Cao Thủ Chiến Hồn

Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 232




“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu tất cả mọi người cam tâm tình nguyện, thì chẳng phải nổi khổ tâm của tôi sẽ vô ích sao? Không có mầm họa, lấy đâu ra tai họa, làm sao tôi thay được vị trí của bố?”

“Còn người mà bố nói đã sắp xếp đi cứu, chẳng phải là sắp xếp tên nhãi họ Tân đó sao? Bố cho rằng hắn có thế cứu được Hân Như? He, quá ngây thơ rồi! Theo tôi thấy, Dương Sách chẳc chắn sẽ bố trí thiên la địa vọng đợi hắn, hắn có thế sống sót trở về Đông Hải, thì tôi trực tiếp nhảy xuống sông Hoàng Phố!”

Mười giờ, Tô Thành nối gió lớn hơn, hàng cây hai bên đường bị gió thổi nghiêng bên trái rồi lại ngẩ bên phải, hạt mưa to bằng hạt đậu trút xuống trong tiếng sấm sét đùng đùng.

Cơn bão đến, người đi lại và xe cộ trên đường ít dần, nhưng trong quán bar Hoàng Hậu vẫn huyên náo tiếng người.

Một mỹ nữ DJ da trắng đến từ nước ngoài mặc một chiếc áo hai dây bó sát màu đen, đeo tai nghe, vừa chơi nhạc, vừa uốn éo cơ thế, ngọn núi trước ngực và bờ mông cong vút lắc theo nhịp điệu âm nhạc, vô cùng mẽ hoặc lòng người.

Bên cạnh cô ta, một chàng trai

người da đen đẹp trai, cầm micro, nhảy theo nhịp trống và hét vào micro, giọng trầm thấp và khàn khàn, dường như có thế xuyên thấu linh hồn, mỗi lần đều có tiếng hò reo vang lên.

Hai mươi DS đến từ khắp nơi trên thế giới, mặc nội y, đi giày cao gót, đứng trên sân khấu được thiết kế tinh tế trong quan bar, lằc lư thân hình gợi cảm theo nhạc, khiến những vị khách xung quanh điên cuồng vì họ.

Trong đó, không ít người lấy điện thoại ra, chụp ảnh, quay video DS, DS không những không tỏ ra bất mãn, ngược lại còn phối hợp nở nụ cười quyến rũ và mê hoặc lòng người.

Cũng có số ít khách muốn nhản cơ hội sát gần lợi dụng DS, nhưng

mỗi lần đều bị DS né tránh một cách khéo léo.

Âm nhạc sôi động, mỹ nữ gợi cảm, khách hàng hưng phấn lên đính…

Tất cả khiến bầu không khí của quán bar Hoàng Hậu dần dần được đẩy lên cao trào.

Trong phòng bao số chín tầng hai quán bar, sau khi Giang Đào nhìn thấ’ Tân Tranh rời khỏi quán bar, ý thức được điều gì, tâm trạng trở nên tốt hơn, nên gọi mấy người mẫu nghiệp dư bao trọn đêm với giá sáu con số đến cùng uống rượu.

Thông thường, con người uống rượu khi đang buồn bực hoặc hưng phấn đều rất dê say.

Uống rượu khi đang buồn bực, càng uống càng buồn bực, cuối cùng rượu không làm người say, người tự say; còn uống rượu khi hưng phấn, cầm ly rượu lên là uống, cuối cùng ngay cả mình uống bao nhiêu cũng không biết.

Đối với Giang Đào, ngay từ bầt đầu tối nay tâm trạng của anh ta rất tệ, uống không ít rượu trong buồn bực, lúc này được mấy người mẫu dỗ dành cưng nựng đến rất vui vẻ, liên tục uống rượu, đã uống khoảng hai chai rượu vang gỉá sáu con số trờ lên.

“Đi thôi, chúng ta xuống tầng tìm Tô Diệu Y, tôi phải tìm cô ta đòi giải thích!”

Sau khi một người mẵu dùng

miệng đưa rượu vào miệng của Giang Đào, Giang Đào thu tay lại từ dưới chiếc váy ngắn cũn cỡn của đối phương, đứng lên, ngông cuồng nói.

“Cậu Giang, không phải cậu uống say rồi chứ?”

Chu Manh nghe vậy liền sửng sốt, chỉ sợ Giang Đào uống say rồi muốn gây chuyện với Tô Diệu Y, không yên tâm hỏi.

“Mới chút rượu này, làm sao tôi say được?”

Giang Đào nói thờ ra đầy mùi rượu, sau đó sờ khuôn mặt của một người mẫu bẽn cạnh nói: “Yên tâm, tiền của các cô, không thiếu một đồng. Các cô đi nghỉ trước đi, nếu chốc nữa chúng tôi cần, sẽ liên lạc

với các cô”.

“Cậu Giang, cậu nói đùa rồi, nhân vật lớn như cậu, chỉ một chút rỉ ra trong móng tay cậu cũng đủ cho chúng tôi kiếm cả đời rồi, chúng tôi đâu có lo lắng tiền tip đêm nay?”

Cô người mẫu đó cười đứng lên, cố ý chạm sát người vào Giang Đào, miệng ghé vào bẽn tai Giang Đào, thối nhẹ một hơi nóng bỏng, nói một cách mê hoặc: “Đêm nay người ta tắm rửa sạch sẽ đợi cậu đấy…”

“Ha ha, dâm đãng!”

Giang Đào cười lớn tóm mông của người mẫu, sau đó đi ra khỏi phòng bao trước.

Mấy người Chu Manh thấy vậy, tuy

muốn tiếp tục ờ lại tận hứng với các người mẫu, nhưng cũng chỉ là muốn thôi – bọn họ lần lượt đứng lên, theo Giang Đào rời khỏi phòng bao, đi xuống tầng một tìm Tô Diệu Y.

ở hàng ghế tầng một, ba người Tô Diệu Y, Trần Tĩnh và Phan Dung vẫn chưa ra về.

Mượn ánh đèn, thấp thoáng có thế nhìn thấy Tô Diệu Y và Trần Tĩnh đang cau mày, vẻ mặt đầy lo lắng.

Tuy bọn họ không biết tại sao Trương Hân Như và Tân Tranh đột nhiên rời khỏi đây, nhưng qua tình hình lúc Tân Tranh rời đi, bọn họ ngầm đoán được, khả năng lớn là đã xảy ra chuyện!

Trương Hân Như, vừa lo lắng cho Tân Tranh.

Phan Dung khác với hai người, trên mặt cô ta không có vẻ lo lắng, chỉ có vẻ mong đợi.

Trước khi đến Tô Thành, cô ta đã phán đoán, chắc chắn Tân Tranh và Dương Sách sẽ xảy ra đụng độ, mà nay, cô ta dựa theo tình hình đoán ra, đụng độ đã bắt đầu.

Cô ta đang đợi.

Đợi kết quả của việc đụng độ.

Cô ta muốn biết, Tân Tranh có thực sự có thế giết được Dương Sách như thịt con gà hay không?

ừm?

Mấy phút sau, trong lúc ba người Tô Diệu Y đợi Tân Tranh quay về, Giang Đào đưa bốn người Chu Manh từ phía trước đi đến.

Phát hiện này lập tức khiến Tô Diệu Y và Trần Tĩnh cau mày chặt hơn.

Phan Dung lại có chút kinh ngạc, sau một hồi kinh ngạc, lại ngầm cảm thấy, Trương Hân Như và Tân Tranh xảy ra chuyện ở quán bar, không biết chừng có liên quan đến mấy người Giang Đào ở đây.

“Ấy, đây không phải là Tô Diệu Y sao? Không ngờ cậu cũng đến nơi giải trí ban đêm đấy?”

Lập tức, dưới sự theo dõi của Tô Diệu Y, Trần Tĩnh và Phan Dung, Giang Đào đưa bốn người Chu Manh đi thẳng đến, chễ giễu Tô Diệu Y.

Tô Diệu Y không trả lời, cau mày, giống như không nhìn thấy Giang Đào, trực tiếp không nhìn đến Giang Đào.

“He….”

Giang Đào thấy vậy, tức đến cười lạnh lùng một tiếng, sau đó trực tiếp ngồi xuống băng ghế: “Manh Manh, các cậu cũng ngồi đi”.

Mấy người Chu Manh nghe vậy, không ngồi xuống mà dồn ánh mắt sang Tô Diệu Y.

Hiến nhiên bọn họ nhìn ra Giang Đào uổng say rồi, không muốn vì đùa cợt theo Giang Đào mà đắc tội với Tô Diệu Y.

“Giang Đào, mời cậu rời khỏi đây!”

Tô Diệu Y lên tiếng, giọng vô cùng lạnh lùng.

“Tô Diệu Y, cho dù cậu không muốn ớ bên tôi, cũng không cần vì một tên bảo vệ rác rưởi tầng lớp thấp mà sỉ nhục hai bố con tôi chứ?”

Nghe thấy lời của Tô Diệu Y, Giang Đào mượn men rượu, cơn lửa giận dồn nén trong lòng trực tiếp bùng phát giống như núi lửa phun trào, chỉ thấy anh ta ghét sát mặt vào Tô Diệu Y, tức giận trừng mắt nhìn Tô Diệu Y,

giống như con thú hoang nổi giận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.