“Nào, chúng ta cùng nhau nâng ly vì Tiểu Tĩnh đã trở thành học trò đặc biệt của ông nội Tô!”, Trương Hân Như là người đầu tiên cầm ly rượu lên, đề nghị cụng ly.
“Nâng ly!”
Tô Diệu Y và Phan Dung cùng nói theo.
“Cảm ơn”.
Trần Tĩnh cũng bưng ly rượu lên.
Tân Tranh thì lại khẽ nhíu mày.
Bởi vì anh có thể cảm nhận được ngoài những vị khách trong quán ra, còn có rất nhiều người đeo tai nghe chú ý đến chỗ bọn họ đang ngồi.
Những người đó đều là nhân viên của quán bar, nói chính xác hơn là người giữ trật tự cho quán.
Thấy thế, Tân Tranh bỗng cảm thấy có gì đó không đúng.
Theo anh thấy, cả bốn người đều là mỹ nữ, nhưng những nhân viên trông coi quán cũng không nên nhìn mãi như thế, làm vậy sẽ khiến cho khách phản cảm, không đúng với quy định của quán bar.
“Này anh, anh nghệt mặt ra đó làm gì thế”, thấy mãi mà Tân Tranh vẫn không cầm bia lên, Trương Hân Như thúc giục nói.
“Chúc mừng em, Tiểu Tĩnh”.
Tân Tranh nghe thế bèn lấy lại tinh thần từ những suy tư, quay sang Trần Tĩnh chúc mừng, sau đó chạm ly với mọi người rồi uống một hơi cạn sạch.
Một chén rượu xuống bụng, Tân Tranh phát hiện có khá nhiều khách đã chuyến tầm mắt đi, hay có thể nói
là đã không còn chú ý đến họ nhiều như trước, nhưng mấy anh mặc áo đen kia thì vẫn y hệt, cứ nhìn chằm chằm về phía này.
“Trương Hân Như, cô có chắc là lần đến Tô Thành này được bố cô đồng ý không?”, Tân Tranh cau mày lại, nhìn Trương Hân Như hỏi.
“Chắc mà, nếu ông ấy không đồng ý thì làm sao tôi đến đây được cơ chứ?”
Trương Hân Như đáp cực kỳ dứt khoát, trên mặt không hề có vẻ gì là nói dối cả: “Này, sao tự dưng anh lại hỏi thế?”
“Cảm thấy có gì đó không đúng”.
Tân Tranh trả lời, sau đó hỏi: “Nếu
bố cô đồng ý cho cô đến Tô Thành thì ông ấy đã làm hòa với Dương Sách rồi hả?”
“Chắc là thế, chi tiết thì tôi cũng không rõ lắm”, Trương Hân Như tiếp tục nói dối, sau đó cười đùa nói: “Này anh, chẳng lẽ anh sợ Dương Sách hả?”
“Cái đó thì không phải, chỉ là các cô đi quá nhiều người, nhỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tôi không thể lo xuể”, Tân Tranh nói.
“Anh à, chắc là anh suy nghĩ nhiều quá rồi đó. Anh ngẫm lại xem, với địa vị của nhà họ Tô ở Tô Thành, dù có cho Dương Sách mười lá gan thì ông ta cũng không dám làm xằng làm bậy mới đúng chứ?”, Trương Hân Như không hề lo lắng chút nào.
“Có lẽ tôi đã suy nghĩ quá nhiều”.
Tân Tranh âm thầm lắc đầu, không nghĩ về nó nữa.
Cùng lúc đó, anh cảm thấy Trương Hân Như nói cũng có lý, Dương Sách dám đụng đến người nhà họ Tô ở ngay Tô Thành, cũng có nghĩa là đang muốn nhổ lông trên đầu hố… Muốn chết!
Mặt khác, anh biết bên cạnh Trương Hân Như cũng có vệ sĩ, nếu
Trương Bách Hùng không đồng ý cho Trương Hân Như đến Tô Thành thì hẳn là cô đã không xuất hiện ở đây.
Nói theo một cách khác, dù Trương Hân Như có lén chạy ra ngoài thì Trương Bách Hùng cũng đã gọi điện thoại đến từ sớm.
Rất nhiều dấu hiệu khiến anh mắc phải sai lầm!
“Phù!”
Thấy Tân Tranh không cố gắng hỏi đến cùng, Trương Hân Như lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó tiếp tục đề nghị uống rượu.
Một chai, hai chai, ba chai…
Hai set bia nhanh chóng bị giải
quyết một nửa.