Cao Thủ Chiến Hồn

Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 3




Soạt!

Soạt!

Soạt!

Giọng nói vang lên, bao gồm cả bốn người trước đó, mười bộ đội đặc chủng xuất sắc nhất Hoa Hạ đang cúi chào với Tần Tranh.

Bọn họ và Tần Tranh, cả Trần Mạnh đã chết tạo thành Long Nha khiến ngoại quân nghe thấy phải khiếp sợ!

“Có thể kề vai chiến đấu với các cậu là may mắn lớn nhất đời này của tôi, tôi chờ đợi trong số các cậu sẽ xuất hiện một chiếc răng rồng mới!”

Soạt!

Tần Tranh nói với giọng khàn khàn, anh chậm rãi giơ tay phải lên, thực hiện một động tác cúi chào tiêu chuẩn giống như trong sách giáo khoa.

Sau đó anh buông cánh tay, chậm rãi đi về hướng cửa căn cứ dưới ánh mắt không nỡ của mười người.

“Thầy…”

Nhìn bóng dáng rời đi của Tần Tranh, người phụ nữ duy nhất trong số mười người nhẹ nhàng cắn môi, dáng vẻ giống như muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng cũng nhịn được cơn xúc động muốn mở miệng.

Trước cửa căn cứ đã có một chiếc xe việt dã biển số quân đội đứng đợi từ lâu, một thiếu tướng ngồi ở ghế sau xe, nhìn thấy Tần Tranh chậm rãi bước đến gần, biểu cảm vô cùng phức tạp.

Ông ta họ Vương, tên Hổ Thành, là lãnh đạo của đơn vị bộ đội thần bí này!

“Báo cáo thủ trưởng, Tần Tranh có mặt!”

Dưới ánh mắt phức tạp của Vương Hổ Thành, Tần Tranh bước tới bên cạnh xe, cúi chào báo cáo.

“Lên xe”.

Vương Hổ Thành thu hồi cảm xúc phức tạp lại, nói thẳng vào vấn đề.

“Vâng, thủ trưởng!”

Tần Tranh lớn tiếng đáp lại, sau đó đi về hướng còn lại của xe ô tô, kéo cửa xe ra.

Làm xong toàn bộ, anh không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua đám chiến hữu vẫn đang ở trước căn cứ giữ nguyên tư thế cúi chào như cũ, sau đó mới chui vào trong xe.

“Thủ trưởng…”

Ô tô khởi động, Tần Tranh muốn nộp quân trang và huân chương Long Nha trong tay lên.

Nhưng mà…

Không đợi anh nói xong, Vương Hổ Thành trực tiếp cắt ngang lời anh: “Cậu tự mình giao cho lão thủ trưởng đi, chỉ có ông ấy mới có thể quyết định cậu đi hay ở lại”.

Rất rõ ràng, ông ta biết rõ, chỉ cần lão thủ trưởng kia mở miệng giữ Tần Tranh lại thì toàn quân tuyệt đối không ai dám phản đối. Đồng thời, nếu lão thủ trưởng cố ý khai trừ Tần Tranh ra khỏi bộ đội thì cũng tuyệt đối không ai dám không đồng ý!

“Kết quả đã định rồi, cần gì phải đi tìm ông ấy?”

Tần Tranh trầm giọng nói, cũng không lấy quân trang và huân chương Long Nha lại.

Vương Hổ Thành trầm mặc.

“Thân là trung đội trưởng bộ đội đặc chủng Lợi Kiếm, đội trưởng tiểu đội đặc chiến Long Nha, tôi tự tiện vượt biên giới, xông vào nước khác chiến đấu, không chỉ vi phạm quy định quân sự mà còn vi phạm luật quốc tế, thậm chí rất có thể gây ra chiến tranh, trở thành kẻ tội đồ của quốc gia!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.