*Chương có nội dung hình ảnh
“Kỹ năng lái xe điên cuồng của tên đó đủ để lọt vào top 10 ở Giang Triết rồi, còn muốn so với hắn hả?”, tên mặt sẹo tức giận nói: “Vần nên đi chậm một chút, nếu xảy ra chuyện gì, chúng ta ngồi trên xe này đều phải trả giá đấy!”
“Không sao đâu anh Đao, sắp đến nhà máy rồi”, tên lái xe cao to lái xe bằng một tay, tay còn lại chỉ vào nơi có ánh đèn sáng nói: “Cùng lắm chỉ mất mười phút nữa”.
Hửm?
Nghe được lời của tên to con kia, mặt sẹo vốn còn muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy lông mi của Trương Hân Như chuyển động, hắn ta không nói nữa mà nhìn chằm chằm vào Trương Hân Như.
Trong khoang xe tối đen, Trương Hân Như hơi cử động lông mi, sau đó chậm rãi mờ mắt.
“Aaa!
II
Trương Hân Như vừa mở mắt ra, ý
thức chưa khôi phục, đã trông thấy gương mặt đáng sợ của tên mặt sẹo, cô sợ tới mức hét lên một tiếng, thân mình cuộn tròn lại.
“Haha…”
Tên mặt sẹo thấy được kết quả này, nhìn Trương Hân Như bị mình dọa cho sợ kêu thất thanh lên, nhất thời nở nụ cười: “Không phải sợ, tôi không ăn thịt cô!”
“Anh Đao, nói không chừng về sau cô ta sẽ bị ám ảnh vì anh đấy, biết đâu mỗi ngày đều sẽ gặp ác mộng!”, tên to con cười nói.
“Hừ, cô ta có thế sống qua đêm nay hay không còn chưa biết”.
Mặt sẹo cười lạnh, hắn ta không
biết thân phận thực sự của Trương Hân Như, nhưng hán ta thấy, Dương Sách chi một khoản tiền lớn đề bắt cóc Trương Hân Như còn mạo hiếm mưa to gió lớn đưa đến nhà máy, tất nhiên không dễ dàng để Trương Hân Như được sống mà rời đi.
Nội dung khóa
Vui lòng liên hệ để lấy password!
">
Nội dung khóa
Vui lòng liên hệ để lấy password!