Cao Thủ Chiến Hồn

Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 222




“Mình đi vệ sinh một chút, các cậu có ai muốn đi không?”

Uống xong một set bia, Trương Hân Như không nhịn được, đứng dậy dò hỏi.

Nhóm Tân Tranh đều lắc đầu.

Trương Hân Như thấy thế thì buồn bực rời khỏi chỗ ngồi, đi đến nhà vệ sinh.

Cùng lúc đó.

Đông Hải, khu nhà giàu Tử Viên.

Trương Bách Hùng và Thấm Ngọc Đồng đi tản bộ về bèn vội vàng vào trong tắm rửa, sau đó nhớ ra cả ngày

rồi không nghe thấy tin tức của Trương Hân Như nên lấy điện thoại ra bấm số của Chu Văn Mặc.

“Văn Mặc, bên Hân Như không có xảy ra chuyện gì đặc biệt chứ?”, điện thoại được kết nối, Trương Bách Hùng đi thẳng vào vấn đề hỏi.

“Đại ca, tuy là Hân Như là một đứa trẻ tinh quái, nhiều ý tưởng linh tinh nhưng có Tiểu Lang và Tiểu Vũ trông chừng, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, huống chi bọn họ cũng không gọi cho tôi nói gì cả. Nếu có chuyện gì đó xảy ra thì họ đã gọi điện thoại về rồi”, Chu Văn Mặc nói.

“Thế này đi, cậu gọi điện thoại cho Tiểu Lang hỏi thử xem tình hình thế nào”.

Chẳng hiểu tại sao nghe nói Tiểu Lang vẫn chưa gọi điện thoại cho Chu Văn Mặc báo cáo thì trong lòng Trương Bách Hùng có chút bất an, lập tức ra lệnh cho Chu Văn Mặc.

“Được đại ca, bây giờ tôi lập tức gọi cho Tiểu Lang, sau khi hỏi rõ tình hình rồi sẽ gọi lại cho ông”, Chu Văn Mặc có thể cảm nhận được sự lo lắng của Trương Bách Hùng bèn vội vàng nói.

“ừ’.

Trương Bách Hùng nói xong bèn cúp điện thoại, để sang một bên, sau đó châm một điếu Hồng Song Hỉ theo thói quen.

“Reng!”

Nửa phút sau, Trương Bách Hùng còn chưa hút hết một điếu thuốc thì tiếng điện thoại đi dộng đã reo lên.

Trương Bách Hùng dập điếu thuốc, sau đó cầm lấy điện thoại, thấy màn hình hiển thị số của Chu Văn Mặc bèn vội vàng nhấn nghe, nói: “Văn Mặc, mọi thứ vẫn bình thường chứ?”

“Đại ca, điện thoại của Tiểu Lang và Tiếu Hố đều không thế gọi được!”

Chu Văn Mặc hơi căng thẳng và bất an, theo ông ta thấy, Trương Hân Như chắc chắn đã xảy ra chuyện, nếu không đã chẳng xuất hiện tình huống này.

“Cái… Cái gì?”

Trương Bách Hùng nghe thế lập tức giật mình đứng bật dậy khỏi sô pha, mày nhanh chóng cau lại thành chữ “Xuyên”.

“Đại ca, là do tôi quá lơ là, tôi lập tức cử người đến chỗ khu nhà đó xem coi tình hình thế nào”, Chu Văn Mặc đầy áy náy nói.

“Cậu đích thân dẫn người đi, càng nhanh càng tốt!”

Trương Bách Hùng cau mày, sắc mặt khó coi đưa ra mệnh lệnh.

“Rõ, thưa đại ca!”

Chu Văn Mặc vội vàng đáp lại, nhưng trong lòng đầy hoảng hốt.

Thân là người cũ từng theo Trương Bách Hùng tranh đấu giành thiên hạ, hơn rất nhiều kẻ khác, ông ta hiểu được Trương Hân Như quan trọng trong lòng Trương Bách Hùng đến mức nào!

Trong tình huống này, nếu chỉ vì sự sơ sấy của ông ta mà Trương Hân Như xảy ra chuyện bất trắc, ông ta không thể tưởng tượng nổi đó sẽ là hậu quả thế nào!

Trương Bách Hùng không nói những lời vô nghĩa với Chu Văn Mặc nữa mà trực tiếp cúp điện thoại, sau đó bấm số Tân Tranh.

Theo ông ta nghĩ, nếu Trương Hân Như không bị đối thủ của ông ta bắt đi thì hẳn là đã theo Tân Tranh đến Tô Thành.

“Reng!”

Trong quán bar Hoàng Hậu, Tân Tranh là người đầu tiên nghe thấy tiếng điện thoại reo, thấy là điện thoại của Trương Bách Hùng bèn nhấn nghe máy.

“Cậu Tân, Hân Như có đang ở chỗ cậu không?”, Trương Bách Hùng đi thẳng vào vấn đề, hỏi, giọng khá là lo lắng.

“ừm, chúng tôi đang ở cùng nhau”.

Tân Tranh nói xong bèn nhớ đến sự kỳ lạ của đám người áo đen kia, hỏi: “Chủ tịch Trương, ông đồng ý cho cô ấy đến Tô Thành, thế ông đã bắt tay làm hòa với Dương Sách rồi ư?”

“Tôi đồng ý cho nó đến Tô Thành?”, Trương Bách Hùng ngấn người: “Con bé nói với cậu như thế ha?”

“Làm gì có chuyện đó! Chẳng những tôi không cho nó đi mà còn cử thêm hai người theo dõi nó, bây giờ nhìn xem, chắc chắn hai vệ sĩ đó đã bị nó trêu chọc rồi”, biết Trương Hân Như đang ở chỗ Tân Tranh thì tim Trương Bách Hùng mới được buông lỏng, sau đó đưa ra phỏng đoán của mình.

“Không ổn rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.