Ngoại trừ Trương cổ và Ngô Lỗi lên tiếng tỏ thái độ, tuy bốn người khác không tỏ vẻ rõ ràng như Lôi Hổ, nhưng ít nhiều cũng bực bội.
Một mặt, nếu đồng ý với điều kiện của Dương Sách, cũng có nghĩa là
yếu đuối nhận thua Dương Sách, việc này tuyệt đối không phải là chuyện tốt gì với đế quốc Hẳc Kim.
Mặt khác, tuy bọn họ không có địa bàn để ném đi như Lôi Hổ, nhưng tiền chuộc hai trăm triệu có khả năng phải lấy từ tập đoàn, có nghĩa là cắt đi lợi ích vốn thuộc về bọn họ.
Ngoài ra, bọn họ cũng hiếu, nếu dâng Côn Hải cho Dương Sách, đế an ủi Lôi Hố, Trương Bách Hùng sẽ phải chia địa bàn và nghiệp vụ ờ Đông Hải cho Lôi HỐ, vô hình chung ảnh hưởng đến lợi ích của bọn họ.
“Ý kiến của tôi giống Ngô Lỗi”.
Chu Văn Mặc vội vàng tiếp lời: “Ngoài ra, về việc Hân Như bị Dương Sách bắt cóc, tôi có trách nhiệm
không thể thoái thác, tôi tình nguyện một mình bỏ ra toàn bộ số tiền chuộc!”
“Văn Mặc, chuyện này không trách chú”.
Trương Bách Hùng lắc đầu nhẹ, sau đó nói: “Về hai trăm triệu tiền chuộc, một mình tôi bỏ ra. Rút khỏi Côn Hải, mọi người có ý kiến gì không?”
Vừa dứt lời, Trương Bách Hùng chuyền ánh mát sang Lôi Hố trong video.
Dường như có thế phát giác được ánh mẳt của Trương Bách Hùng, Lôi HỔ không lên tiếng, mà im lặng hút thuốc.
“Đại ca, ngoài việc đồng ý với Dương Sách, không còn cách nào khác sao?”
Một người đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng lên tiếng, ông ta họ Hứa tên Cường chủ yếu phụ trách nghiệp vụ cá CƯỢC cờ bạc của tập đoàn Bách Hùng, ông ta và Trương CỔ cùng với Thẩm Hội, giám đốc tài chính của tập đoàn Bách Hùng được mệnh danh là Tam Quý mới của đế quốc Hắc Kim Bách Hùng.
Trương Cố chủ yếu phụ trách ngành giải trí của tập đoàn Bách Hùng, bao gõm công ty điện ảnh, những nơi vui chơi giải trí ban đêm.
Là giám đốc tài chính tập đoàn Bách Hùng, Thẩm Hội là đại quản gia của cả đế quốc Hắc Kim, phụ trách
làm sổ rửa tiền.
ừm?
Hứa Cường vừa lên tiếng, những nhân viên tham gia họp khác đều lần lượt dồn ánh mắt sang ông ta, đồng thời cũng hiếu ý của ông ta.
Trong Tam Quý mới, Trương cổ là con nuôi của Trương Bách Hùng, địa vị vững chắc nhất, hơn nữa sau này rất có khả năng tiếp quản, mặc dù Lôi HỐ về Đông Hải, cũng chắc chắn sẽ không phân chia địa bàn và nghiệp vụ của Trương cổ.
Còn nghiệp vụ do Thẩm Hội phụ trách, tính chuyên ngành cao, Lôi Hổ vốn không thể xen vào.
Như vậy, nếu Lôi Hổ về Đông Hải,
gần như có thể chắc chắn phải phản chia nghiệp vụ của Hứa Cường.
“Tôi đã sắp xếp người đi cứu Hân Như!”
Trương Bách Hùng cau mày nhìn Hứa Cường trong video, nói từng chữ từng cảu: “Còn mục đích của việc triệu tập cuộc họp này là đặt nền móng chuẩn bị sẵn sàng phương án nếu đi cứu Hân Như thất bại”.
“Đại ca đã sắp xếp, vậy tôi không có ý kiến, nếu cứu người thất bại, thì đồng ý với Dương Sách”, Hứa Cường phát hiện được Trương Bách Hùng không vui, vội vàng thuận theo lời của Trương Bách Hùng, nhưng ít nhiều vẻ mặt có chút không tự nhiên.
So sánh ra, vẻ mặt của Lôi Hổ lại
âm trầm đến đáng sợ!
“Hổ Tử, ý kiến của ông thì sao?”, Trương Bách Hùng dồn ánh mắt sang Lôi Hổ.
“Tôi đồng ý vô điều kiện mọi sắp xếp của đại ca, nếu đại ca bảo tôi rút lui, tôi lập tức đưa các anh em rời đi!”, Lôi HỔ dập tắt đầu thuốc lá, trầm giọng nói: “Nhưng rút lui như vậy, trong lòng cảm thấy có chút ấm ức!”
“Hết tiền có thế kiếm lại, địa bàn mất có thể cướp về, việc gấp trước mẳt là phải bảo đảm an toàn của Hân Như!”, Trương Bách Hùng lại lên tiếng nói, đưa ra quyết định cuối cùng.
Nghe thấy lời của Trương Bách Hùng, Hứa Cường bất giác nhướn lông mày, cơ thịt khóe mầt của Lôi Hổ
giật điên cuồng, khóe miệng cũng co giật nhẹ.
Ngay từ đầu Trương cổ đã cố ý phóng to hình ảnh của Lôi Hổ và Hứa Cường lên để quan sát, lúc này, anh ta nhìn thấy rõ ràng sự thay đổi biểu cảm của hai người.
Sau đó, không đợi mọi người nói gì, Trương Bách Hùng kết thúc cuộc họp qua video.
“Bố nuôi à bố buôi, thời đại khác rồi, bây giờ không phải là cái thời bô’ dẫn theo mọi người đánh giang sơn. Bố của thời đó, một tiếng hô, trăm người thưa, độc đoán chuyên quyền, mọi người đều không suy nghĩ gì”.
Trong đầu Trương cổ hiện lên phản ứng của Lôi Hổ và Hứa Cường
trẽn cuộc họp vừa nãy, anh ta cười lạnh lùng không thôi: “Bây giờ là thời đại ngồi mát ăn bát vàng phân chia lợi ích, mọi người kính bố là một mặt, quan trọng hơn là bố có thế mang đến lợi ích cho bọn họ! Bây giờ, vì cứu Trương Hân Như, bố không những tình nguyện làm ké nhát gan mềm yếu, hơn nữa còn muốn cắt thịt bán máu, động vào lợi ích của mọi người, tuy bề ngoài mọi người không nói gì, nhưng trong lòng chắc chẳn không hài lòng, đồng nghĩa với việc để lại mầm họa!”