“Người mà ông nói không những không làm gì Hân Như, ngược lại còn cứu Hân Như. Vì việc này, bố nuôi còn cảm ơn riêng anh ta”, phía bên kia điện thoại, Trương Cổ không đợi Vương Hổ báo cáo xong, trực tiếp ngắt lời.
“Cái… cái gì?”
Nghe thấy lời của Trương CỔ, Vương Hổ sợ đến trong lòng hoảng hốt, tay run lên, điện thoại suýt rơi xuống!
Lúc này, trong lòng ông ta tràn đầy sợ hãi!
Theo như Trương Cổ nói, Tân Tranh không những cứu Trương Hân Như, mà còn được Trương Bách Hùng đích thân nói lời cảm ơn.
Với tình hình này, nếu vừa nãy õng ta lồ mãng cho người ra tay với Tân Tranh, ông ta có hàng ngàn hàng vạn lý do tin rằng – Trương Bách Hùng sẽ dầm nát ông ta, ném xuống sông Hoàng Phố cho cá ăn!
Bởi vì…
Trương Bách Hùng nối tiếng trọng nghĩa khí trong thế giới ngầm Hoa Hạ!
Ra ngoài lăn lộn, chữ nghĩa đứng đầu!
Đây là một câu nói nổi tiếng khắp thế giới ngầm Hoa Hạ của Trương Bách Hùng.
“ực ực…”
Vương Hổ quá sợ hãi nuốt nước miếng, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, yếu ớt hỏi: “Cậu Trương, bây giờ làm thế nào?”
“Đứng ngoài sự việc, đừng nói với Lương Bác những lời tôi vừa nói, cũng không cần xin lỗi người đó, đưa người rời khỏi, để Lương Bác tự xử lý”, Trương cổ sắp xếp.
“Được!”
Vương Hổ vội vàng trả lời, sau đó phát hiện cuộc điện thoại đã kết thúc.
“Phù… phù…”
Vương Hổ cất điện thoại, liên tục thở ra hai hơi, lau mồ hôi trên trán, trong lòng thấy vô cùng may mắn, may mà vừa nãy không làm việc lỗ mãng.
Sau khi thầm thấy may mắn, ông ta lại ngầm cảm thấy sắp xếp của Trương Cố không đúng lắm, nhưng cụ thể không đúng chồ nào, ông ta cũng không nghĩ ra.
“Nghĩ nhiều thế làm gì? Làm theo lời của cậu Trương là được!”
Vương Hổ lắc đầu, gạt bỏ những suy nghĩ lộn xộn trong lòng, sau đó quay trở lại quán bar.
“Giám đốc Vương, ông xem đưa đến chỗ nào thì hợp lý? Mục đích của tôi chỉ có một, cắt móng vuốt của hắn!”, Lương Bác ra đón Vương Hổ, sắc mặt âm trầm nói.
“Cậu Lương, tôi không tham gia chuyện này nữa, cậu muốn xử lý thế nào thì xử lý thế ấy đi, nhưng cố gắng đừng làm ở đây, dù sao người đòng phức tạp”, Vương Hổ nói với vẻ mặt không chút biểu cảm, đúng là khác hoàn toàn với trước đó.
“Giám đốc Vương, ông…”
Lương Bác ngẩn người, cậu ta không ngờ sau khi Vương Hổ gọi điện thoại, thái độ lại thay đổi lớn như vậy.
“Cậu Lương, các cậu có người nhiều người như vậy thừa sức đối phó với một mình cậu ta, tôi không cần thiết phải tham gia, huống hồ là ở đây”.
Vương Hổ nở nụ cười, nhưng lòng lòng lại lôi cả mười tám đời tổ tông nhà Lương Bác ra hỏi thăm một lượt, sau đó, không đợi Lương Bác nói thêm, ông ta vung tay, đưa người rời khỏi: “Chúng ta đi thôi, đừng làm ảnh hưởng đến khách!”
“Cậu Lương, việc này?”
Đám công tử bột phía sau Lương Bác nhìn thấy cánh này, quay sang nhìn nhau, vẻ mặt không hiếu.
“Khốn khiếp!”
Lương Bác thấp giọng mắng một câu, sau đó lại chuyển ánh mắt sang Tân Tranh, vẻ mặt u tối bất định.
Tân Tranh thấy vậy, đặt chai rượu xuống, đứng lên đi về phía Lương Bác.
Soạt!
Đám công tử bột lụa là phía sau Lương Bác thấy hành động của Tân Tranh, nhanh chóng vây lại, đứng phía sau Lương Bác.
“Mày muốn tao chém cánh tay nào? Tay trái hay tay phải?”
Tân Tranh hoàn toàn không nhìn đến đám công tử bột đó, đi thẳng đến phía trước Lương Bác, khuôn mặt nở nụ cười, trong mắt lại lóe lên ánh sáng lạnh.
Lúc này, Vương Mộng Nam đã bỏ đi, anh cũng không kiêng dè nữa.
Khực khực!
Nghe thấy Tân Tranh hỏi một cách nhẹ nhàng, nhìn nụ cười vô hại đó của Tân Tranh, tất cả đám công tử bột, bao gồm cả Lương Bác cũng đều thấy tim đập mạnh, cảm thấy căng thẳng một cách khó hiểu.
“Chém ở đây? Hay là đổi chỗ khác?”, Tân Tranh vẫn giữ nguyên nụ cười hỏi lần nữa.
“Tao biết thân thủ của mày không tồi, nhưng bây giờ không phải là xã hội nguyên thủy dựa vào võ lực!”, Lương Bác cau mày, nhìn Tân Tranh, cố gắng kiềm chế sự bất an trong lòng, lạnh giọng trả lời.
Cậu ta không muốn nhận thua trước mặt đám công tử bột phía sau!
Nếu không, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng của cậu ta, cũng không có lợi cho đoàn kết của giới này!
“Vậy sao?”