Trong lúc nói, tay phải của Tân Tranh bỗng vung ra, giống như móng vuốt chim ưng, tóm lấy Lương Bác, tốc độ cực nhanh.
“Rắc rắc!”
Trong lòng Lương Bác run lên dữ dội, sắc mặt thay đổi, muốn nghiêng đầu né tránh.
Nhưng.
Muộn rồi!
Không đợi Lương Bác nghiêng đầu, tay phải của Tân Tranh lao đến như gió, giơ hình cái kìm, tóm lấy cổ của Lương Bác!
Soạt!
Sau đó, Tân Tranh nhấc mạnh lên, tóm Lương Bác lên như tóm con gà con!
“Phù… phù…”
Hai chân Lương Bác rời khỏi mặt đất, cả người cứng đờ trong không trung, hơi thở gấp gáp, sắc mặt tái nhợt.
“Ách…”
Đám công tử bột của Lương Bác thấy cảnh này, lập tức trừng mở to mắt, há hốc miệng!
Hiển nhiên bọn họ không ngờ, Tân Tranh nghe một lời không hợp là ra tay!
“Buông… buông ra…”
Lương Bác muốn giằng khỏi tay của Tân Tranh theo bản năng, nhưng phát hiện tay của Tân Tranh giống như chiếc kìm thép, không thể nhúc nhích.
“Mày còn động đậy, tao bóp chết mày!”
Tân Tranh thấy vậy, bàn tay tăng thêm lực, nói với vẻ mặt không cảm xúc.
Lương Bác nghe thấy lời của Tân Tranh, sợ đến toàn thân run lên, hai tay cứng đờ trong không trung, không dám động đậy.
Bởi vì lý trí nói với cậu ta, Tân Tranh không phải đang dọa cậu ta, mà thực sự dám làm vậy!
“Ách…”
Đám công tử bột đi theo Lương Bác thấy cảnh này đều trố mắt.
Bọn họ mở to hai mắt nhìn Lương Bác vẻ mặt đầy dồn nén ấm ức, không dám động đậy.
Là những kẻ nịnh bợ đi theo Lương Bác, bọn họ biết rõ gia thế của Lương Bác, cũng biết rõ Lương Bác có địa vị trong giới cõng tử bột lụa là Đông Hải.
Trong trí nhớ của bọn họ, trước nay chưa từng có người dám sỉ nhục Lương Bác như vậy!
Trước nay chưa từng có!
Nhưng… lúc này, Trần Tranh đã làm, hơn nữa ngay cả xì hơi, Lương Bác cũng không dám!
Lúc này, bọn họ thực sự rất hiếu kỳ, rốt cuộc tại sao Tân Tranh dám làm như vậy?
Chỉ dựa vào võ công thôi sao?
“Sĩ quan cảnh sát Vương từng nhắc nhở mày họa từ miệng mà ra, lần sau nhớ kĩ một chút!”
Như để đáp lại mấy tên công tử bột đó, Tân Tranh lạnh lùng nói, cổ tay đột nhiên dùng lực quăng mạnh, giống như ném rác, quăng Lương Bác sang một bên.
Loảng xoảng.
Cơ thế Lương Bác đột nhiên bay ra, đập mạnh vào chiếc bàn bên cạnh, làm đổ đồ uống trên bàn.
“Cậu…cậu Lương!”
Một màn xảy ra bất ngờ khiến những tên đi theo Lương Bác định thần lại, bọn chúng nhao nhao gọi lớn chạy đến bên cạnh Lương Bác, đỡ Lương Bác dậy.
“Đây là…”
Cùng lúc đó, những khách hàng xung quanh xôn xao nhìn Tân Tranh bằng ánh mắt kinh hãi.
Đối với những người quanh năm lăn lộn trong quán bar như bọn họ mà nói, không phải là chưa từng nhìn thấy đánh nhau, nhưng cảnh tượng một người một mình đánh một đám người còn chiếm ưu thế như Tân Tranh vần là lần đầu tiên nhìn thấy.
Tân Tranh không thèm để ý đến vẻ mặt kinh hãi của đám người xung quanh, cũng không thèm nhìn đến Lương Bác một cái, mà giống như chốn không người, xoay người cầm lấy chiếc túi lớn màu đen, đi thẳng ra ngoài.
Ầm!
Ngay lập tức.
Mấy tên công tử bột chặn phía trước Tân Tranh giống như tiểu quỷ nhìn thấy Diêm Vương, lần lượt tránh sang một bên, để mặc cho Tân Tranh sải bước rời đi!
“Này…”
Nhìn bóng lưng Tân Tranh rời đi, vẻ mặt của Hoàng Giai Vĩ và những tên khác đều vô cùng đặc sắc.
Bọn chúng ít nhiều cũng có tiếng trong giới ăn chơi Đòng Hải, trước đây, đều là bọn chúng vênh váo hống hách chà đạp lên người khác, hôm nay là lần đầu tiên bị người khác xỉ nhục mà không dám ho he gì!
Đến bọn chúng cũng như vậy, huống chi là Lương Bác?
Dưới ánh đèn, Lương Bác nắm chặt hai tay, cơ mặt khẽ vặn vẹo, bộ dạng giống như sắp giết người.
“Mẹ nó chứ, thằng khốn này quá kiêu ngạo!”