Cao Thủ Chiến Hồn

Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 225




“Mặt sau, đằng sau có một chiếc

Maserati đang theo dõi các cậu. Tôi bảo Tiểu Từ phá nó, các cậu tranh thủ thời gian cắt đuôi nó ngay ngã tư đi!”, ở hàng ghế sau của chiếc Mercedes-Benz S600, Lưu trọc trầm giọng ra lệnh.

“Rõ, Lưu Gia!”

Mặt sẹo nghe thế bèn biến sắc, nhanh chóng đáp lời rồi nói với tài xế: “Mẹ nó, chúng ta bị tên khốn kiếp đuổi theo ra khỏi quán bar đó theo dõi rồi, Lưu Gia bảo Tiểu Từ tranh thủ thời gian cho chúng ta, để chúng ta tìm cơ hội cắt đuôi nó ở ngã tư!”

“Brừm!”

Nghe mặt sẹo nói xong, tài xế lại giẫm chân ga hết mức, chiếc Audi Q7 tăng tốc, lao nhanh về phía ngã tư

trước mặt.

Cùng lúc đó, Tân Tranh nhìn thấy sự thay đổi của chiếc Audi Q7 thì lập tức hiểu ra mình đã bị phát hiện, anh đang muốn giẫm chân ga để đuổi theo thì lại phát hiện một chiếc xe hơi màu đen như cái bóng từ đằng sau xuất hiện, sau đó nhấn mạnh thắng xe, chặn con đường trước mặt.

Biến cố bất ngờ khiến Tân Tranh cau mày thật chặt, anh nhanh chóng chuyển hướng, muốn vượt qua chiếc Mercedes-Benz S600 để tiếp tục đuổi theo Audi Q7 trước mặt.

Thế nhưng…

Đúng lúc này, chiếc Audi Q7 vọt tới chỗ ngã tư, tín hiệu đèn là màu vàng, nhưng con số đã về 1, sắp sang đèn đỏ.

Vụt!

Dưới màn đêm, chiếc Audi Q7 hoàn toàn không giảm tốc độ, phóng qua ngã tư nhanh như một tia chớp.

Sau lưng, đường Tân Tranh đang chạy có một chiếc xe đang dừng đèn đỏ trước vạch kẻ đường cho người đi bộ, chặn mất đường đi, hơn nữa, xe của đường giao nhau trước mặt cũng đã bắt đầu di chuyển.

Vì thế, Tân Tranh buộc lòng phải phanh lại, dừng xe.

“Reng!”

Đúng lúc này, điện thoại trong túi Tân Tranh lại reo lên, tiếng rung động rất nhỏ trong chiếc xe yên tĩnh nghe có vẻ chói tai.

Tân Tranh cầm điện thoại lên thấy đó là số của Trương Bách Hùng bèn nhấn nghe máy.

“Cậu Tân Tranh, rốt cuộc Hân Như đã xảy ra chuyện gì?”

Điện thoại được kết nối, Trương Bách Hùng đi thẳng vào vấn đề hỏi, hoàn toàn không còn khí thế chững chạc và điềm tĩnh như núi trước đó mà giọng có vẻ khá lo lắng.

“Cô ấy bị người ta bắt cóc rồi, tôi đang đuổi theo”, Tân Tranh lời ít ý nhiều đưa ta câu trả lời.

“Cái… Cái gì?”

Nghe thấy câu trả lời của Tân Tranh, lòng Trương Bách Hùng bỗng trở nên nặng nề, vội hỏi: “Tại sao con

bé lại bị người ta bắt đi?”

“Là thế này…”

Tân Tranh kế vắn tắt những chuyện đã diễn ra cho Trương Bách Hùng, sau đó khởi động xe, vừa lái xe vừa nói: “Chủ tịch Trương, ông cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ cứu cô ấy về mà không tổn hao một sợi tóc nào!”

“Cậu Tân Tranh, cậu có tin tức gì hãy báo ngay cho tôi biết!”

Nghe Tân Tranh thề thốt, Trương Bách Hùng vẫn chưa thể yên tâm nên lo lắng nói.

Trương Hân Như bị người ta bắt cóc ở Tô Thành, ông ấy có dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là Dương Sách làm!

Trước đó, ông ấy vừa cho người ném người tình của Dương Sách xuống sông Tân Hoài cho cá ăn, nay Dương Sách cho người bắt cóc con gái ông ấy, chắc chắn là để tiến hành trả thù, thậm chí có thể đã báo được thù rồi cũng nên!

Trong tình hình này, dù ông ta biết Tân Tranh có khả năng đáng sợ đến mức nào cũng không thể gạt bỏ nỗi lo lắng trong lòng.

Tân Tranh có thể cảm nhận được sự lo lắng của Trương Bách Hùng, anh không giải thích thêm gì nữa mà trực tiếp cúp điện thoại, sau đó vừa lái xe vừa lấy điện thoại ra bấm một dãy số.

Điện thoại được kết nối, nhưng người bên kia thì vẫn chưa lên tiếng.

“Long Nữ, là tôi!”, Tân Tranh lên tiếng trước.

“Sư… Sư phụ?”

Đầu dây bên kia, Long Nữ vừa mới tắm nước lạnh xong, còn chưa kịp lau tóc và nước trên người thì đã giật mình đứng đờ tại chỗ.

‘ừ’

Tân Tranh thừa nhận thân phận của mình, sau đó đi thẳng vào vấn đề chính: “Long Nữ, cô nghe đây, bây giờ tôi cần cô giúp một việc. Cô giúp tôi lần theo tín hiệu một số điện thoại và một chiếc xe ô tô, chắc hẳn hai tín hiệu này đang ở cùng một chỗ, cô đừng gác máy, tìm thấy tín hiệu đó rồi thì chỉ đường cho tôi đuổi theo.

“Rõ, thưa sư phụ!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.