Cao Thủ Chiến Hồn

Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 56




“Có hơi kỳ lạ, nhưng việc này không quan trọng, quan trọng là chúng ta phải tạo quan hệ tốt với anh ta. Chỉ cần chúng ta tạo quan hệ tốt với anh ta, có thể hiên ngang trong trường học thì không nói, ít nhất cũng không ai dám tùy tiện ức hiếp chúng ta!”, Mã Bình nói một cách hùng hồn đầy lý lẽ.

Bảo vệ vẫn luôn dễ bị người ta coi thường, cơ quan hành chính càng như vậy.

Tuy Mã Bình nịnh hót hạng nhất, khá có duyên, nhưng cũng không ít lần bị coi thường và sỉ nhục, trong lòng vô cùng ấm ức, nằm mơ cũng muốn tìm lại tôn nghiêm.

“ừm”.

Bảo vệ trung niên không thể phủ nhận gật đầu, nếu có thế tạo quan hệ tốt với một người khiến tài xế của Tô Văn tôn kính, nhìn khắp trường học, còn có ai dám tùy tiện sỉ nhục mình?

Phải biết rằng, tài xế của Tô Văn là “thủ trưởng số ba”!

Đúng lúc Mã Bình và bảo vệ trung niên bàn bạc phải lấy lòng Tân Tranh, Mạnh Vạn Ngân vẫn theo thói quen rửa chén pha trà cho Tân Tranh.

“Tiểu Tranh, đây là đơn xin việc và hợp đồng lao động, tất cả đã ký tên đóng dấu đầy đủ. Cậu xem qua nội dung, nếu không có vấn đề gì thì ký tên, sau đó cậu sẽ là nhân viên của phòng bảo vệ chúng ta, ngày mai có thể đi làm”.

Pha trà xong, Mạnh Vạn Ngân đưa một bản đơn xin việc và hợp đồng lao động cho Tân Tranh.

Sau khi cuộc họp buối sáng kết thúc, anh ta lập tức tìm được lãnh đạo của phòng nhân sự, nói chuyện xin việc của Tân Tranh với đối phương, kết quả đối phương không những bật đèn xanh, còn đặc biệt bảo cấp dưới sớm làm xong tất cả, chỉ đợi Tân Tranh ký tên.

“Không vấn đề”.

Tân Tranh cũng không xem, lập tức ký tên của mình.

“Đã như vậy, cậu chính thức trở thành nhân viên phòng bảo vệ chúng tôi”.

Thấy Tân Tranh không xem mà đã ký tên của mình, Mạnh Vạn Ngân không cảm thấy kỳ lạ ngược lại còn cho rằng rất bình thường – đi cửa sau cũng đi đến mức này rồi, còn sợ bị trường học hại chắc?

“Làm phiền trưởng phòng Mạnh rồi”, Tân Tranh mỉm cười cảm ơn.

“Tiểu Tranh à, đều là anh em mình cả, khách sáo cái gì”, Mạnh Vạn Ngân cười xua tay, sau đó lại hỏi: “Đúng rồi, cậu đã suy nghĩ chưa? Định làm vị trí nào?”

“Hay là tôi tiến cử cho cậu nhé, bảo vệ tuần tra, mỗi ngày đi vòng vòng trong trường học là được”.

Vừa dứt lời, Mạnh Vạn Ngân không đợi Tân Tranh trả lời, lại bố sung một câu.

Bảo vệ tuần tra có thể nói là công việc nhàn nhất của phòng bảo vệ, cơ bản không cần đứng gác, hơn nữa thời gian tự do.

Vốn dĩ vị trí này do một tâm phúc của Mạnh Vạn Ngân đang làm – để có được vị trí này, người đó không ít lần mời Mạnh Vạn Ngân đi mat-xa và spa, có thể nói là trả giá rất lớn.

Bây giờ, Mạnh Vạn Ngân tiến cử vị trí này cho Tân Tranh, cũng là đã nghiêm túc suy nghĩ.

Ngay cả Mã Bình cũng đang hiếu kỳ Tân Tranh có quan hệ như vậy với Tô Văn, tại sao còn phải đến trường học làm bảo vệ, huống hồ là Mạnh Vạn Ngân?

Theo như Mạnh Vạn Ngân thấy, khả năng lớn là Tân Tranh muốn đến trường học ăn không ngồi rồi.

Như vậy, vị trí bảo vệ tuần tra thích hợp nhất với Tân Tranh, vừa không có ai nhằm vào, lại có thể lấy lòng Tân Tranh.

“Cảm ơn ý tốt của trưởng phòng Mạnh, tôi đã suy nghĩ, muốn làm bảo vệ của khu nhà dành cho người nhà giáo viên của trường học”.

Tân Tranh lắc đầu, mục đích anh đến trường đại học Đông Hải làm bảo vệ rất rõ ràng – bảo vệ Trần Tĩnh, dẫn dụ tên đầu sỏ đứng phía sau hãm hại Long Nha xuất hiện!

Như vậy, đương nhiên là càng gần Trần Tính càng tốt.

“Khu nhà dành cho người nhà giáo viên của trường học?”

Nghe lời của Tân Tranh, Mạnh Vạn Ngân ngẩn người, sau đó thầm suy nghĩ lý do trong đó, nhưng không nghĩ ra lý do vì sao, liền không nghĩ nhiều nữa, dứt khoát đồng ý với yêu cầu của Tân Tranh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.