở đầu dây bên kia, Tô Văn khẽ trách, sau đó lại nói: “Đúng rồi, tiểu Tranh chú tính tối nay để cháu và Diệu Y cùng ăn bữa cơm, kết quả, bộ phận tạm thời tổ chức một cuộc họp quan trọng, phải đến Yên Kinh một chuyến, vậy để hôm khác nhé”.

“Được ạ, chú Tô cứ xử lý xong công chuyện đi”.

Tân Tranh trước tiên đáp lại một câu, sau đó nói cho Tô Văn nghe lời nói dối mình tự thêu dệt lên: “Đúng rồi, chú Tô, để tránh cho những phiền tóa không đáng có, vừa rồi cháu có nói dối chuyện này…”.

“Được tất cả đều nghe cháu”.

Tô Văn trầm ngâm một hồi liền đồng ý với đề nghị của Tân Tranh.

Ồng ấy không quan tâm đến việc mình phá lệ để Tân Tranh đi cửa sau, nhưng nghĩ mục đích lần này Tân Tranh đến đại học Đông Hải làm bảo vệ không thể để người khác biết, cũng không thể bại lộ thân phận.

Mang theo suy nghĩ này, Tô Văn kết thúc cuộc trò chuyện với Tân Tranh, lại gọi một cuộc điện thoại cho Tô Diệu Y, yêu cầu cô ấy tuyệt đối không được để lộ thân phận thực sự với Tân Tranh với người ngoài.

Sau khi kết thúc cuộc điện thoại với Tô Văn, Tân Tranh muốn rời khỏi nhà vệ sinh lại phát hiện điện thoại rung lên.

Hửm?

Tân Tranh cầm điện thoại lên liền lập tức ngẩn người ra.

Bởi vì, số điện thoại hiển thị người gọi đến là từ Yên Kinh, là điện thoại nội bộ!

“Alo!”

Tân Tranh có chút đăm chiêu, sau đó nhận điện thoại.

“Xảy ra chuyện lớn như vậy, cả gia tộc thiếu chút đều bị liên lụy, cháu thì hay rồi ngay cả mặt mũi cũng không thấy đâu, nhà không buồn về, một mình chạy đến Đông Hải ngao du tự tại”.

Ngay sau đó, một giọng nói trầm thấp truyền ra từ ống nghe, cũng bởi ngồi ở vị trí cao đã quá lâu, trong lời nói cũng tràn đầy uy nghiêm.

“Cháu đến Đông Hải để hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.